Vài ngày sau, Vương Bồi ở bất kỳ đâu cũng chạm mặt Phượng Hành, có lúc thì ở thang máy, có lúc lại ở dưới lầu dạy học, thậm chí ở quầy bán thịt của siêu thị nữa. Chuyện cứ như vậy xảy
ra liên tiếp đến vài ngày, Vương bồi bắt đầu xem xét thấy có một số chỗ
không thích hợp lắm. Cô không phải là một thiếu nữa không biết gì, nhìn
ánh mắt đàn ông là có thể đoán ra mấy phần, cô chỉ không rõ tại sao
trong trường có nhiều nữ sinh trẻ trung, xinh đẹp, mà Phượng Hành này
rốt cục là đang nghĩ gì cứ phải tiếp cận cô chứ?
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Vương Bồi cả cảm giác của chính mình cũng thấy đa nghi. Nếu là trước kia thì
cho dù cô có chút nghi vấn với Phượng Hành cũng không đến mức nghĩ người ta tệ đến thế. Nhưng hiện giờ, đối với anh ta, Vương Bồi cũng không có
cách nào khác có tình cảm với anh ta cả. Muốn nói như thế nào đây –
người đàn ông này toàn thân lộ ra một cái gì đó cảm thấy không hợp lắm.
Nhưng anh ta đã hoà nhập rất nhanh vào
Trường Đại học J thị, lấy những lời trước đây Vương Bồi từng nói, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần bộ mặt đẹp trai là chiếm ưu thế trước rồi. Tuy
Phượng Hành so với Ngao Du vô cùng đẹp trai còn kém chút nhưng dáng
người cao ngất, cường tráng, đường nét sắc trầm, góc cạnh, thoạt nhìn có phần thành thục, đầy nam tính, điều này khiến cho anh ta đứng giữa các
vị giáo sự trẻ tuổi càng nổi bật nhất – nữ tính thành thục hình như cũng có chút đối lập rất hứng thú với loại đàn ông khác vị như thế này.
Chiều thứ sáu, lúc Vương Bồi đến nhà Chu
Bách Đình thăm tiểu công chúa, cả cô nàng cũng nắm được tin tức, tò mò
hỏi: “Nghe nói trong trường học chúng ta mớ đến một soái ca ha, cao lớn
trông giống y Ngô Ngạn Tổ hả? Cậu đã gặp chưa?”
Vương Bồi bỗng chốc bắt đầu trợn tròn
mắt, không còn hơi sức mà gào nữa: “Dạy thể dục, vừa nhìn đã biết là
loại không có văn hoá rồi, nói chuyện đặc biệt là….” cô cố gắn tìm từ để biểu đạt đúng ý nghĩ của mình ra. NHưng gần đây hay cãi nhau với người
ta nên lượng từ ngữ trong đầu không đủ, bỗng bị nghẹn, nửa ngày cũng
nghĩ không ra.
“Ây da, cậu còn cùng người ta nói nhiều
chuyện. Thế nào, rất đẹp trai có đúng không. Cậu để ý đến chuyện người
ta không văn hoá làm gì, cậu có thân với anh ta đâu…” Chu Bách Đình ôm
em bé, tuôn ra ầm ầm như bắn pháo vậy. Nói đến đây cô nàng bỗng dưng mẫn cảm phát hiện ra sắc mặt của Vương Bồi thay đổi, bỗng chốc la hoảng
lên: “Không thể nào, soái ca này…..với cậu!”
Vương Bồi sụm mặt, vẻ thống khổ oán hận
bảo: “Xin cậu đừng có nói chuyện này nữa, mình đang bực mình đây nè. Tên này không biết ăn nhầm cái gì, cả ngày cứ đi theo mình suốt. Ngày nào
đó mà chọc cho mình bực lên ý à, thể nào mình cũng cho anh ta đẹp mặt”
“Đừng nha….” Chu Bách Đình sốt ruột kêu
lên, làm cho cô công cháu bé nhỏ đang yên đang lành sợ tới mức run rẩy,
rối loạn hoang mang cứ gào khóc đái dầm, vất vả lắm mới dỗ được bé ngoan ngoãn, cô nàng còn tiếp tục đề tài vừa rồi: “Người ta đã có thể vào
trường chúng ta làm giảng viên, ít nhất đó cũng là một tiêu chí lớn rồi, sao lại nói là người ta không có văn hoá chứ. Người ta nhìn đẹp trai
thế không dễ chút nào, tài mạo song toàn cũng không dễ chút nào, cậu
đừng có mà trèo cao nữa.”
Với Phượng Hành như thế, chắc là thạc sĩ
rồi? Muốn thực tế, Vương Bồi lại cảm thấy, thể chế của giáo dục quốc
phòng cũng không thực tế chút nào.
“Anh ta ở đây có vấn đề chút” Vương Bồi
lấy tay chỉ chỉ vào đầu, nhún nhún vai, bảo: “Thực đó, không lừa cậu
đâu” Bộ dạng thì trông vậy, nhìn có vẻ thành thục, chững chạc, nhưng
trong đầu thì chỉ toàn cỏ rác thôi, nói gì cũng cực kỳ ngây thơ, so với
——Ngao Du không không khác nhau lắm.
Lại nghĩ tới Ngao Du, tâm tình Vương Bồi bỗng nhiên trở nên ảm đạm hắn.
Thời gian trôi qua đã lâu rồi, càng nghĩ
càng sâu thêm, Vương Bồi lại cảm thấy cô không biết gì về Ngao Du cả. Có lúc cô cũng định nổi điên lên đi tìm Ngao Du, thu dọn mọi thứ xong
xuôi, bản thân cô lại không biết đi đâu mà tìm nữa. Cô không biết nhà
anh ở đâu, học nơi nào, có bao nhiêu anh chị em…thậm chí còn không biết
cả ngày sinh nhật của Ngao Du nữa.
Yêu như thế đúng là không thực chút nào,
có đôi lúc Vương Bồi nghĩ lại cứ hoài nghi không biết trên thế giới này
có phải không có người tên là Ngao Du này hay không nữa. Có thể là đến
một nơi khác rồi, anh sẽ đổi tên khác, lấy thân phận khác xuất hiện.
“Bồi Bồi à ____ cậu không sao chứ?”
Mãi một lúc lâu, Vương Bồi bị trầm tư mới được đánh thức, mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt thân thiết của Chu
Bách Đình, trên mặt cô nàng hiện lên vẻ áy náy, “ Bồi Bồi à, thực xin
lỗi”
“Cái gì cơ?” Vương Bồi sửng sốt, không hiểu ý cô nàng.
“Lúc trước, nếu không phải do mình giật
dây bảo cậu nhận lời với Ngao Du, cũng sẽ không….Đều là lỗi của mình
nhìn lầm người.” Chu Bách Đình nhịn không được thở dài một hơi, cô nàng
cho đến bây giờ vẫn cảm thấy áy náy không yên. Mọi người ai cũng bảo cô
là có ánh mắt cực độc, xem người rất chuẩn, không nghĩ đến, cuối cùng
nhìn đến Ngao Du mới ngã ngửa. Nhìn một người trông đơn thuần như một
đứa trẻ vậy, làm sao lại làm ra chuyện không có trách nhiệm đến thế cư
chứ.
Vương Bồi cúi đầu, cười khổ bảo: “Không trách cậu, mình….” Là do cô yêu lầm người thôi.
Hiện giờ cô đã dần dần học được vẻ thản
nhiên đối diện với loại tình cảm kiểu vậy, tuy đôi lúc không tránh khỏi
có chút khó chịu, nhưng tổng quan thì không phải con người ta trải qua
chuyện như thế mới trưởng thành lên hay sao. Vì thế hiện giờ đối với
Phượng Hành điên cuồng oanh tạc, cô mới có thể thản nhiên ___cũng không
phải, mới có thể thấy phản cảm như thế.
Chủ nhật Chu Tích Quân đến chơi, Vương
Bồi mời anh ở lại ăn cơm, định là đi ăn cơm ở khách sạn, vừa mới lái xe
đi, lại nghe thấy đài khọt khẹt nói trăm dặm phía trước kẹt xe. Chu Tích Quân cười bảo: “Hay là, cô cứ tiện làm cho tôi hai món ăn là được rồi,
tôi cũng không phải người kén ăn đâu”
Vương Bồi nghĩ thế thì nở nụ cười: “Anh
cứ nói thế chứ, trong nhà tôi thực sự là có đồ ăn đó” Tối hôm qua lúc cô đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, nào rau dưa, hoa quả các loại cùng
thịt đều để đầy tủ lạnh, nghe chừng là cô phải ăn mất một tuần ấy chứ.
Nếu Chu Tích Quân đã nói như vậy, cô cũng thấy lười đi đến trung tâm ăn
muộn.
vì thế lại quay trở về, lúc tới hành lang cửa còn sáng, cửa phòng đối diện mở, Phượng Hành cười tủm tỉm đứng ở
cửa nhìn cô, “Vương Bồi, cô đã về rồi à__” lúc nói chuyện mắt nhìn thấy
Chu Tích Quân thì mặt đang cười cười bỗng chuyển sang lạnh lùng, ánh mắt bỗng trở nên khác thường, giọng đều lạnh lùng hẳn lên: “Sao anh cũng
lại tới đây?”
Chu Tích Quân sửng sốt, hơi hơi kinh ngạc hỏi: “Vị này….Tiên Sinh, chúng ta biết nhau sao?”
“Đừng để ý tới anh ta” Vương Bồi vốn
không muốn trả lời Phượng Hành, nhỏ giọng nói nhanh với Chu Tích Quân:
“Người này đầu óc có chút vấn đề, chúng ta đừng để ý tới anh ta, vào nhà nhanh đi”
Chu Tích Quân nghi hoặc quay đầu nhìn lại anh một cái, nhíu mày không nói gì nữa, theo sát Vương Bồi vào trong
phòng. Đóng cửa phòng lại, đem Phượng Hành nhốt một mình đứng ngoài hành lang.
“Người này….biết tôi” Chu Tích Quân xoa
xoa cằm, trông vô cùng khó hiểu: “Sao tôi lại thấy có chút quen quen,
hình như là đã gặp ở đâu đó rồi. Cũng thật kỳ lạ ha__” Trí nhớ anh cũng
khá tốt, trên cơ bản là đã gặp qua người nào thì đều nhớ rất rõ. Nhưng
Phượng Hành người này, nếu thực là đã gặp mặt rồi, không có lý gì mà anh lại không có ấn tượng, sao lại có thể thế chứ…
Vương Bồi bảo: “Anh ta là thầy dạy thể dục mới đến trường tôi đó, thần kinh có vấn đề, anh đừng để ý đến anh ta làm gì”
Chu Tích Quân không nói lời nào, vẫn có chút đăm chiêu nhìn ra phía cửa xem.
Một lát sau, bỗng dưng anh chợt nhớ tới cái gì đó, hai ba bước chân đi tới cửa,
lấy tay đẩy cánh cửa ra – là người nào đó đang dán chặt vào cánh cửa nghe lén bị đẩy một cái lảo đảo suýt ngã
xuống nền, nhưng anh ta rất nhanh lại khôi phục bình thường, đưa tay ra
lấy hoa quả trên bàn, cười hì hì nhìn Vương Bồi giả ngu: “Tôi bổ dưa hấu nhé, hai người có muốn ăn không?”
Vương Bồi bỗng tức giận đến mức không thể yên được nữa, định mở miệng đuổi người thì Chu Tích Quân bỗng cầm lấy
hoa quả trên tay anh ta rồi trả lời khách khí: “Cám ơn nha. Quay lại đi
tôi đưa anh trở về” Sau đó vừa cười vừa đóng cánh cửa lại.
“Chu Tích Quân, anh sao thế? Tôi__”
“”Hm__” Chu Tích Quân đặt ngón trỏ trên
miệng bảo chớ có lên tiếng rồi đến gần Vương Bồi thì thầm: “Cô không
thấy người này nhìn rất quen mắt sao?”
Vương Bồi lắc đầu. Đại khái cô cũng có
thể đoán ra ý của Chu Tích Quân, nhưng cô vẫn không chịu thừa nhận. Kỳ
thật thì mấy ngày nay, cô có cảm giác nhìn trên người Phượng Hành có
nhiều chỗ rất giống Ngao Du, nhưng, càng như thế, cô lại càng thấy phản
cảm. Hiện giờ trong đầu cô rối loạn ghê gớm, trừ chuyện quát tháo người
ra thì không còn tìm ra cách gì để ứng phó nữa.
“Lần đầu tiên lúc tôi đi Dao Lý kia__”Chu Tích Quân cười tươi, “Cô còn nhớ rõ không, lúc ấy ánh mắt của ngao Du
tên đó đó, cùng với vị vừa rồi nhìn giống lắm. Trên mặt mang theo nét
cười, trong mắt lại có dao, hận không thể đem tôi nuốt chửng đó”
Lúc ấy còn giống y như vừa rồi muốn nuốt
chửng vậy, nuốt cái gì đó, nhưng cho tới tận bây giờ, chỉ có miệng thì
nói vậy thôi, trừ việc đối phó với vài tên nhóc lưu manh ra thì cũng
chưa bao giơ thấy anh ta đối với ai xuống tay quá nặng cả.
“Anh bảo, người này, thì có quan hệ gì với Ngao Du chứ?”
Chu Tích Quân nghĩ mãi cũng vẫn lắc đầu khó hiểu, “Hơn nữa, hình như tôi đã từng gặp anh ta ở đâu đó rồi vậy”
Anh ta và Ngao Du bộ dạng không giống
nhau, nhưng lại cùng dạng ngây thơ đến buồn cười. chẳng qua, khuôn mặt
Ngao Du lúc cười rộ lên thì rất giống trẻ con vậy, trông ngây thơ tự
nhiên chút, ngốc nghếch chút, lại còn có cảm giác hợp lại có sức quyến
rũ tột bậc. Còn Phượng Hành này, rõ ràng vóc dáng là một người trưởng
thành, dũng mãnh, thế mà còn cố tình làm ra vẻ ngây thơ đơn thuần đến
thế, thấy kiểu gì cũng cảm giác trong đầu phát hoảng – giống kiểu một
anh đàn ông cao lớn thô kệch mà lại đi thêu thùa trông không sao tự
nhiên cho được.
“Ây da, tôi nhớ ra rồi!” Chu Tích Quân vỗ mạnh lên đầu, bỗng dưng tỉnh táo hẳn: “Lần trước đi Tương Tây, không
phải cô cũng có bản thảo vẽ đấy thôi?”
“Vâng, đúng rồi” Đúng là cô đã vẽ không
ít, có bản thì vẽ người, có bản thì vẽ tranh, có cái chỉ là phác hoạ.
Năm ngoài lúc triển lãm tranh, Chu Tích Quân còn chọn tranh từ một đống
bản vẽ của cô nữa mà.
“Đâu rồi, đi tìm lấy ra xem nào!” Chu Tích Quân bộ dạng thoạt nhìn như bị kích động vậy, hình như chợt nghĩ ra gì đó.
“Anh để yên cho tôi đi tìm xem xem” Hai năm nay tác phẩm của cô nhiều lắm, bản thảo năm ngoái không biết còn dấu ở chỗ nào nữa.
Lục tìm nửa ngày, cuối cùng Vương Bồi
cũng lôi từ giá sách ra một tập dày cộp, còn có ba bức hoạ, đưa toàn bộ
cho Chu Tích Quân, “Đây chính anh tìm đi, tôi còn đi nấu cơm nữa”
Cô chuẩn bị thực phẩm đầy đủ, bật lửa,
chuẩn bị nhặt rau thì bỗng nghe tiếng Chu Tích Quân reo lên từ ngoài
vào: “Vương Bồi, cô mau tới đây, nhanh lên nào!”
Chưa bao giờ Chu Tích Quân lại như thế,
anh luôn là một người rất điềm tĩnh, khiêm tốn, , nói chuyện lúc nào
cũng nhã nhặn ôn hoà, thế nào mà bị kích động thế chứ.
Vương Bồi vẫn còn đang ở bếp chưa kịp ra
thì Chu Tích Quân đã cầm bản thảo vọt vào, chỉ vào người trong bức hoạ
bảo cô: “Cô xem này, đúng là anh ta!”
Chỉ liếc mắt một cái, Vương Bồi bỗng ngơ ngẩn cả người.