Long Thần Ở Rể

Chương 113: C113: Anh tới giúp em




"Cho dù không phải tôi, cũng không tới lượt cậu ngồi!"

Lâm Thanh Nhã cắn răng, lạnh giọng nói.

"Ha ha, không tới lượt tôi?"

Lâm Vĩ lạnh lùng cười một cái, sau đó quét mắt nhìn tất cả thành viên hội đồng quản trị đang ở đây một lượt, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi: "Xin hỏi các vị đang ngồi đây, các vị cảm thấy còn có ai có tư cách hơn tôi không?"

"Xem cậu Lâm hỏi kìa, tập đoàn Lâm Thị, đương nhiên là chỉ có cậu mới xứng với vị trí tổng giám đốc này, những người khác không xứng ngồi ở vị trí này!"

Gíam đốc bộ phận nhân sự Trâu Thiệu Phong vội vàng nịnh nọt phát biểu.

Nói cho cùng thì ông ta là người ủng hộ trung thành của Lâm Vĩ.

Theo lời ông ta vừa nói.

Những thành viên khác trong ban hội đồng quản trị ủng hộ Lâm Vĩ cũng nhao nhao bày tỏ thái độ nói: "Đúng thế, cậu Lâm, chúng tôi mong chờ cậu ngồi lên vị trí tổng giám đốc đã rất lâu rồi. Chúng tôi đã mong mỏi cậu tới để dẫn dắt chúng tôi tiếp tục sáng lập ra huy hoàng từ lâu lắm rồi!"

"Cậu Lâm, đưa mắt nhìn cả Lâm Thị, cũng không có ai phù hợp hơn cậu đâu!"

"Tôi nhiệt liệt ủng hộ cậu Lâm đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc!"

Nghe thấy những lời này.

Vẻ đắc ý trên mặt Lâm Vĩ lập tức càng tăng.

Còn khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã thì rét lạnh tới cực điểm.

Cô lạnh lùng quét mắt qua những thành viên của hội đồng quản trị, giọng điệu lạnh như băng hỏi: "Thế nào?

Các ông định liên hợp lại, chuẩn bị bức tôi thoái vị phải không?"

"Haiz?

Tổng giám đốc Lâm, cô không thể nói như thế được. Chúng tôi không có ý đó, cái chúng tôi muốn chỉ đơn giản là ủng hộ cậu Lâm mà thôi!"


Trâu Thiệu Phong nhếch miệng cười, vẻ mặt đắc ý nói.

Còn biểu cảm trên mặt ông ta, rõ ràng đang nói: Chúng tôi bức cô thoái vị đấy, cô làm gì được nào?

"Ủng hộ một tên ăn chơi trác táng không biết quản lý công ty?

Đợi đến khi lợi ích công ty bị tổn hại, tôi xem các ông có còn tiếp tục ủng hộ cậu ta nữa không!"

Lâm Thanh Nhã cắn răng, lạnh giọng nói.

"Tổng giám đốc Lâm, cái này thì cô không đúng rồi nhá, cậu Lâm nhận chức thì sẽ lập tức kéo hợp tác của tập đoàn Scott về cho công ty chúng ta, tiền đồ tương lai của Lâm Thị chúng ta quá rộng mở, sao cô có thể nói là công ty sẽ thiệt hại chứ?

Tôi thấy cô đang ghen tị với cậu Lâm đúng không?"

Trâu Thiệu Phong híp mắt, âm dương quái khí nói.

"Đúng thế, tôi thấy hình như tổng giám Lâm rất có thành kiến với cậu Lâm!"

"Tôi cũng thấy thế, nhưng mà vị trí tổng giám đốc của công ty chúng ta luôn là nơi dành cho những người có năng lực, bây giờ năng lực của tổng giám đốc Lâm rõ ràng không bằng cậu Lâm, thì nên thoái vị nhường cho người có tài đi!"

"Nói rất đúng, tôi lại một lần nữa ủng hộ mạnh mẽ cậu Lâm kế nhiệm vị trí Giám đốc điều hành!"

.....Nhiều thành viên trong hội đồng quản trị cũng nhao nhao lên nói.

"Các ông!"

Lâm Thanh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn các thành viên hội đồng quản trị một cái, tức đến nỗi cả người bắt đầu không ngừng run rẩy.

"Được rồi, đừng có mà các ông chúng tôi nữa, Lâm Thanh Nhã, chị không chẳng phải là không muốn giao quyền sao?

Nhưng hôm nay không thể theo chị được!"

Lâm Vĩ khinh thường trừng mắt liếc Lâm Thanh Nhã, sau đó nhìn phó chủ tịch Triệu Hồng Đào nói: "Chú Triệu, đoán chừng Thomas của tập đoàn Scott bây giờ đã đang trên đường tới rồi. Đợi sau khi anh ta tới, chỉ cần nhìn thấy tôi là giám đốc điều hành, anh ta chắc chắn sẽ hợp tác với công ty chúng ta. Điểm này mong ngài và các vị thành viên trong ban giám đốc yên tâm, cho nên bây giờ chúng ta bắt đầu bỏ phiếu trước đi được không?"


"Ừ, tôi thấy được đấy!"

Triệu Hồng Đào gật đầu, sau đó đứng dậy, nhìn mọi người và nói: "Ai ủng hộ Lâm Thanh Nhã tiếp tục làm giám đốc điều hành, mời giơ tay!"

Lời này vừa nói ra.

Toàn trường không một ai giơ tay.

Ngay cả những thành viên hội đồng quản trị từng ủng hộ Lâm Thanh Nhã, giờ phút này cũng là tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không hề giơ tay ủng hộ Lâm Thanh Nhã.

Bởi vì trong mắt họ, Lâm Thanh Nhã đã hết hy vọng.

Còn sau lưng Lâm Vĩ có sự ủng hộ của tập đoàn Scott, thế đang thịnh.

Nếu như vì Lâm Thanh Nhã, mà đắc tội với Lâm Vĩ, thế thì rõ ràng đó không phải là hành động lý trí.

Cứ thế, Lâm Thanh Nhã không có một phiếu bầu nào cả.

Điều này làm cho ánh mắt của Lâm Thanh Nhã tràn đầy tuyệt vọng.

Lẽ nào, mình phải thua thật sao?

"Ha ha ha, Lâm Thanh Nhã, người chị tốt của tôi, xem ra nhân duyên trong Lâm Thị của chị cũng chẳng ra làm sao, thế mà đến một người sẵn sàng ủng hộ chị cũng không có, cái này thì không trách được người khác rồi!"

Lâm Vĩ trào phúng cười to, gương mặt tràn đầy đắc ý.

Theo như cậu ta thấy, Lâm Thanh Nhã không được một phiếu nào cả, như thế thì vị trí giám đốc điều hành đã thuộc về cậu ta rồi.

Vì thế, cậu ta nóng lòng nhìn về phía Triệu Hồng Đào, nói: "Chú Triệu, mau tiến hành bỏ phiếu cho cháu!"

"Ừ!"


Triệu Hồng Đào gật đầu mỉm cười, sau đó nhìn về phía mọi người, nói: "Ai ủng hộ cậu Lâm thì mời...." "Phanh!"

Nhưng mà, đúng lúc này.

Cửa chính của phòng họp bất ngờ bị người ở bên ngoài đẩy ra.

Cắt đứt lời nói của Triệu Hồng Đào.

Mọi người ào ào quay đầu nhìn về phía cửa phòng họp.

Vừa nhìn một cái.

Lâm Thanh Nhã và Lâm Vĩ đều sững sờ, mở to hai mắt mà nhìn.

Bởi vì người tới không phải người khác, mà chính là Diệp Thu! "Diệp Thu, ai cho anh vào đây?

Chỗ này là cuộc họp của hội đồng quản trị, là chỗ cho một tên phế vật như anh tùy tiện vào sao?

Mau cút ra ngoài cho bản thiếu!"

Lâm Vĩ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng quát.

Nhưng mà, Diệp Thu lại không thèm nhìn Lâm Vĩ, anh đi thẳng tới trước mặt Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói: "Lâm tổng, anh không tới muộn chứ?"

"Sao anh lại tới đây?"

Lâm Thanh Nhã khó hiểu hỏi.

"Anh nghe nói có người muốn bắt nạt em, cho nên anh đặc biệt chạy tới giúp em a!"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt dịu dàng nói.

"Giúp tôi?"

Lâm Thanh Nhã ngây ngẩn cả người.

"Ha ha ha!"


Còn Lâm Vĩ thì lập tức khinh thường cười to ngay tại chỗ, cười đến chảy cả nước mắt.

Sau đó cậu ta nhìn Diệp Thu, vẻ mặt coi thường châm biếm nói: "Diệp Thu, anh tới gây cười hả?

Chỉ dựa vào cái tên phế vật chờ được bao nuôi như anh mà cũng muốn giúp Lâm Thanh Nhã ư?

Bây giờ chị ta còn khó bảo vệ được bản thân đấy, anh có hiểu không?

Xin hỏi anh giúp như thế nào?

Lấy gì mà giúp?

Cũng không nhìn xem mình là cái thứ gì! Đừng nói là anh, hôm nay bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn tôi ngồi vào vị trí giám đốc điều hành này!"

"Thật ngại quá, hôm nay đúng là cậu không ngồi vào vị trí giám đốc điều hành này được đâu, bởi vì giám đốc điều hành của Lâm Thị chỉ có một, đó chính là Lâm Thanh Nhã, còn cậu muốn chen với Lâm tổng ư?

Đừng nằm mơ nữa, tôi sẽ không để cậu đạt được đâu!"

Diệp Thu liếc Lâm Vĩ một cái, thản nhiên nói.

"Ha ha ha! Diệp Thu, anh định làm tôi chết cười đúng không?

Đến cả Lâm Thanh Nhã còn không ngăn được tôi, anh chỉ là một phế vật, lấy gì ngăn cản tôi hả?

Lấy cái đầu anh sao?

Anh đừng quên, ở nhà họ Lâm anh chỉ là một kẻ vô dụng được bao nuôi. Ở Lâm Thị, anh cũng chỉ là một nhân viên quèn ở bộ phận kinh doanh, ở trước mặt bản thiếu, anh mãi mãi là cặn bã, hiểu chưa?"

Lâm Vĩ khinh thường cười to.

"Đúng thế, một nhân viên nhỏ của công ty, không có cổ phần, không có tiếng nói, còn vọng tưởng ngăn cản cậu Lâm kế vị giám đốc điều hành ư?

Đúng là nói chuyện viển vông!"

"Tôi thấy người này điên rồi, anh ta lấy đâu ra dũng khí mà dám đứng đây nói khoác mà không biết ngượng nói ra những cậu như thế nhỉ?"

"Hay là gọi bảo vệ đuổi ra ngoài thôi, một nhân viên nhỏ mà dám cắt ngang cuộc họp của hội đồng quản trị, đúng là phản rồi!"

Những thành viên trong hội đồng quản trị đồng loạt mở miệng chế nhạo.