Tối nay Vương Bồi ngủ rất ngon, cô xây dựng kế hoạch là 10 giờ phải
bắt đầu ngủ nhưng từ trước đến giờ cũng chẳng buồn ngủ, thế mà vừa đặt
đầu xuống thì ngủ liền một mạch đến sáng, cả đêm còn không nằm mơ nữa.
Nghĩ đến giờ cô cũng chưa bao giờ dậy sớm vậy, chim sau nhà hót líu
lo, thậm chí còn có chim hoạ mi chẳng sợ người bay xuống ban công hót
thánh thót….haiz như vậy thì làm sao mà ngủ tiếp được nữa đây, Vương Bồi rất chi là bội phục chim.
Rửa mặt xuống lầu, Vương Bồi định đi ra phố gọi ăn sáng, kết quả là
vừa mới mở cửa thì bỗng bị cảnh tượng trong sân làm cho giật mình tý nữa ngã chổng vó, sợ quá chạy vội trở lại kéo cánh cửa đánh “Ba” một nhát,
Vương Bồi dướn cổ lên hét to: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mau mau đến đây..”
Năm 2006, nhà Vương Bồi bị trộm viếng thăm. lúc ấy Vương Bồi vừa mới
đi làm, ngày đó tiết thanh minh, ông nội Vương dẫn con cả đi tảo mộ, sau đó thì có trộm vào nhà. Theo điều tra, tên trộm này lá gan cũng lớn,
đứng đàng hoàng ở lối đi, chỉ huy bọn tay chân khiêng hết chuyến này đến chuyến kia khoảng 500 bức vẽ kể cả những bức đặt trên bàn cũng chuyển
hết sạch, lúc đó Vương Bồi vào nhà còn tưởng là mình vào nhầm nữa.
Nhưng tên trộm kia cũng không được yên, Vương giáo sư thoạt nhìn thì
trông rất thật thà, thực ra lại vô cùng giảo hoạt, không bao giờ vứt
lung tung cái gì trong nhà, trước khi đi toàn bộ đều đem vào kho hàng
cất, trong đó có tác phẩm cuả ông và Thái Hậu, trong phòng chỉ còn lại
phần lớn là vài bức của Vương Bồi lúc còn học đại học vẽ mấy năm trông
cũng tạm…..Lúc đó chủ yếu là coi trọng con người cô thôi, đồng thời cũng là để họ thử thách cô chút.
Nhưng từ đó về sau Vương giáo sư lại càng cẩn thận hơn, không chỉ gia cố lại kho hàng mà còn trang bị thiết bị chống trộm tiên tiến nhất,
không có gì có thể phá được, nếu là người bình thường cũng không thể vào được.
Tiếng kêu như giết heo của Vương Bồi lập tức truyền tới tai Thái Hậu, Thái Hậu nương nương còn chưa tỉnh ngủ, khoác chiếc áo choàng từ trong
phòng lao ra, vừa tức vừa mắng: “Con kêu to gì thế? Làm cho mẹ lo lắng
quá”
Vương Bồi không biết nói gì cho đúng mới mở một cánh cửa, làm cho
Thái Hậu tự mình xem. Thái Hậu vừa thò đầu ra ngó nghiêng thì lập tức
lại rụt trở lại, “Ôi ôi, sao trong sân lại có đàn ông trần truồng, dáng
người lại kém đến vậy”
Vấn đề quan trọng không phải trần truồng hoàn toàn. Cái chính là
người ta vẫn còn mặc. Chẳng qua là mặc một cái quần lót thôi, so với
quần bơi hôm qua của Ngao Du thì lại tốt hơn nhiều.
“Trộm à?” Thái Hậu hỏi, trên mặt đã bình tĩnh coi như không phải nhà
mình vậy. “Cũng không hẳn!” Vương Bồi vội la lên, “Gọi điện thoại báo
nguy đi!”
Trong chốc lát cảnh sát đã đến, xem xét cánh cửa sắt trong biệt thự
rất kỹ, rồi xem cả người sống nữa. Cạnh cột nhà trong biệt thự có trói
bốn người đàn ông to cao lực lưỡng, toàn thân trơn bóng chỉ mặc quần
lót, nhìn xuống toàn thân họ đều là vết thương, không có chỗ nào là ổn
cả. Nhìn thấy cảnh sát họ đều bật khóc – cuối cũng có người đến cứu họ
rồi.
Đợi cảnh sát đưa người lên xe đi hết rồi, Vương Bồi lúc này mới mở
cửa, Thái Hậu cũng đã thay quần áo đi ra, tóc buộc gọn lên, nhìn trông
đoan trang tao nhã. Thấy bộ dạng của bà lúc này, Vương Bồi tự hỏi mình,
lúc nãy lão bà mặc chiếc áo lót kia chắc chắn không phải của bà rồi.
“Sao lại thế vậy?” Theo sổ sách của lão Thiết có ghi lại, ông là bạn
của Vương lão sư, bộ đội chuyển ngành, mấy năm nay ở trấn Dao không chịu vợ chăm sóc. Nhưng cho dù lão Thiết kiến thức rộng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đoán trước được chuyện này. Đầu tiên là hai phụ nữ
trong nhà…
Ngay đằng sau, Ngao Du đang đi xuống lầu. Trên mặt còn mơ màng, trông có vẻ rất giận, bước từng bước nặng chịch, giống như toàn bộ cơn tức
dồn hết xuống chân vậy. “Lại ầm ĩ, lại ầm ĩ, tối cũng vậy mà sáng cũng
thế, làm cho người ta không ngủ được đây này” Bộ dáng tức giận của anh
ta giống trẻ con, vừa tức vừa bực, ánh mắt còn mơ mơ màng màng, vì vậy
giọng bực tức nhưng vẫn mềm lại vẫn làm cho người ta cảm giác không nổi
giận.
Thậm chí Thái Hậu còn ngoác miệng cười thân thiện với anh ta, giọng
mềm nhẹ nói: “Tiểu Du bị đánh thức rồi, ây da vậy thì dậy luôn đến ăn
cơm xong thì lại đi ngủ tiếp nhé” Nói xong lại hướng lão Thiết giới
thiệu: “Tiểu hài tử thân thích trong nhà, còn rất nhỏ”
Nhưng mà….đêm qua, chẳng lẽ toàn bộ nam nhân trong nhà này đều bị
Ngao Du chiếm ưu thế hết sao “Đứa bé bộ dạng thật xinh đẹp quá ha” Lão
Thiết giống tất cả mọi người lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp
tuyệt mỹ của Ngao Du bị mê hoặc, nhưng ông phản ứng cũng rất nhanh.
Trong phòng này trừ Thái Hậu và cô ra thì chỉ còn lại đứa bé xinh đẹp
này thôi. Ra tay cảnh cáo kẻ trộm trừ anh ta ra còn ai vào đây nữa.
Lão Thiết lập tức bị kích động đứng dậy nhịn không nổi tiến đến chỗ
Ngao Du “thật gần, thật gần”, lúc ông mới đứng dậy thì Ngao Du đã trốn
phía sau Vương Bồi, miệng nhỏ giọng thì thầm: “Thối lắm” Còn cố tình nói lớn tiếng làm cho mọi người trong phòng nghe thấy hết.
Thái Hậu nghe vậy cười phì một cái nhìn về phía lão Thiết bảo: “Tôi
nói ông rồi, tốt xấu gì cũng phải thể hiện sở trường chứ, phải chú ý
hình tượng của mình. Bây giờ đang là mùa hè, đến cả tắm cũng lười vậy.”
Lão Thiết liền cười hắc hắc không ra tiếng, ánh mắt lén nhìn về Ngao Du.
“Đang luyện công phải không?” Ông nhỏ giọng hỏi.
Ngao Du không thèm để ý ông lão mất hứng nhìn Vương Bồi hỏi: “Đói quá, có gì ăn không?”
“Tối hôm qua tôi chưa ăn cháo” Thái Hậu bảo Vương Bồi: “Vào bếp nấu cháo đi, tiểu Du đói bụng rồi”
Ông trời ơi, tất cả tình cảm trong cái nhà này đều đổ hết lên tiểu tổ tông này rồi! Nhưng lo lắng cho tối qua anh ta đã vất vả một đêm, Vương Bồi nghĩ ngợi vẫn ngoan ngoãn làm theo ý Thái Hậu.
Lão Thiết thấy Ngao Du không chú ý tới mình thì cũng không giận, lại
nhìn về phía Thái Hậu hỏi: “Tiểu ca nhi nhà các người cũng được quá đi,
vài tên trộm vừa rồi đều là bọn chuyên nghiệp hết, trong tay cầm gậy,
một mình tôi còn không địch nổi ba tên. Thế mà tiểu ca nhi thật đúng là
giỏi…” Lúc nói chuyện khuôn mặt nóng bỏng nhìn Ngao Du, mà Ngao Du thì
vẫn phớt lờ ông ta.
Anh ta không chỉ có một đấu ba mà cả đêm qua cũng không phát ra tiếng động nào đã đánh cho người ta thành như vậy chứng tỏ thực lực rất chi
là khủng bố. Chẳng trách lão Thiết hai mắt toả sáng, nhìn đắm đuối cứ
như nhìn tình nhân vậy, kiểu người thế này rồi thế nào cũng sẽ bị Ngao
Du chỉnh cho một trận ấy chứ, Vương Bồi cảm giác vậy.
Lúc đến giờ ăn sáng, lão Thiết vẫn cười hì hì tiến gần Ngao Du muốn
cùng anh ta trò chuyện, nhưng dù sao Ngao Du cũng phớt lờ coi không
thấy, mặt mày nhăn nhó, bộ dạng giống như đang tức giận không kiềm chế
được. Tính Thái Hậu thì luôn hay thay đổi, thấy ông ta như vậy thì lại
ghen tỵ với Ngao Du.
Có lẽ lão già này muốn có con trai đây? Vì thế cuối cùng Ngao Du xuất hiện cũng làm cho nguyện vọng của lão rất thoả mãn!
Lúc cơm nước xong, Vương Bồi suýt phá ra cưỡi đến vỡ bụng.
Lão Thiết hỏi: “Cháu kể lại chuyện đã xảy ra xem nào”
“Có chuyện gì đâu” Giọng không nhẫn nại chút nào.
“Chỉ là…làm cho phải phép thôi, mời kể lại chút đi” lão Thiết tốt lên chút nhìn anh ta cười cười, lúc nói chuyện lại nháy mắt cầu cứu Thái
Hậu. Thái Hậu vì thế lại có vẻ mặt ôn nhu nhìn Ngao Du. “Cháu nói chuyện với lão Thiết đi”
Thoạt nhìn Ngao Du có vẻ mất hứng, nhưng lúc này anh ta cũng không từ chối miễn cưỡng, nghẹn ngào, dùng giọng phi thường từng trải kể lại
chuyện đã qua một lần: “Lúc nửa đêm bọn họ ở bên ngoài ầm ĩ làm cháu
không ngủ được, vì thế cháu dậy đem toàn bộ bọn họ trói lại” Nói xong
lại buông một câu thản nhiên “Phiền chết được”
Lão Thiết vẫn chờ anh ta kể tiếp mà đợi mãi cả buổi vẫn không thấy
anh ta nói gì, cứ rót trà uống chịu hết nổi lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Ngao Du giương mắt nhìn ông lão, ánh mắt bực mình. “Không có”
Vương Bồi vừa nhìn vừa ôm bụng cười to, cười mãi cười đến nỗi không
ngồi dậy được. Ngao Du thấy cô cười thì cũng cao hứng đứng dậy, mặt mày
nở ra, cười cười nhìn trông rất đẹp mắt.
“Nếu không thì ông cứ viết bừa ra đi” Thái Hậu cố nén cười đề nghị:
“Tính tình đứa bé này không tốt lắm nhưng miệng lại nhanh, ông hỏi cũng
hỏi không ra cái gì. Hệ thống chống trộm trong nhà cũng chưa vang lên,
lửa chưa đến thì làm gì có ai vào nhà đâu”
Haiz, nghĩ thế nào thì Ngao Du thoạt nhìn trông còn xinh đẹp hơn con
gái nữa, hiện giờ Vương Bồi đều cảm thấy như là mình đang nằm mơ vậy.
Cánh tay anh ta thật là trắng trẻo, khuôn mặt thì xinh đẹp như thế, làn
da trên tay vừa nõn nà vừa mềm mại nhìn kiểu gì cũng không giống như là
người tập võ đâu, vậy thì anh ta đánh nhau kiểu gì?
Lão Thiết bất đắc dĩ đi tìm giấy bút đến cùng Thái Hậu nói chuyện một hồi, trước khi đi bảo Ngao Du đến trụ sở của ông đá bóng.
“Anh đi đi” Vương Bồi ra sức khuyên anh ta. Anh ta đi ra khỏi cửa
cũng tốt, đỡ cho suốt ngày xúm quanh bên người cô, cô còn phải tiếp tục
vẽ tiếp bức cung nữ đồ của cô nữa chứ. Không thể cứ vẽ trước mặt hắn,
đem vẽ cung nữ đồ thành anh ta giống như đúc, chán quá đi. Sợ anh ta trở mặt thì làm sao đây.
Thái hậu cũng muốn cho anh ta đi ra ngoài chút, “Nơi này của chúng
tôi không khí rất tốt, cảnh cũng rất đẹp, cháu nên ra ngoài đi xem đôi
chút đi, đừng ở nhà buồn chết già” Bà cũng nói thế làm Ngao Du không từ
chối được, ngoan ngoãn nghe lời bà, đi cùng lão Thiết đi – Được rồi.
“Chơi bóng” đi thì đi.
Anh ta vừa đi khỏi, Vương Bồi nhịn không được oán giận nói với Thái
Hậu, “Mẹ, con với Ngao Du, ai mới là con của mẹ đây?” Thử nhìn ánh mắt
của bà nhìn Ngao Du mà xem, may là Vương giáo sư không ở nhà chứ không
thì không biết có chuyện gì xảy ra nữa đây.
Thái Hậu cười cười, “Nói cũng thấy kỳ, mới nhìn thấy đứa bé này lại
cảm giác có duyên. Sáng qua vừa mở cửa thì nhìn thấy nó xách va ly đứng ở chân dốc xa xa nhìn mẹ, vừa nhu thuận vừa xinh đẹp, hây da, vừa thấy
liền thích luôn”
“Sau đó mẹ bắt anh ta trở lại nhà mình?
“Nó còn chưa kịp mở miệng nói gì, nhưng mẹ lại cảm thấy nó muốn đến
nhà mình” Thái Hậu cảm giác giống như còn có đôi chút không tin được,
“Loại cảm giác này nói không rõ được” Bà phất phất tay, tảng lờ Vương
Bồi, “Dù sao đứa bé này rất tốt, con đừng có ghen tỵ với nó nữa. Bỏ qua
thôi con” Thật là làm như cô chỉ biết có giận dỗi thôi vậy.
“Mẹ, mẹ đợi chút” Vương Bồi chớp chớp mắt, vội vàng chạy lên lầu, một lát sau chạy từ trên xuống ôm bức hoạ bình hoa cô đã vẽ mất 2 buổi, “Mẹ nhìn xem, con vẽ thế nào?”
Trên bình hoa vẽ cung nữ cổ đại, có vẻ đẹp tuyệt mỹ, nhất là khuôn mặt này trông vô cùng sống động.
“Ôi chao” Thái Hậu nhịn không được lấy kính từ ngăn kéo ra đeo vào
nhìn kỹ lưỡng, “Có tiến bộ đôi chút, thủ pháp cùng màu sắc đều….quái, ta nhìn thế nào mà trông rất quen ta, nha đầu kia, sao con lại đem tiểu Du vẽ thành cô gái này thế, nếu nó mà nhìn thấy chắc gì để con yên”
Vương Bồi cười to, “Mẹ không nói thì không phải là chẳng có chuyện gì sao”
Tên ngốc Ngao Du, ngốc ơi là ngốc thì làm sao để ý đến chi tiết này
chứ. Hơn nữa…hơn nữa bản năng Vương Bồi cho thấy, tuy tính Ngao Du không được tốt cho lắm, nhưng chắc cũng không đến nỗi tức giận với cô. Cô
cũng không biết tại sao lại có cảm giác này nữa. Thái Hậu nhìn chằm chằm cô một cái, không nói gì thêm.
Thời tiết bên ngoài bỗng dưng đen lại, một lát sau thì mưa xuống, mưa rất to, đập vào trên nóc nhà ầm ầm.
Tên ngốc kia sẽ không bị ướt mưa chứ. Vương Bồi nghĩ có chút lo lắng, cuối cùng chịu không nổi đi đến gần cửa nhìn ra ngoài.
Bên ngoài một mảnh nước mênh mông, núi, cây đều bị cọ rửa xanh mượt, làm không khí càng thêm tươi mát.
Có cần đi đón anh ta không nhỉ?
Còn đang suy nghĩ thì thấy một bóng người chậm rãi đi trên đường.
Vương Bồi nhìn về phía anh ta kêu to một tiếng, nhanh tay lấy chiếc ô
lao xuống chạy đến.
“Anh ngốc thế!” Vương Bồi túm lấy cánh tay của anh ta kéo nhanh vào
nhà, chạy vội đi tìm chiếc khăn ném cho anh ta, “Lau tóc nhanh đi, rồi
chạy vào phòng thay quần áo không tý nữa bị cảm đó”
Mặt Ngao Du đang lầm lì bỗng dãn ra chút, nhưng vẫn không đổi sắc,
“Bọn họ dụ dỗ ta đi đánh nhau, sáu bảy người đều xông vào cùng lúc”
Trong giọng nói còn mang chút ấm ức.
Vương Bồi cũng cảm thấy có chút tức giận, cái lão Thiết kia, cũng thực quá đáng mà.
“Anh có bị thương không, lão Thiết đâu rồi?”
“Ông ta vào viện rồi” Ngao Du đưa khăn mặt cho cô, nhìn vẻ chờ mong, “Cô giúp ta lau mặt đi”
Vương Bồi định không muốn nhưng thấy bộ dạng tội nghiệp của anh ta
thì chợt nhớ tới cún con trong nhà trước đây nuôi, lại mềm mại ôn hoà.
“Anh làm cho lão Thiết bị thương hả?” Vương Bồi vẫn có chút lo lắng,
rốt cục cảnh sát vẫn là cảnh sát, nếu làm bị thương thì hình như không
được tốt cho lắm.
“Không có” Anh ta nhỏ giọng bảo.
Vương Bồi thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe anh ta nói: “Tất cả đều bị thương”
Vương Bồi: “…”