Lòng Tham

Chương 21: XXI. Say Rượu




Lúc xe bus sắp tới trạm, Hạ Tuyển nhận được tin nhắn của Thích Giang Chử——

"Mua loại em thích đi."

Nghe hết đoạn ghi âm, tim Hạ Tuyển đập ngày càng nhanh, ngay cả đèn đỏ cũng không còn đáng ghét như vậy nữa.

Sinh nhật của Thích Giang Chử là thứ sáu tuần này, thứ tư sau khi tan học, Hạ Tuyển và Thích Nhiên chạy tới một shopping mall gần đó để mua quà. Hạ Tuyển vốn đã có mục tiêu, quãng thời gian này chỉ cần rãnh rỗi y sẽ ngay lập tức lên mạng xem hình ảnh của các sản phẩm, rồi xem đánh giá.

Vào trong cửa hàng, Hạ Tuyển trực tiếp chỉ vào một cây viết trong tủ kính. Khi Thích Nhiên hồi phục tinh thần, Hạ Tuyển đã trả xong tiền, nhân viên còn đang giúp y gói quà.

"Quyết đoán như vậy sao?" Thích Nhiên cảm thán.

Hạ Tuyển không hé răng, trong lòng y biết rõ những gì Thích Nhiên nói hoàn toàn ngược lại với sự thật. Đừng nhìn y hiện tại mà nghĩ y quyết đoán, trên thực tế, trong album điện thoại của y đã lưu mười mấy tấm hình, y đã phải so sánh cùng xoắn xuýt mãi mới có thể đưa ra quyết định mua cây viết này.

Thậm chí sau khi đã quyết định xong, y lại bắt đầu xoắn xuýt phải mua màu gì mới thích hợp.

Những chuyện này y không muốn nói với Thích Nhiên, y cảm thấy hơi xấu hổ.

Sau khi gói xong quà, ngay lập tức chạy qua tiệm bánh kem gần đó chọn bánh sinh nhật.

Xong mọi việc thì trời cũng đã tối.

Hạ Tuyển và Thích Nhiên mỗi người một ly trà sữa, vừa hút vừa bước về nhà.

Thích Nhiên liếc nhìn Hạ Tuyển một cái, thấy y ôm cái hộp quà màu xám đen kia như là ôm bảo bối. Vừa nãy Thích Nhiên bảo y cứ để hộp quà vào cặp đi, Hạ Tuyển không đồng ý, nói sợ làm nhăn hộp quà.

Nhăn...

Nhăn thì sao? Cũng chỉ là cái hộp đựng quà thôi mà, thứ quan trọng phải là... cây bút máy bên trong mới đúng. Thích Nhiên cảm thấy hơi khó hiểu, suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra cái gì không đúng.

Cậu hút một hơi trà sữa, đột nhiên hỏi: "Hạ Tuyển, sao cậu tốt với anh tớ dữ vậy?"

Hạ Tuyển không chút chần chờ trả lời: "Bởi vì anh ấy rất tốt với tớ."

Đối với câu hỏi này này, Hạ Tuyển có thể dễ dàng nói ra vô số lý do. Đôi lúc y lại cảm thấy dùng chữ "tốt" này cũng không đủ để hình dung, cái định nghĩa này rất mơ hồ, cái gì mới gọi là tốt, cái gì là không tốt? Khái niệm này đối với mỗi người đều không giống nhau.

Thích Giang Chử đã giúp y rất nhiều, là những gì y không thể nhận được từ bất kỳ người nào. Thích Giang Chử chưa từng cảm thấy y phiền. Rõ ràng y không hề có chút quan hệ nào với Thích Giang Chử, là một người hoàn toàn xa lạ, vậy mà Thích Giang Chử lại cho y chỗ dựa, sẽ để ý y thích gì, không thích gì.

Rất ít khi Hạ Tuyển có được quyền lợi như vậy——

Y có thể cảm nhận được, trong mắt Thích Giang Chử, y và Thích Nhiên đều là những đứa nhỏ, đều được đối xử giống nhau, nhưng đứa nhỏ này, trong lúc ở cùng Thích Giang Chử, có thể bình đẳng với hắn, y có thể tán thành, có thể đề nghị, thậm chí có thể phản bác.

Y thích ở bên cạnh Thích Giang Chử, thích ở cùng một chỗ với hắn, thích sự thiên vị của Thích Giang Chử đối với mình. Hạ Tuyển là một học sinh nghèo, không có thứ gì, nhưng chỉ trong một lần đã lấy hết số tiền y tích lũy được trong một năm nay, cùng số tiền y đi làm dành dụm được, dùng toàn bộ của y là để mua một cây bút máy mấy ngàn tệ*.

*: 1 ngàn tệ = 3,334 triệu VNĐ

Đối với Thích Giang Chử mà nói, số tiền này có thể nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng y vẫn muốn tặng cho Thích Giang Chử, đây là món quà tốt nhất mà y có thể tặng lúc này.

"Tốt cái gì chớ! Ổng còn xách cặp cậu về, bắt cậu phải làm bài tập; quên mang dép lê trong nhà cũng phải đuổi theo sau cậu nói nói nói; ổng còn chê cậu viết văn dở." Thích Nhiên đếm từng chuyện trên đầu ngón tay, cố gắng lay tỉnh ký ức của Hạ Tuyển, hi vọng Hạ Tuyển đừng mỹ hóa mấy chuyện xấu xa mà Thích Giang Chử đã làm.

Ngược lại Hạ Tuyển cảm thấy những việc này đều là chuyện tốt, y mới vừa muốn phản bác.

Mà bình dấm chua của Thích Nhiên đã đổ, cậu đưa tay nắm lấy vai Hạ Tuyển, thương tâm sắp chết nói: "Lẽ nào tớ đối với cậu chưa đủ tốt sao? Cậu chỉ biết nhớ tới anh tớ! Rõ ràng là tớ quen với cậu trước, cậu lại mua quà sinh nhật cho ổng mắc như vậy, còn đặt trước cả bánh kem!"

Thích Nhiên oán trách, thống hận sao sinh nhật cậu lại qua sớm như vậy chứ?! Nếu không phải vậy, quà sinh nhật của cậu với quà sinh nhật của anh cậu nhất định phải phân cao thấp mới được.

Hạ Tuyển đi bên cạnh bỗng nhiên dừng bước, nghiêm túc nhìn cậu.

Thích Nhiên sửng sốt hỏi: "Làm sao vậy? Mất tiền rồi sao?"

Hạ Tuyển không cười nói: "Chuyện này cậu đừng nói với anh ấy."

Thích Nhiên: "..."

Giữ bí mật là một chuyện rất gian khổ.

Thật vất vả mới tới thứ sáu, sau khi tan học Thích Nhiên và Hạ Tuyển ngay lập tức chạy đi lấy bánh kem, đón xe về nhà.

Sau khi về đến nhà, Thích Giang Chử vậy mà vẫn chưa về tới, vừa đúng để hai đứa nhỏ muốn làm gì làm, vừa cắm nến vừa xếp hoa, bong bóng bay đầy nhà. Cho đến khi hai người quậy xong rồi, mùi bơ sữa lại bắt đầu dằn vặt bọn họ.

Hơn một tiếng nữa trôi qua, Thích Giang Chử vẫn chưa trở về.

Thích Nhiên gọi điện thoại cho Thích Giang Chử, Thích Giang Chử không nhận, Thích Nhiên không từ bỏ, gọi thêm mấy lần, vẫn là không ai bắt máy.

Hai người không thể làm gì khác hơn là gói kỹ bánh kem lại lần nữa, về phòng ngủ vừa làm bài tập vừa chờ. Hạ Tuyển mở sách giáo khoa ra, đống chữ trước mắt căn bản không thể lọt vào đầu y, lần đầu tiên y không muốn làm bài tập, trong đầu đều là chuyện của Thích Giang Chử.

Nghĩ, có phải hiện tại anh ấy vẫn còn đang làm việc hay không? Quá bận hay sao? Cho nên mới không nhận điện thoại? Hay là hiện tại anh ấy đang tổ chức sinh nhật với người khác ở bên ngoài...

Trên thực tế, Thích Giang Chử không thích tổ chức sinh nhật, nguyên nhân thật ra cũng không khó hiểu, hắn cảm thấy được tiệc sinh nhật chẳng qua là gom một đống người hắn quen biết cùng một đống người hắn không quen biết vào một chỗ, cho dù bầu không khí không quá tệ cũng không có chút ý nghĩa nào.

Chu Huyền lại không cùng quan điểm với hắn, mỗi năm đều kiên trì phản bác hắn, cho nên sinh nhật hàng năm của Thích Giang Chử anh đều phải chủ động tổ chức một buổi tiệc. Năm nay cũng vậy, Chu Huyền bao một phòng đơn, mời Thích Giang Chử và bạn của hắn, mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn uống nói chuyện.

Thích Giang Chử và Chu Huyền vừa vào lô ghế riêng, khách cũng đã đến đủ, ánh đèn trong phòng khách không rõ cũng không mờ, hắn vừa vào phòng đã bị lôi kéo vào ngồi ở giữa. Chu Huyền đứng lên nhìn xung quanh, vẫy vẫy tay với một người đang ngồi trong góc.

Thích Giang Chử thấy rõ người kia, là thầy Ôn lần trước.

"Cậu gọi người ta tới?" Thích Giang Chử nhăn mày.

Hắn cho là lần trước đã nói rõ ràng với thầy Ôn rằng hiện tại hắn không muốn tìm bạn trai, Thích Giang Chử còn nghĩ chuyện này đã kết thúc rồi. Bây giờ lại có thể nhìn thấy thầy Ôn trong tiệc rượu do Chu Huyền tổ chức này, do ai "mật báo" nghĩ cũng có thể nghĩ ra.

Chu Huyền nháy mắt với hắn, nói: "Cậu ấy có gọi điện thoại cho tớ, nói cậu bảo người ta rằng cậu không có ý nghĩ gì khác. Cậu ấy lại hỏi tớ bây giờ cậu có bạn trai hay chưa."

"Tớ hỏi lại cậu ấy, chưa có thì sao? Cậu đoán người ta nói cái gì..." Chu Huyền cố ý úp úp mở mở.

Thầy Ôn bước tới, người bên cạnh muốn nhường chỗ cho thầy Ôn, rồi ngồi xuống ở chỗ cách Thích Giang Chử không xa.

Chu Huyền ghé vào tai Thích Giang Chử thật nhanh nói: "Cậu ấy nói nếu chưa có vậy cậu ấy sẽ theo đuổi cậu, theo đuổi tới khi cậu đồng ý mới thôi."

Đôi khi đối với tính cách hay lo chuyện bao đồng của Chu Huyền, Thích Giang Chử thật sự không biết phải làm gì, cũng không biết nên nói gì.

"Sinh nhật vui vẻ, " Thầy Ôn nhìn Thích Giang Chử, cầm lên ly rượu cười nói, "tôi xin kính thọ tinh* một ly."

*thọ tinh: chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật.

Nói xong liền uống cạn. Thích Giang Chử không muốn nhận ly rượu này, hắn cảm thấy chắc mình phải nói chuyện rõ ràng với thầy Ôn này thêm một chút rồi. Nhưng nhân vật chính của hôm nay là Thích Giang Chử, ngoại trừ thầy Ôn còn có mấy người bạn của hắn, trong đó không ít người có quan hệ tốt với hắn.

Ly rượu trong tay chưa đợi được bao lâu đã bị mọi người ép uống, sau đó từng người trong phòng đều lần lượt đến mời rượu. Tửu lượng của Thích Giang Chử vốn không tệ, nhưng hắn đã uống được không ít, quãng thời gian còn học đại học tửu lượng của hắn cũng rất thấp, sau đó hắn xuất ngoại, công việc cần phải uống rượu nên tửu lượng mới tăng lên đáng kể.

Trong phòng quá ồn, tiếng nhạc, tiếng nói, Thích Nhiên lại lựa đúng lúc này gọi cho hắn, Thích Giang Chử một tiếng cũng không nghe thấy.

Trong hành lang, thầy Ôn bước nhanh hơn một chút để đuổi theo Thích Giang Chử, nhìn gương mặt trắng bệch của hắn nói: "... Anh không sao chứ? Hay là uống một ít nước nóng trước đi."

Thích Giang Chử hơi choáng váng, hắn dừng một chút. Thầy Ôn đưa tay ra nắm lấy cánh tay hắn, muốn đỡ lấy nhưng lại bị Thích Giang Chử ngăn cản, lạnh nhạt bước ra một khoảng, xa cách nói: "Không sao, cậu về nhà sớm một chút đi. Hôm nay rất cám ơn cậu."

Thầy Ôn lại đi theo hai bước, nói: "Tôi đưa anh trở về đi. Tôi lái xe tới đây, cũng không uống rượu."

"Không cần làm phiền cậu."

Thích Giang Chử đã choáng váng đến lợi hại rồi, nhưng hắn không muốn dây dưa với người này, đối với người ta hay đối với hắn đều không phải là chuyện tốt gì. Cũng may Chu Huyền vẫn còn chút nhân tính, lúc ra khỏi phòng thấy cảnh này, quyết đoán bước tới dẫn Thích Giang Chử đi, Thích Giang Chử bấy giờ mới bình tĩnh lại, để rượu tùy ý hoành hành trong người.

Mấy ngày gần đây Chu Huyền bị cảm, mới uống xong viên thuốc nhức đầu, nên một giọt rượu anh cũng không đụng tới, vì vậy mà rất tự tin lôi kéo ba con ma men lên xe mình. Thích Giang Chử còn tốt, ít nhất vẫn còn chút ý thức, hai người ngồi ghế sau kia đã ngủ say như heo.

Từ gương chiếu hậu, anh liếc mắt nhìn Thích Giang Chử một cái, nói: "Người ta cũng đã đuổi tới cả tiệc sinh nhật của cậu rồi, cậu còn không hài lòng chuyện gì nữa?"

Thích Giang Chử không trả lời, nghiêng đầu mong đèn đỏ mau hết, hắn đã khá say rồi, cho dù có nghe thấy cũng không muốn trả lời Chu Huyền.

Mười giờ rưỡi.

Hạ Tuyển mới tắm xong, cầm khăn chầm chậm lau tóc, tầm mắt y rơi trên hộp quà kia, có chút mất mác, chỉ còn hơn một tiếng nữa là hết ngày rồi.

Thích Nhiên thừa dịp anh mình không ở nhà, trốn trong phòng chơi PS4, càng hy vọng đêm nay hắn đừng về, như vậy cậu sẽ được chơi game suốt đêm.

Khi tóc Hạ Tuyển đã khô được một nửa, y đi loanh quanh mấy vòng trong phòng khách, sau đó dự định đi tắt đèn, dự định bỏ cuộc, bỗng nhiên cửa nhà bị gõ vang.

Hạ Tuyển sững sờ, thanh âm gõ cửa kia ngừng lại, y còn nghĩ là mình bị ảo giác, một lát sau tiếng gõ cửa kia lại vang lên, rất không kiên nhẫn.

Sau khi mở cửa, Hạ Tuyển đối mặt với Chu Huyền, sau đó y lại nhìn thấy Chu Huyền đang đỡ Thích Giang Chử. Hạ Tuyển sợ hết hồn, không kịp phản ứng lại đây là tình huống gì, hỏi: "Anh ấy làm sao vậy?"

Vừa nói vừa đưa tay dìu Thích Giang Chử, y nhỏ giọng gọi "anh" một tiếng, lúc đỡ người hắn mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Chu Huyền nói: "Cậu ấy không sao đâu, chỉ là uống hơi nhiều thôi, rửa mặt cho cậu ấy, cho uống chút nước nóng, ngủ một giấc là được. Đỡ lấy a—— "

Chu Huyền buông lỏng tay, mặt Thích Giang Chử chôn trong cổ Hạ Tuyển, Hạ Tuyển khó khăn ôm lấy lưng Thích Giang Chử, trọng lượng của cả cơ thể Thích Giang Chử đều đè lên người y, cẳng chân căng cứng cố gắng đứng thẳng.

"Dưới lầu còn có hai người trong xe, anh phải đi trước." Chu Huyền vỗ đầu y một cái, vội vàng rời đi.

Cửa "rầm" một tiếng đóng lại.

Mất đi giọng oang oang của Chu Huyền, phòng khách nhất thời yên tĩnh lại.

Hạ Tuyển lại thử thăm dò gọi "anh" một tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng Thích Giang Chử, y không dám dùng sức, không dám giơ tay lên cao để vỗ, nỗ lực gắng gượng đỡ lấy Thích Giang Chử, sợ chỉ cần mình hơi mất thăng bằng thì Thích Giang Chử sẽ ngay lập tức trượt xuống đất, vì thế hai lần y vỗ lên lưng Thích Giang Chử đều giống như đang gãi ngứa hơn.

Thích Giang Chử không có phản ứng, chỉ có từng đợt hô hấp ấm áp phả vào phần cổ lộ ra ở bên ngoài của Hạ Tuyển, Hạ Tuyển có chút ngứa nhưng vẫn không dám nhúc nhích, y ôm chặt Thích Giang Chử rồi nói: "Em dẫn anh đi lau mặt nha."

Thích Nhiên nghe không rõ những gì Chu Huyền nói, từ trên lầu nói vọng xuống: "Anh tớ về rồi sao? Say rồi? Chờ tớ chơi xong ván này sẽ xuống giúp cậu ngay!"

Điển hình của những người chỉ nói mà không làm.

Thích Giang Chử cao hơn Hạ Tuyển nửa cái đầu, sau khi uống say giống như một người không có ý thức, Hạ Tuyển phí không ít khí lực mới có thể mang người vào tới phòng tắm. Sau khi vào được rồi Hạ Tuyển lại có chút hối hận, đáng lẽ y phải dìu Thích Giang Chử về phòng hắn mới đúng, Thích Giang Chử nằm úp sấp trên người y như bây giờ chắc chắn là rất không thoải mái.

Nghĩ như vậy nên y đặt khăn mặt xuống, muốn đi mở cửa phòng tắm.

Còn chưa kịp nắm lấy chốt cửa, Thích Giang Chử lại đột nhiên trượt xuống, Hạ Tuyển sợ hết hồn vội vã cúi đầu đưa tay kéo lại, cũng chính vào lúc này, Thích Giang Chử ngẩng đầu mở ra nửa con mắt, môi Hạ Tuyển chạm vào môi Thích Giang Chử.

Chỉ trong nháy mắt, nhẹ nhàng lướt qua.

Hạ Tuyển không suy nghĩ gì về sự đụng chạm ngắn ngủi đó, y chỉ chú ý tới ánh mắt của Thích Giang Chử, ánh mắt đó không giống lắm với những lúc Thích Giang Chử bình thường, bên trong đó đang chất chứa một thứ gì đó rất nóng bỏng, Hạ Tuyển không thể hiểu được, ý nghĩ đầu tiên của y là Thích Giang Chử đã thanh tỉnh rồi, đôi mắt y đột nhiên sáng lên, quơ quơ tay trước mặt hắn, hắn lại không có phản ứng gì.

Y nghĩ, Thích Giang Chử đúng là đã say thật rồi.

Thích Giang Chử khi say không quậy không náo, nhưng vì hắn không thanh tỉnh, nên toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên người Hạ Tuyển, bất kỳ lúc nào cũng có thể trượt xuống.

Hạ Tuyển bị hành đến đầu đầy mồ hôi, dù y biết rõ Thích Giang Chử đang say sẽ không thể trả lời mình, vẫn bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Anh—— "

Những âm tiết sau đó đều bị nuốt trọn.

Thích Giang Chử ép chặt Hạ Tuyển lên cửa phòng tắm, nâng cằm y lên, hôn xuống.

Y bất ngờ gọi "anh" một tiếng, Thích Giang Chử buông y ra, nhìn y chằm chằm.

Thích Giang Chử không phải đang tỉnh táo, Hạ Tuyển có thể nhận ra được, y nhấp một môi dưới, muốn thoát khỏi tình trạng này. Ngón tay Thích Giang Chử lại hơi dùng sức, một lần nữa hôn y, lần này hắn dễ dàng mở hàm răng Hạ Tuyển ra, hơi thở nóng bỏng và đầu lưỡi ấm áp khiến Hạ Tuyển thất kinh, hỗn loạn, bối rối.

Hạ Tuyển kích động đến nỗi cố gắng dán sát lưng vào cửa, nhưng vẫn không thể tránh thoát, dưới sự áp bức của Thích Giang Chử, y không có một khe hở nào để hô hấp, lưỡi hắn không ngừng càn quét trong miệng y. Hạ Tuyển ngửa cổ ra sau, nắm chặt ống tay áo của Thích Giang Chử, trong đầu đang có hàng ngàn hàng vạn cảm xúc mà y không thể miêu tả——

Y ngơ ngác, căn bản là không thể tiêu hóa được tình hình trước mắt.

Sau đó tay Thích Giang Chử rời khỏi hai bên má y, từ phần nới lỏng của áo ngủ len lỏi mò vào. Hạ Tuyển hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy những nơi đôi tay kia đi qua đều bừng lên một ngọn lửa không tên.

Khiến cơ thể y trở nên khó chịu, khiến đầu óc y trở nên trống rỗng, vào lúc Thích Giang Chử ôm eo y, dùng sức kéo Hạ Tuyển vào lòng mình, loại cảm giác kia lại đột nhiên bạo phát.

"Ân... Ân..."

Hiện tại đang là mùa hè, cơ thể bọn họ dính sát vào nhau, không một khe hở, cũng chỉ cách nhau lớp quần áo mỏng manh, Thích Giang Chử dùng sức đẩy đầu y lại gần hơn, Hạ Tuyển bị kích thích đến thở hổn hển, lại ngay lập tức bị Thích Giang Chử cắn lên môi.

Với sức lực và động tác của Thích Giang Chử, Hạ Tuyển cảm nhận được sự lay động của cánh cửa, đỏ bừng mặt, theo đó còn có những âm thanh khác phát ra từ hai người bọn họ. Điều này làm cho tim y dần mất đi khống chế, y muốn đóng l hàm răng của mình lại, nhưng Thích Giang Chử khi say rượu vừa thô bạo vừa mạnh mẽ, ôm chặt đến y không thể động đậy.

Thích Nhiên bước nhanh xuống, nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, nghi hoặc hỏi: "Hạ Tuyển, không có chuyện gì chứ?"

Âm thanh đột ngột này khiến Hạ Tuyển sợ hãi, y vội vã quay mặt đi, né tránh nụ hôn của Thích Giang Chử, hít một hơi sâu mới trả lời: "Không có chuyện gì, cậu đứng ở ngoài đợi một chút là được."

Y sợ Thích Nhiên nhìn ra cái gì đó.

Trong lúc này, Thích Giang Chử một đường từ cằm y bắt đầu hôn xuống xương quai xanh, lưu lại những vết tích ướt nhẹp. Chân Hạ Tuyển run đến lợi hại, theo bản năng mà nhắm chặt hai mắt.