Long Thần Lệ

Chương 14




Bước ra cửa lớn của thuyền cung đi về hướng tây là đến thương phụ. Phía trước thương phụ có hai ba hàng ăn, sạp bán hàng rong. Càng tiến sâu vào trong lại càng có thêm nhiều quầy sạp, hàng hóa càng lúc càng đa dạng, cũng càng thêm náo nhiệt.

“Hầu gia, ngươi xem, quy mô khu chợ này tuy rằng thua kém kinh thành, nhưng hàng hóa thì vô cùng đa dạng, có những thứ ngay cả kinh thành cũng không tìm được.” Triệu Lập nói xong, đứng trước một sạp hàng rong, tùy tiện cầm lên một khối đá quý hiếm thấy.

“Chẳng phải Vương gia nói có thương thuyền bị nạn sao?” Hắn không kiên nhẫn hỏi.

“Gấp gì chứ? Thuyền muốn vào thương phụ dù gì cũng phải dừng ở cửa sông kiểm kê hàng hóa, muộn một chút cũng là chuyện thường ngày.” Triệu Lập không thèm liếc mắt nhìn một cái, ra vẻ thưởng thức đá quý. “Ngươi xem, đây chính là kim nhãn thạch của Tây Vực, đáng tiếc chạm trổ chưa đủ khéo, bằng không đá quý sẽ tỏa hào quang sáng hơn.”

Thuần Vu Ngự khẽ nhướng mi, nhìn về phía nguyên thạch cùng các món trang sức trên quầy sạp. Có cái chạm trổ tinh tế, có cái còn hơi thô ráp, nhưng khiến hắn lưu ý nhất chính là một cây trâm cài làm bằng hắc ngân, trên đầu cây trâm có gắn một chuỗi bạch ngọc sáng bóng. Hắc ngân (bạc đen) cực kỳ quý hiếm, phối với bạch ngọc như tuyết, có thể tưởng được nếu cài lên đầu, nhẹ nhàng lắc lư theo từng bước đi thì sẽ phong tình mê người thế nào…

“Ồ, hóa ra Trấn Triều Hầu đã có ý trung nhân?” Theo tầm mắt của hắn nhìn lại, Triệu Lập nghiền ngẫm hỏi: “Chẳng lẽ chính là vị nha hoàn xinh đẹp trong quý phủ kia?”

“Nàng chỉ là con gái của nhũ mẫu.” Thuân Vu Ngự nhàn nhạt nói, vươn tay ra, nhưng thứ cầm lên lại không phải là cây hắc ngân trâm kia, mà lại là thúc hoàn (vòng cài đầu để giữ búi tóc của nam) bằng bạc đặt ngay phía trên.

“Trần Triều Hầu mang thúc hoàn này, không thấy đơn bạc quá đó chứ? Hay là bổn vương tặng…”

“Cái này là để tặng cho cận vệ của ta.” Không kiên nhẫn nữa, dứt khoát cắt ngang câu nói của y.

“Ồ?” Triệu Lập cười quái dị, nhìn qua Dịch An Sinh đang ở phía sau. “Ngươi cũng chọn một cái đi, không lại nói bổn vương keo kẹt, ngay cả một cái thúc hoàn cũng không chịu đưa cho tùy thị.”

Dịch An Sinh cúi xuống, ngoan ngoãn nghe lời tùy ý chọn lấy một cái thúc hoàn làm bằng nhãn thạch nạm vàng.

Nhưng trước khi Triệu Lập muốn tùy thị trả tiền, Thuần Vu Ngự đã giao tiền xong.

Vừa nhìn thấy túi gấm, không hiểu sao lại khiến hắn nhớ đến Quân Thập Thiện.

Chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ nha đầu đó biết tà thuật, hay là nàng đã lén thêm vào cái gì trong thuốc trị thương, chứ nếu không, vì sao lúc nào làm gì hắn cũng đều nghĩ đến nàng?

Thậm chí, hắn cảm thấy chính mình dường như nghe được giọng nói của nàng, quá gần, như nàng chỉ đâu đó quanh đây, trong vòng vài bước chân mà thôi…

“Trấn Triều Hầu, ngươi nhìn thử xem, mấy món phật khí này đều lấy từ Tây Vực, tạo hình so với Đại Tống chúng ta vô cùng khác biệt. Ngươi đã từng đến Thiên Trúc sơn viếng phật, khẳng định sẽ rất có hứng thú với những thứ này, bổn vương chọn cho người mấy món nhé?” Giọng nói của Triệu Lập đã kéo tinh thần hắn trở về, ngước mắt nhìn lên, thoáng nhìn thấy đối phương đã đi trước, dừng lại trước một sạp bán phật khí độc đáo khác lạ.

Hắn nhíu mày, không muốn đi theo, lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuôc. Bên cạnh sạp phật khí có đặt một bàn hai ghế đơn sơ, có hai người đang ngồi, mà người ngồi quay mặt ra đường lớn… Đúng là nàng. Hắn nhịn không được từ từ đi về phía trước, nghe thấy nàng nói…

“Thật sự, ta có thể thấy được, kiếp trước ngươi là một người bất phàm, nhưng ngươi đã đánh mất một thứ vô cùng quan trọng, cho nên mục đích của kiếp này chính là vì tìm kiếm lại vật đã mất.” Nàng đưa thân mình về phía trước, tiến sát lại gần nam nhân trước mặt, lúc thì xem tướng, lúc thì cầm tay, vừa ba hoa luyên thuyên, quả thật muốn xem người nọ như long phượng giữa bầy gà. Đối phương nghe xong quả nhiên cam tâm tình nguyện lấy ra mấy văn tiền.

“Tham tài, tham tài.” Quân Thập Thiện vui vẻ nhận tiền.

“Ngươi nói đều là sự thật sao?” Người nọ tuy được nghe lời ngon ngọt vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi lại.

“Thật chứ, chính xác là hướng bắc, cứ việc đi về hướng bắc.” Nàng cười híp mắt nói, chợt trong tầm mắt nháy lên thân ảnh, không khỏi mở to mắt nhìn. Nhưng khoảng cách quá xa, nàng nhìn không rõ là ai, nhưng hình dáng thì… rất giống hắn nha.

Thuần Vu Ngự nheo mắt lại, trong lòng bỗng nổi cơn giận dữ, thế như vũ bão, nàng lại dám dùng mấy lời y hệt mà nói cho hai người.

Thì ra, đó chỉ là văn mẫu nàng dùng để hành tẩu giang hồ, vậy mà hắn lại tin sái cổ.

Còn tưởng thật là nàng có thể nhìn thấy hắn đã khuyết mất thứ gì…

“Trấn Triều Hầu quen biết hắn ư?” Triệu Lập không thấy hắn trả lời, quay đầu nhìn lại thấy hắn đang trừng mắt nhìn quầy tướng số bên cạnh, không khỏi tò mò.

Thuần Vu Ngự cắn chặt hàm, sắc mặt dần dần bình thản.

Quân Thập Thiện vẫn đang nhìn hắn, còn chưa thể xác nhận người trước mặt rốt cuộc có phải là Thuần Vu Ngự hay không, liền nghe hắn nói: “Chưa thấy qua.”

Nàng sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn vô cùng bối rối phức tạp.

Vừa mới nhận ra giọng nói của hắn, đang cảm thấy vui vẻ, hắn lại nói chưa từng gặp nàng… Cũng đúng, hắn nên làm bộ như không biết nàng.

Người nọ gọi hắn là Trấn Triều Hầu, hóa ra hắn là Hầu gia… Giữa bọn họ khác biệt một trời một vực, cùng lắm chỉ là bèo nước gặp nhau, trùng hợp cứu được hắn, ngay cả bạc cũng đã thưởng rồi, đương nhiên muốn xóa bỏ dấu vết như thuyền đi trên nước. Nàng còn mong chờ hắn nhớ nàng, quả thật là ngớ ngẩn.

Mới nghĩ như vậy trong lòng lại thấy nhoi nhói…

“Hầu gia!” Phía trước truyền đến tiếng gọi của Khúc Thừa Hoan, nàng nhịn không được hé mắt nhìn lại.

Xa xa liền thấy Khúc Thừa Hoan giục ngựa mà đến, kéo chặt dây cương dừng ngựa cách bọn họ chừng vài bước rồi nhảy xuống, dâng lên hổ phù.

“Hầu gia, một đội binh mã đã chuẩn bị vào thành.”

“Ừm, đi.” Thuần Vu Ngự nhận lấy hổ phù, nhàn nhạt nói.

“Vâng.” Khúc Thừa Hoan nghi hoặc nhìn vẻ thờ ơ của hắn, vừa muốn dẫn ngựa rời đi thì bỗng thoáng nhìn thấy Quân Thập Thiện đang ngồi bày sạp hàng bên cạnh, liền tươi cười nói: “Đây không phải…”

“Đi.” Giọng nói lạnh lẽo của Thuần Vu Ngự đã vang lên.

Nhận ra vẻ mặt lạnh băng của chủ tử, rõ ràng là đang cảnh cáo mình, Khúc Thừa Hoan tuy vô cùng hoang mang, nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng lời, làm như không thấy Quân Thập Thiện, cứ thế rời đi.

Quân Thập Thiện trầm mặt, đã không còn tâm tình xem tướng xem số gì nữa rồi.

Hai thỏi bạc hắn thưởng cho, nàng vẫn luyến tiếc không nỡ sài, vì muốn kiếm thêm lộ phí nên nàng mới ra bờ sông bày hàng tướng số, không ngờ lại gặp được hắn, cũng không ngờ hắn lạnh nhạt như vậy… Cũng là chuyện nằm trong dự kiến, nhưng khi thật sự xảy ra rồi, vẫn khiến cho nàng vô cùng khó chịu.

Ai, cùng lắm cũng chỉ ở chung có một đêm, nàng cần gì phải bận tâm sầu não như vậy?

Sinh tử gì cũng đã từng nếm trải, số mệnh cũng chẳng ra làm sao, cho nên, bất kể thế nào thì tương lai bọn họ cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.

Nàng tự khuyên nhủ bản thân, đáng tiếc, chẳng có mấy hiệu quả, mà chỉ khiến càng nản lòng thoái chí.

Đột nhiên, nghe thấy một tiếng bùm, lập tức có người thất thanh hô, “Không xong rồi, có người rơi xuống nước!”

Âm thanh có vẻ rất gần, nàng quay đầu liền nhìn thấy có người đang không ngừng giãy dụa trên mặt nước. Nàng liền chạy vội đến bên bờ, nheo mắt nhìn chằm chằm thân hình mơ hồ kia, phỏng đoán khoảng cách rồi không cần nghĩ nhiều, nhảy ùm xuống sông.

Cùng thời khắc đó, Thuần Vu Ngự quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy nàng nhảy xuống cứu người.

Nha đầu này, lại muốn cứu người để lấy tiền thưởng nữa hay sao? Hắn thầm mắng.

“Hầu gia?” Khúc Thừa Hoan thấp giọng gọi, xin chỉ thị xem có cần y cứu giúp không.

Thuần Vu Ngự không lên tiếng, vẫn luôn trừng mắt nhìn theo bóng dáng kia. Nàng giữ lấy người kia, chìm nổi trên sông, thiếu chút đã bị kẻ đuối nước kia kéo xuống nước theo. May thay, sức mạnh của nàng vẫn chống đỡ được, bơi lội cũng giỏi, cuối cùng cũng kéo được kẻ gặp nạn vào bờ. Trên bờ có không ít người vây xem, chung tay giúp đỡ kéo hai người lên.

Còn nàng, tự nhiên lại áp sát vào ngực kẻ đuối nước, hắn cũng tự nhiên mà nổi giận. Đợi đến khi hoàn hồn, đã vội vàng chạy đến.

Triệu Lập hứng thú đứng xem, rồi lững thững đi đến bờ sông.

Khúc Thừa Hoan thấy thế, chạy vội đến bên cạnh chủ tử, chỉ sợ Triệu Lập có ý đồ xấu.

Quân Thập Thiện vội vàng cứu người, đang cố gắng vừa vỗ mặt để gọi kẻ đuối nước kia tỉnh lại vừa ấn mạnh tay xuống ngực y, hy vọng có thể đẩy được đống nước nghẹn trong cổ họng của y ra ngoài.

“Cứ cái đà này, hắn không bị chết đuối cũng sẽ bị ngươi đánh chết.” Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, nàng ngước đầu nhìn lên, tuy rằng không thấy rõ được hắn, nhưng nàng nhận ra âm thanh của hắn, mà hắn… chẳng phải đã đi rồi sao? Chẳng phải làm như không biết nàng sao?

“Tránh ra.” Âm thanh lạnh lùng vang lên, hắn ngồi xổm xuống, áp bàn tay to lên ngực của kẻ đuối nước, ấn xuống. “Tỉnh lại.” Nói đến cũng lạ, hắn chỉ nhẹ nhàng ấn một cái, kẻ đuối nước dù chưa phun ra một miếng nước nào nhưng vẫn tỉnh lại, yếu ớt nhìn mọi người vây quanh.

Thấy vậy, Triệu Lập khẽ nhếch mày, liếc nhìn Dịch An Sinh một cái. Ánh mắt hai người cùng xẹt qua một tia kinh dị rất nhỏ.

“Hầu gia…” Khúc Thừa Hoan kinh ngạc gọi.

Y không ngờ Hầu gia lại ở trước công chúng sử dụng linh ngôn. Tuy rằng phương thức có chút xảo diệu, người bình thường sẽ không nhận ra được, nhưng rõ ràng Hầu gia cực kỳ chán ghét sử dụng linh ngôn. Không biết đã qua bao nhiêu năm hắn không dùng đến rồi. Huống hồ, lần này lại dùng để cứu người, làm cho y thật sự quá bất ngờ.

Thuần Vu Ngự nhìn vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang sùng bái của Quân Thập Thiện, không hiểu sao trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác đau xót, hình như rất lâu trước đây, hắn cũng từng làm một chuyện, cũng từng nhận được ánh mắt tán thưởng ấy…

Nội tâm chiến đấu không ngừng, như đang muốn nói cho hắn biết, vật đã mất của hắn đang ở ngay trước mắt, nhưng hiện tại hắn đang thân bất do kỷ.

“Trấn Triều Hầu thật là phi thường, chỉ cần áp nhẹ một cái đã có thể cứu người sống lại.” Triệu Lập cười nhẹ.

Người bị đuối nước sắc mặt tím tái, thoạt nhìn chỉ còn chút hơi tàn, vậy mà có thể dễ dàng cứu sống trở về, bắt người ta không nghĩ xa xôi cũng khó.

Nắm chặt tay, Thuần Vu Ngự ép bản thân không cần để ý, lập tức vẻ mặt không chút biểu cảm, cũng không thèm liếc mắt nhìn Quân Thập Thiện lấy một cái, đi ra khỏi đám người, muốn tiếp tục công cuộc tìm thuyền buôn gặp nạn hải tặc để điều tra. Khúc Thừa Hoan nhanh chân đuổi kịp. Chủ tớ Triệu Lập nhìn thoáng qua Quân Thập Thiện một lát rồi cũng bỏ đi.

Nàng khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Thuần Vu Ngự, trong lòng phiền muộn. Nhưng tinh thần nàng còn chưa kịp sa sút thì mọi người xung quanh đã nhiệt tình đỡ nàng qua một bên nghỉ tạm. Có người mang khăn sạch đến, có người đi thông báo cho thân nhân của người gặp nạn…, đợi đến khi mọi chuyện yên tĩnh trở lại thì trời cũng sắp hoàng hôn.

Ngay lúc nàng chuẩn bị phải rời đi, lại thấy có người đến treo bảng thông báo, cả đám đông lại ùa đến vây xem.

Nàng vốn đã hứng thú rã rời, nhưng chợt nghĩ mình đã không muốn ở lại thành Hàng Châu nữa, nhưng lộ phí không đủ để rời đi, ngập ngừng không biết có nên đến xem hay không. Bởi vì, bình thường bảng thông báo được treo lên, đều là mấy thông cáo chiêu mộ nhân công thời vụ.

Nghĩ nghĩ một hồi, nàng đi đến gần.

“Vị đại ca này, thông báo viết gì vậy?” Nàng đứng ở phía sau, hỏi người đằng trước.

Thị lực của nàng quá kém, bảng cách cũng không xa, nhưng thật sự là nhìn không thấy gì.

“Ngươi không biết đọc chữ à, để lão đại ca ta giúp ngươi vậy. Bên trên viết, có chiến thuyền muốn rời bến, cần tuyển ba mươi người trẻ tuổi cường tráng đến làm thuyền công.”

“Có nói lương bổng thế nào không?”

“Đi một chuyến được mười lượng bạc.”

“Mười lượng bạc?” Quân Thập Thiện sáng mắt lên.

“Đồ ngốc, chiến thuyền là phải đi tiêu diệt hải tặc, người tưởng bản thân có thể toàn mạng mà nhận đủ mười lượng ư?”

Người đó nói xong còn quay đầu cẩn thận đánh giá nàng. “Có điều, với thân hình của ngươi, muốn lên thuyền, ta thấy cũng rất khó.”

Quân Thập Thiện nhếch mi, cười nói. “Ta rất khỏe mạnh nha.”

Tuy không biết chiến thuyền kia rời bến một chuyến phải mất bao lâu, nhưng nếu có được mười lượng bạc thì… Nàng có thể dẫn Tịch Nguyệt tỷ tỷ tìm một chỗ định cư, bày hàng buôn bán nhỏ, từ nay về sau không cần phiêu bạt khắp nơi, lang thang như những kẻ vô gia cư nữa.

Huống hồ, chuyến này rời bến có đụng phải hải tặc hay không, cũng chưa biết được.

Nếu không gặp, vậy chẳng phải ngồi không mà cũng kiếm được tiền sao?

***

Thuần Vu Ngự dùng cả buổi chiều để điểm tướng, học thuộc hải tuyến đồ. Hôm sau lập tức thao diễn, qua tiếp một ngày liền bắt đầu xuất phát.

Đoàn gồm ba chiến thuyền, mỗi chiếc có khoảng năm trăm sĩ binh. Không chỉ có binh mã dưới trướng của hắn, mà còn có cả binh mã của Triệu Lập. Đương nhiên, Triệu Lập cũng tham dự cuộc hải chinh này. Nhưng vì một núi không thể có hai chủ, nên y đi trên chiếc thuyền cuối cùng.

Chiến thuyền từ thuyền cung tiến vào sông Tiền Đường, chạy đến cửa biển rồi hướng thẳng ra biển lớn.

Bề ngoài, chiến thuyền cũng không khác mấy chiếc thuyền buôn bình thường. Mũi tàu nhọn, thân thuyền dài mà hẹp, hình dáng thuận lợi đạp gió rẽ nước mà đi. Đáy thuyền nở rộng thành khoang chứa rất to, đuôi thuyền có dựng khoang lầu chắc chắn, phía trên có la bàn để xác định phương hướng, phía dưới có phòng lái của thuyền trưởng.

Trên thuyền có tám cột buồm, ba cột chính kéo ba cánh buồm to ở giữa thuyền, ba cột phụ ở đuôi thuyền, hai cột dựng đứng giữa khoang lầu, bên trên có treo lá cờ màu sắc đặc thù, mạnh mẽ tung bay trong gió. Nương theo đà gió và sức chèo của thủy thủ, ba chiến thuyền hăng hái đi về phía nam.

Đêm xuống, thủy thủ đoàn đều vào khoang dưới nghỉ ngơi, trên sàn tàu chỉ có vài binh lính đi tuần và mấy thuyền công dọn dẹp.

Dùng cơm xong, Thuần Vu Ngự rời khoang đi ra boong tàu, nhìn bầu trời tối đen, chỉ có ánh đuốc lập lòe chiếu trên mặt biển thành những bóng tròn đỏ nhạt.

“Hầu gia, thời gian không còn sớm, nên vào nghỉ ngơi rồi.” Khúc Thừa Hoan theo hầu bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

“Không, sau trời tối, chính là thời cơ tốt nhất để hải tặc tiến hành tập kích.” Hắn đứng ở mạn thuyền nhìn về phương xa.

Thị lực của hắn rất tốt, nếu không có chướng ngại vật, hắn có thể nhìn rõ cảnh vật trong vòng mấy dặm. Nhưng hắn nhìn chung quanh một lúc, cũng không nhìn thấy ngoài kia có ánh sáng khả nghi nào.

“Ai, thật ra Hầu gia cũng không cần phải vội vã hải chinh. Hải tặc đã lâu không gây sóng gió, không chừng đã nghe được danh tiếng Hầu gia, sớm trốn đi hết rồi.” Khúc Thừa Hoan híp mắt, đưa mặt ra đón gió biển với vẻ hưởng thụ.

“Đừng nói bừa, đám hải tặc nếu nghe thấy danh hào của ta, nhất định sẽ cười mỉa mai hoàng thượng vì sao lại phái đến một tên tướng quân không rành hải chiến.”

“Nếu vậy, đám hải tặc này có mắt như mù rồi.” Y không khỏi cười nhẹ. “Lúc Hầu gia còn Bắc chinh, cũng từng đánh thủy trận, chút việc nhỏ này sao có thể làm khó Hầu gia?” Chủ tử chẳng những am hiểu bơi lội, mà ngay cả lái thuyền ra khơi cũng rất tường tận. Bằng không, hoàng đế sao lại phái hắn đi tiêu diệt hải tặc.

“Thật không?”

“Còn không phải sao?” Y ha ha cười.

Thuần Vu Ngự vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn ra mặt biển, làm cho Khúc Thừa Hoan đang hưng phấn cũng có chút xấu hổ.

Ai, gần đây Hầu gia cũng không biết bị làm sao, luôn lạnh lẽo dọa người…

“Có điều, vội vã xuất chinh như vậy, có phải Hầu gia muốn sớm đem hắc ngân trâm về tặng cho người ta?” Đổi đề tài thử xem.

Thuần Vu Ngự lừ mắt nhìn y một cái.

Khúc Thừa Hoàn bị trừng mà không hiểu vì sao. “Không phải Hầu gia muốn mua về dùng đấy chứ.”

Hắc ngân trâm kia, là ngày đó Hầu gia phái riêng y đến khu chợ gần thuyền cung mua về, nếu không phải muốn đem tặng, chẳng lẽ mua về đeo?

Thuần Vu Ngự trầm mặc nhìn y, nhìn đến mức da đầu y bắt đầu run lên, nhanh chóng thay đề tài khác. “Đúng rồi, hôm đó lúc ra chợ, ta thấy Quân Thập Thiện.”

Nghe vậy, Thuần Vu Ngự nhắm chặt mắt, ngầm bực bội tùy thị của mình quá ngu muội.

“Hắn cũng nhìn thấy chúng ta, về sau lúc gần đi, ta thấy hắn cúi thấp mặt đứng đó, ra vẻ thất vọng.” Nhìn vẻ mặt của hắn lúc đó, nhìn thế nào cũng không giống đàn ông đàn ang, ngược lại giống tiểu cô nương hơn cả.

Nhưng mà, có tiểu cô nương nào lại nói cái giọng trầm đục như vậy chứ?

Thuần Vu Ngự nghe vậy, cúi hàng mi dài, nhịn không được lại tưởng tượng ra vẻ mặt thất vọng của nàng.

Khúc Thừa Hoan trộm nhìn hắn, thấp giọng nói: “Hầu gia, ngài cố ý làm như không thấy hắn?”

Không kiên nhẫn nhìn y với ánh mắt xem thường. “Ngươi cũng không nhìn trước ngó sau, Triệu Lập ở ngay bên cạnh, nếu ngươi bước ra nhận người quen, còn chẳng phải đang hại nàng?” Tuy rằng lúc đó hắn buồn bực hành vi lừa gạt của nàng, nhưng làm bộ không quen biết nàng, đơn thuần chỉ vì muốn bảo vệ nàng mà thôi.

Ở trong mắt hắn, Triệu Lập là một đối tượng cần phải đề phòng cẩn thận, cho nên hắn không muốn để lộ ra chút tin tức gì.

“… Hầu gia vì sao phải bảo vệ hắn?” Khúc Thừa Hoan thốt nhiên hỏi.

Thật sự có quỷ, ngày ấy Triệu Lập muốn đùa giỡn Hỉ Thước, Hầu gia cũng không màng đến, hoàn toàn dựa vào cơ trí của Hỉ Thước tránh thoát, bây giờ Hầu gia lại bảo hộ riêng Quân Thập Thiện… Này này này, thật là rất không phù hợp với tính cách của Hầu gia.

“Nàng là ân nhân cứu mạng của ta.” Hắn không hề nghĩ ngợi mà nói.

“Ta nhìn không ra Hầu gia cảm tạ hắn nha.” Không phải y muốn nói, ngày đó Hầu gia sau khi thưởng bạc liền vội vàng giục ngựa bỏ đi, cũng không thèm quay đầu lại. “Điều kỳ lạ nhất là, hôm đó Hầu gia còn vì hắn mà sử dụng…”

“Ngươi hỏi đủ chưa?” Không muốn bị y tiếp tục tra hỏi, Thuần Vu Ngự mất kiên nhẫn bỏ đi.

“Vậy, sau đó Hầu gia muốn ta đi mua hắc ngân trâm, là muốn…” Khúc Thừa Hoan kiên trì đuổi theo hỏi tiếp. Không phải y cố ý phá hoại, mà thật sự vô cùng tò mò, căn bản chủ tử của mình có đoạn tụ hay không, mà trước mắt lại vừa khéo có một đối tượng, cho nên mới cắm đầu mà hỏi cho rõ.

Bởi vì Hầu gia nhà y thật sự không phải người thiện lương đến mức tùy tiện ra tay cứu người đâu, huống chi còn sử dụng linh ngôn, nói không phải vì Quân Thập Thiện, y thật sự không tin.

“Ngươi…”

“Hự” một tiếng, Thuần Vu Ngự theo trực giác nhìn về phía khoang lầu.

Âm thanh kia giống như có ai đụng nhầm vào thứ gì.

“Quân Thập Thiện, ngươi không sao chứ, không có chuyện gì khi không sao lại chạy ra đây?” Một giọng nói vang lên.

Ba chữ “Quân Thập Thiện” vừa truyền vào tai, Thuần Vu Ngự bỗng dưng trừng to mắt.

“Ta không để ý, ta buồn nôn…” Giọng nói trầm đục vang lên cùng với tiếng nôn mửa, hắn liền thả người nhảy lên khoang lầu.

Trên sân thượng của khoang lầu, chỉ thấy một thanh niên tầm hai mươi tuổi không ngừng vỗ lưng Quân Thập Thiện, người còn lại vẻ mặt thống khổ, lau miệng.

Thật sự là nàng!

Thuần Vu Ngự khó mà tin được, không ngờ nàng lại lên chiến thuyền.

Trên chiến thuyền không hề có nữ nhân!

“Hầu gia, ngươi…” Khúc Thừa Hoan cũng nhảy lên khoang lầu, nói còn chưa nói xong đã nhìn thấy Quân Thập Thiện.

“Quân Thập Thiện, sao ngươi lại ở đây?”

Nàng nghe thấy tiếng thì nâng mắt nhìn lên, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.

Không thể nào, vận khí của nàng sao lại chéo ngoe như vậy, không ngờ lại gặp hắn… Nói vậy, hắn chính là chủ soái của cuộc hải chinh lần này ư?

A… Không đúng, nàng hẳn phải làm bộ không biết hắn, hơn nữa, nàng vẫn đang muốn phun…

Thanh niên đang giúp nàng vỗ lưng nhìn thấy Thuần Vu Ngự liền quỳ xuống, không dám nhúc nhích.

“Ngươi làm sao vậy? Sao cái trán lại sưng đỏ thế kia?” Khúc Thừa Hoan buồn cười tiến lên phía trước, muốn nâng Quân Thập Thiện dậy. Mặc kệ thế nào, hắn vẫn là ân nhân cứu mạng chủ tử, giúp hắn là chuyện đương nhiên thôi.