Thẩm Châu hôn Thẩm Duyệt, cánh môi chạm vào nhau, thâm nhập triền miên, không che giấu được tình yêu.
Thẩm Châu ôm cả Thẩm Duyệt và hoa hồng về phòng, Thẩm Châu thay Thẩm Duyệt nhẹ nhàng đặt hoa lên cửa sổ, hai người cùng nằm trên giường, hôn môi không biết thỏa mãn, có khi lướt nhẹ như cánh chuồn chuồn, có khi hung hăng liếm mút thật mạnh.
Thẩm Châu ôm lấy Thẩm Duyệt, dựa đầu vào bờ vai mảnh khảnh của cậu.
Thẩm Duyệt cười nói: "Anh hai, còn anh?"
"Hửm?" - Ngón tay Thẩm Châu cuốn một lọn tóc cậu, nhẹ nhàng vân vê trên đầu ngón tay.
"Em thích anh, còn anh thì sao?"
"Anh cũng thế."
Thẩm Duyệt lắc đầu: "Em muốn nghe anh hai nói thẳng với em."
Thẩm Châu cười cười, lại hôn cậu, môi hắn dừng giữa môi cậu, nói: "Tiểu Duyệt, anh yêu em."
Thẩm Duyệt chọc chọc ngón tay giữa mày hắn: "Anh hai ngốc quá, bóng lưng của mình cũng không nhận ra."
"Ừm..." - Thẩm Châu hơi xấu hổ, hắn nhỏ giọng nói với Thẩm Duyệt: "Anh cũng không để ý đến lưng anh, soi gương cũng chỉ nhìn được đằng trước thôi..."
"Nhìn toàn bộ vẫn khó nhận ra đúng không."
"À... Cũng đúng thôi." - Ngón tay Thẩm Duyệt dời từ trên mặt Thẩm Châu qua vai hắn: "Ừm, vai rộng hơn, một ít chi tiết nhỏ cũng thay đổi nữa."
Thẩm Châu nắm lấy tay Thẩm Duyệt, ôm trọn trong tay mình: "Đáng lẽ em nên vẽ mặt anh mới phải."
Thẩm Duyệt chậm rãi vùi đầu trước ngực Thẩm Châu, nhỏ giọng nói: "Em cũng biết ngại mà..."