Thẩm Duyệt bị lần thô bạo đó dọa sợ, những ngày sau, Thẩm Duyệt luôn trốn tránh Thẩm Châu. Nhưng lần này không giống lần trước, Thẩm Duyệt tránh trong phòng vẽ tranh không gặp Thẩm Châu, không hề nói chuyện với Thẩm Châu, dù có gặp mặt nhau cũng sẽ lập tức rời đi, tránh né hắn như tránh né một kẻ xa lạ nguy hiểm.
Thẩm Châu muốn đi dỗ Thẩm Duyệt, nhưng Thẩm Duyệt không cho hắn cơ hội. Thẩm Châu không thể chịu đựng bị Thẩm Duyệt xa cách như vậy, nhưng hắn cũng không thể tìm cách nào. Những ngày tháng giằng co cứ thế kéo dài nửa tháng, không có bất cứ dấu hiệu hòa hoãn nào.
Công ty có dự án bị lộ, các lão cấp cao không chịu xử lý mà ném cho Thẩm Châu, còn lấy cớ là giúp hắn rèn luyện. Thẩm Châu không còn cách nào khác, lại bắt đầu bận rộn, thế là hai người thậm chí còn chẳng nhìn thấy mặt trong lấy một lần trong ngày. Khi Thẩm Châu đi, Thẩm Duyệt chưa dậy, đến tối hắn về, Thẩm Duyệt đã đi nghỉ từ lâu rồi. Thẩm Châu càng thêm phiền muộn, nhưng sự việc này không có cách nào hóa giải, bởi hắn chính là người khởi xướng.
Một ngày, Thẩm Châu về đến nhà, thấy dì Trần còn chưa đi nghỉ, vẫn đang ở phòng khách như đang đợi hắn về.
Thẩm Châu đi đến, hỏi: "Sao dì chưa ngủ?"
Dì Trần lo lắng nói: "Cậu chủ nhỏ vẫn chưa ăn tối."
Thẩm Châu nhíu mày: "Lại vẽ quên thời gian?"
"Chắc là thế>"
Thẩm Châu ấn ấn huyệt thái dương căng nhức, thở dài một tiếng, dặn dò dì Trần: "Nấu cháo cho em ấy, đợi em ấy xuống rồi ăn." - Rồi lại lẩm bẩm oán trách: "Thật là, dạ dày không tốt, lúc nào cũng quên ăn cơm."
Dì Trần gật đầu: "Tôi đã chuẩn bị xong rồi, đang ủ trong bếp. Cậu chủ nhắc nhở tôi nhiều lần như thế, tôi đã nhớ kỹ rồi."
"Dì cẩn thận quá."
Thẩm Châu nới lỏng cổ áo, lên lầu đi đến phòng vẽ tranh. Hắn mở cửa phòng, thấy Thẩm Duyệt đang ngồi lệch người trên ghế, Thẩm Châu nhẹ nhàng đi đến, sợ quấy nhiễu cậu.
Thẩm Duyệt mệt đến nỗi ngủ gật. Trong tay còn cầm một cây bút vẽ lỏng lẻo giữa những ngón tay, đong đưa như sắp rơi xuống đất, trên cánh tay và mặt dính một ít màu nước. Thẩm Châu lấy bút ra, dọn qua loa đồ dùng xung quanh, sau đó nhẹ nhàng bế Thẩm Duyệt về phòng.
Thẩm Châu đặt Thẩm Duyệt lên giường, lấy khăn sạch thấm ướt rồi cẩn thận lau đi màu vẽ dính trên người cậu. Nhìn gương mặt an nhàn của Thẩm Duyệt, Thẩm Châu cười khẽ, hắn cúi người, vén tóc mái cậu lên, đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Xuống dưới lầu, dì Trần vẫn đang chờ, Thẩm Châu nói: "Em ấy đang ngủ."
Dì Trần cười ôn hòa: "Vậy nửa tiếng nữa tôi lên gọi cậu ấy dậy."
"Ừm, dì vất vả rồi."
Thẩm Châu ra ngoài, vào nhà ấm trồng hoa lấy mấy món đồ nghề làm vườn, đi vào một góc trong vườn, nơi đó có một chậu hoa hồng nho nhỏ, nụ hoa vừa chớm nở. Đài hoa xanh biếc nằm cao ngạo trên những chiếc gai nhọn, Thẩm Châu xem xét lá hoa, dùng tay gảy nhẹ nhàng đài hoa đang bọc lấy nụ hoa be bé đỏ tươi.
Có lẽ Thẩm Duyệt không còn nhớ đến chậu cây này nữa. Nửa năm trước, mẹ Thẩm Duyệt đi du lịch mua về cho cậu một gốc cây hoa hồng. Khi đó nó còn chưa có nụ, chỉ có ngọn lá mềm nhỏ bé như cô gái mới lớn. Thẩm Duyệt chăm sóc cô bé rất cẩn thận, chỉ chờ mong được tận mắt nhìn thấy cô bé nở ra đóa hoa xinh đẹp. Thẩm Châu vẫn luôn âm thầm nhìn cậu chăm sóc cẩn thận cây hoa hồng đó. Thẩm Duyệt thường xuyên cho hoa tắm nắng, vậy là Thẩm Châu có thể thấy, dưới ánh mặt trời, Thẩm Duyệt cười dịu dàng đẹp như một bức tranh sơn dầu, sạch sẽ thuần khiết, mang theo vẻ hồn nhiên ngây thơ.
Nhưng mà...
Nụ cười của Thẩm Châu dần nhạt đi.
Đêm đó Thẩm Châu không thể khống chế bản thân, vào cái đêm mà hai người vượt qua cấm kỵ ấy, tất cả đã thay đổi. Trong lúc hỗn loạn Thẩm Duyệt giãy dụa khóc thút thít, nhưng ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có tâm tư nghĩ đến một cây hoa hồng nhỏ bé?
Thẩm Châu nhớ đến cây hoa đáng thương này là vào một buổi trưa nọ, hai người làm tình trong vườn hoa, Thẩm Châu đè Thẩm Duyệt dưới thân, tiến vào trong cậu từ phía sau. Thẩm Duyệt dùng tay bịt kín miệng mình, sợ mình không nhịn được sẽ kêu thành tiếng khiến người khác để ý. Sau đó bởi vì Thẩm Duyệt quá căng thẳng, Thẩm Châu quay người cậu lại, hai người đối mặt nhau, ánh mắt Thẩm Duyệt mơ màng, khóe mắt còn đọng nước mắt, cậu cắn chặt ngón tay mình, trên ngón tay dài trắng nõn chi chít dấu răng và nước miếng ướt dầm dề. Thẩm Châu kéo tay Thẩm Duyệt xuống, đan tay vào tay cậu, giữ chặt lấy cậu, ánh nắng chiếu lên gương mặt đẫm nước mắt của cậu như khiến cả gương mặt phát sáng.
Thẩm Châu nhớ lại khi hắn nhìn thấy hoa hồng nơi tối tăm và Thẩm Duyệt, ánh mặt trời mạ lên một vầng sáng nhàn nhạt quanh người cậu, hắn chờ đến khi cậu ngủ rồi mới dám đến gần cây hoa kia.
Thiếu niên sạch sẽ xinh đẹp và hoa hồng.
Tối hôm đó Thẩm Châu đến thăm hoa hồng, cây hoa đáng thương gặp sâu bệnh, lá cây tròn dẹp bị gặm gồ ghề lồi lõm. Thẩm Châu nói muốn tự mình chăm nó nên những người khác đương nhiên sẽ không nhúng tay vào, thảm trạng như hiện giờ cũng là lẽ đương nhiên. Cũng từ ngày đó, Thẩm Châu thay Thẩm Duyệt chăm sóc cây hoa hồng mảnh mai này, dần dần nó cũng lấy lại sức sống như trước kia, cho đến bây giờ, cuối cũng nó cũng có nụ hoa.
Thẩm Duyệt bị dì Trần gọi dậy, cậu dụi mắt, ngáp một cái, uống ngụm nước, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng sáng rơi rụng trên đất, Thẩm Duyệt nhận bát cháo dì Trần đưa, nói cảm ơn, dì Trần cười xoa đầu cậu, ra ngoài, đi nghỉ ngơi.
Thẩm Duyệt ăn hết bát cháo, ấm bụng rồi lại thấy buồn người, cậu đứng dậy mở cửa để thông thoáng. Cửa sổ vừa mở, Thẩm Duyệt ngây ngẩn cả người. Từ cửa sổ, nhờ ánh trăng sáng có thể nhìn thấy bóng người trong vườn hoa, mà bóng hình kia là dáng vẻ mà cậu quá đỗi quen thuộc.
Thẩm Duyệt khẽ cắn môi, trong lòng cuồn cuộn.
Khi Thẩm Châu đi làm, Thẩm Duyệt vào trong vườn hoa, cậu muốn biết Thẩm Châu ở trong vườn hoa làm gì, cậu đứng ở chỗ Thẩm Châu từng đứng, sau đó nhìn thấy hoa hồng của mình.
Ban đêm, Thẩm Duyệt đứng dựa vào cửa sổ, nhìn về phía vườn hoa, lại là Thẩm Châu.
Thẩm Duyệt lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn rất nhiều ngày, hai người vẫn cứ chiến tranh lạnh, cho đến một ngày.
Ngày hôm ấy, hoa hồng nở.
Vẫn như mọi ngày, Thẩm Châu về đến nhà, vào vườn hoa thăm cây hoa hồng kia, ngoài ý muốn gặp được Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt ngồi xổm trước cây hoa, để lại cho Thẩm Châu một bóng lưng đơn bạc. Thẩm Châu chần chờ một lúc lâu mới chậm rãi đi đến gần cậu.
Hoa hồng đã nở, từng tầng cánh tươi đẹp xen kẽ nhau đang kiêu ngạo ngẩng đầu, ánh trăng sáng ngời chiếu lên nó như chỉ là vật trang trí cho nhan sắc của nó.
Hai người cứ thế, lẳng lặng nhìn hoa hồng, không ai nói gì.
Thẩm Duyệt ôm chậu hoa lên, chậm rãi đứng dậy, cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Châu, nói: "Anh, em ghét thế này."
"Em không thích có... quan hệ lung tung rối loạn như thế... Em không muốn... không muốn những cái đó."
Ánh mắt Thẩm Châu trầm xuống, hắn hỏi Thẩm Duyệt: "Em muốn cái gì?"
Thẩm Duyệt ôm chặt chậu hoa hồng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh, em muốn anh yêu em."
"Em muốn anh yêu em." - Thẩm Châu cắn răng, lặp lại lời của cậu.
Đừng nói, đừng hỏi!
"Em muốn anh yêu em."
Nhưng trong lòng hắn đang có lửa giận, không có chỗ phát tiết.
"Em muốn anh yêu em."
"Nhưng trái tim em đang hướng về ai?"
Thẩm Duyệt bị hắn hỏi phát ngốc, nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Châu: "Anh?"
Dừng lại!
"Bức tranh mà em giấu trong phòng vẽ, bóng lưng trần trụi đấy là ai?"
Hắn hỏi mất rồi.
Khi Thẩm Châu hỏi xong, hắn còn cảm giác mình bị hoa mắt.
Thẩm Châu là một người yếu đuối, hắn sợ mình bị thương tổn, hắn cưỡng ép chính mình bỏ qua, giả bộ lạnh nhạt, giả bộ xa cách, giả bộ kháng cự. Hắn muốn mình giả bộ không thích Thẩm Duyệt, có vậy hắn mới không bị từ chối, không bị tổn thương, có vậy hắn mới không bao giờ thua cuộc.
Hắn sợ mình sẽ trở thành kẻ hoàn toàn thất bại vì thừa nhận tình yêu của mình, sợ làm một kẻ vẫy đuôi cầu xin tình cảm của người kia.
Tay Thẩm Châu đang không ngừng run rẩy, Thẩm Duyệt hơi ngẩng đầu, gió thổi qua mái tóc cậu, nhẹ nhàng gợi cong khóe môi cậu: "Anh, anh đang ghen à?"
Thẩm Châu thấp thỏm lo âu, hắn muốn chạy trốn, nhưng... Nhưng mà...
Thẩm Duyệt giơ chậu hoa hồng lên, hướng bông hoa về phía Thẩm Châu, cánh hoa hồng chạm vào môi Thẩm Châu.
Cậu dùng hoa hồng để hôn hắn.
Dưới ánh trăng, đứa nhỏ dùng hoa hồng hôn hắn, hương hoa bị gió cuốn quanh quẩn trước mũi hắn. Thẩm Châu nghe thấy Thẩm Duyệt dùng giọng rất mềm rất nhẹ nói với mình.
"Anh ơi, em thích anh."