"Có thể phục vụ cho Diệp tiên sinh, Kuro rất vinh hạnh!"
Gương mặt Kuro nháy mắt tràn đầy vui vẻ, nói với vẻ mặt kích động.
Tiếp sau đó, cậu liếc Thomas một cái, rồi nhìn sang Diệp Thu thăm dò hỏi: "Diệp tiên sinh, Thomas này nên xử lý như thế nào?"
"Cậu xem mà xử lý đi!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Vâng, Diệp tiên sinh yên tâm, sau tối nay, người này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này!"
Kuro cam đoan nói.
Nghe thấy lời ấy.
Sắc mặt Thomas lập tức trắng bệch, gã ta vội vàng nhìn Diệp Thu cầu xin tha thứ: "Diệp tiên sinh tha mạng a, tôi không dám nữa đâu, xin Diệp tiên sinh tha cho cái mạng chó như tôi một mạng, tôi đã biết sai thật rồi!"
Nói xong, Thomas bắt đầu điên cuồng dập đầu với Diệp Thu, dập đến nỗi kêu vang một cái, lại dập tiếp một cái.
Đến nỗi da đầu của gã ta đã dập đến be bét máu, máu tươi chảy xuống rất nhiều.
Có điều gã ta vẫn không dám ngừng lại, tiếp tục đập mạnh đầu xuống.
Thấy thế.
Diệp Thu híp hai mắt suy nghĩ một lát, sau đó anh nhìn Thomas rồi hỏi: "Cậu thật sự muốn sống?"
"Tôi muốn!
Tôi thật sự muốn sống!
Chỉ cần Diệp tiên sinh đồng ý tha cho tôi một mạng, ngài bảo tôi làm gì tôi cũng làm hết!"
Thomas vội vàng gật đầu.
"Nếu đã như vậy...." Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Kuro, thản nhiên nói: "Cứ giữ lại mạng của gã ta trước đã, đại hội hội đồng quản trị của Lâm Thị ngày mai, tôi muốn náo nhiệt hơn một chút!"
"Tất cả nghe theo sắp xếp của Diệp tiên sinh!"
Tất nhiên là Kuro không có ý kiến, cậu lập tức gật đầu.
Diệp Thu mỉm cười, sau đó xoay người đi ra ngoài căn phòng.
Kuro và Âu Dương Hạo theo sát ở đằng sau.
Còn Thomas chỉ dám quỳ trên mặt đất, cung kính đưa mắt nhìn Diệp Thu rời đi....Ở cửa phòng.
Quản lý Vương cầm điện thoại trong tay, gương mặt tràn đầu rối rắm và khó xử, ông ta đang phân vân là vào hay không vào.
Thì đúng lúc này.
Cửa phòng mở ra.
Ba người Diệp Thu, Kuro và Âu Dương Hạo từ trong phòng đi ra.
Thấy vậy.
Quản lý Vương giật mình, vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Quản lý Vương, tôi bảo ông gọi điện thoại, ông đã gọi chưa?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
"Gọi...Gọi rồi!"
Sắc mặt quản lý Vương cứ đổi rồi lại đổi, ông ta cười khổ nói.
"Ông chủ các ông nói thế nào?"
Diệp Thu bình thản hỏi.
"Ông ấy nói...Ông ấy nói...." Quản lý Vương lắp ba lắp bắp, không dám nói ra miệng.
"Đừng luyên thuyên, ông chủ các ông nói gì, tôi muốn nghe nguyên văn!"
Sắc mặt Diệp Thu trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Giọng điệu lạnh như băng đó, làm cho quản lý Vương không kiềm chế được mà run lên.
Quản lý Vương lập tức không dám nói lắp bắp nữa, vội vàng nói: "Ông chủ chúng tôi nói, cậu là cái thá gì, có giỏi thì cứ động vào Massage chân hoàng đế thử xem, còn nói....Còn nói cậu cút xa được bao nhiêu thì cút đi, nếu không sẽ đánh chết cậu, sau đó ông ấy liền cúp máy."
"Ha ha, lời này đúng là ngông cuồng nhỉ!"
Diệp Thu lạnh lùng cười một cái.
Quản lý Vương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng giải thích: "Đây là lời mà ông chủ tôi nói, không liên quan tới tôi a!"
"Tôi biết, ông đi được rồi!"
Diệp Thu khoát tay.
Quản lý Vương thấy vậy thì sửng sốt, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng xoay người chạy đi.
Ông ta không muốn đứng ở trước mặt cái cậu Diệp Thu tàn nhẫn này một giây nào nữa.
Nhìn theo bóng lưng quản lý Vương rời đi.
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười cân nhắc, sau đó anh ngoắc ngón tay với người đằng sau.
Âu Dương Hạo lập tức đi lên trước, nhếch miệng cười hỏi: "Lão đại, có gì phân phó?"
"Gọi người phá bỏ cái Massage chân hoàng đế này đi cho tôi, làm cho nó hoàn toàn biến mất khỏi Giang Châu."
Diệp Thu nói với giọng điệu bình thản, như thể anh đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể vậy.
"Em hiểu rồi, em đi sắp xếp ngay đây, anh cứ xem là được rồi!"
Âu Dương Hạo khẽ nhếch khóe miệng, mỉm cười nói.
Diệp Thu gật đầu, đi thẳng ra khỏi câu lạc bộ Massage chân hoàng đế, đi taxi về nhà.
Diệp Thu đi khỏi không bao lâu.
Mấy chục chiếc máy ủi lớn và máy xúc cỡ lớn đã vây quanh câu lạc bộ Massage chân hoàng đế.
"Uỳnh!"
Đi kèm với đó là một tiếng nổ lớn vang lên trong câu lạc bộ Massage chân hoàng đế.
Tất cả các khách hàng của câu lạc bộ đều hoảng sợ, nhao nhao chạy ra khỏi câu lạc bộ.
Mà sau khi bọn họ nhìn thấy thế trận ở ngoài, thì sợ tới mức trốn được bao xa thì trốn bây nhiêu.
Đợi sau khi câu lạc bộ không còn người.
Mấy chục chiếc máy ủi lớn và máy xúc cỡ lớn đồng loạt làm việc.
Chỉ chốc lát sau.
Câu lạc bộ Massage chân hoàng đế ban đầu vàng son lộng lẫy như cung điện, đã biến thành một đống đổ nát.
Đến đây thì cái câu lạc bộ Masage chân lớn số một số hai ở Giang Châu, xem như hoàn toàn sụp đổ...Cùng lúc đó.
Đại viện nhà họ Lâm, trong biệt thự của ông cụ Lâm.
Ông cụ Lâm đang ngồi trên sô pha, tinh tế thưởng thức nước trà.
Còn ở đối diện ông, còn có một người ngồi nữa, chính là Lâm Vĩ.
"Tiểu Vĩ à, đêm tối cháu bỗng nhiên tới chỗ ông chắc là có chuyện gì hả?"
Ông cụ Lâm đặt chén trà lên bàn trà, nhìn Lâm Vĩ, mỉm cười hỏi.
"Hắc hắc, ông nội, cháu nhớ ông cho nên đặc biệt qua thăm ông!"
Lâm Vĩ nhếch miệng cười nói.
"Làm trò, bình thường sao không thấy cháu tới thăm cái ông già này, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì, nếu mà không nói thì không còn cơ hội nữa đâu!"
Ông nội Lâm trợn trắng mắt nhìn Lâm Vĩ, tức giận nói.
"Qủa nhiên không giấu được ông nội, đúng là cháu có một chuyện muốn làm phiền ông nội!"
Lâm Vĩ ngại ngùng cười một cái, rồi nói.
"Chuyện gì?"
Ông cụ Lâm nghi hoặc.
"Ông nội, ngày mai Lâm Thị có mời thành viên hội đồng quản trị tới họp, ông có thể nghĩ cách để bác cả không tới tham gia được không?"
Lâm Vĩ thăm dò hỏi.
"Chuyện này sao mà được chứ, bác cả cháu là chủ tịch công ty, tổ chức họp hội đồng quản trị mà chủ tịch không tới tham gia thì còn ra thể thống gì nữa?"
Ông cụ Lâm nhíu mày nói.
"Nhưng mà ông ơi, ngày mai cháu muốn cạnh tranh vị trí CEO với Lâm Thanh Nhã trong cuộc họp hội đồng quản trị, nếu mà bác cả cháu đi thì bác ấy là chủ tịch, Lâm Thanh Nhã là con gái của bác ấy, bác ấy chắc chắn sẽ thiên vị Lâm Thanh Nhã, cái này không công bằng cho cháu!"
Lâm Vĩ nói với gương mặt tủi thân.
"Cháu muốn cạnh trạnh vị trí CEO với chị cháu?"
Ông cụ Lâm giật mình, kinh ngạc hỏi.
"Đúng thế, thân là con cháu chi trưởng của nhà họ Lâm, trước kia là cháu còn nhỏ tuổi, nên không làm gì được, chỉ có thể để Lâm Thanh Nhã quản lý công ty thay cháu."
"Nhưng bây giờ cháu đã lớn rồi, cũng có năng lực nữa. Cháu phải tiếp quản lại công ty từ trong tay Lâm Thanh Nhã, nếu không người ngoài người ta còn tưởng đàn ông nhà họ Lâm chúng ta đều vô tích sự, chỉ có thể dựa vào một người phụ nữ!"
Lâm Vĩ nắm chặt tay, ngôn từ chính nghĩa nói.
Nghe xong lời của Lâm Vĩ.
Ông cụ Lâm nhíu mày, suy nghĩ kỹ một lát, sau đó cũng gật đầu: "Tiểu Vĩ à, cháu nói có lý, thực ra ông nội vẫn luôn muốn để cháu kế tục nhà họ Lâm, tiếp quản Lâm Thị, suy cho cùng thì cháu mới là người kéo dài huyết mạch nhà họ Lâm chúng ta. Nhưng mà trước kia ông thấy cháu còn nhỏ, cho nên tạm thời không nhắc đến chuyện này, còn bây giờ cháu lại chủ động đứng ra, muốn gánh vác trọng trách như thế, điều này nói lên rằng cháu đã trưởng thành thật rồi. Ông nội rất vui mừng!"