Long Thái Tử Báo Ân

Chương 44




Tới tối Ngao Du ngủ ở đâu mới là vấn đề, chuyện này hai người bắt đầu giằng co. Vương Bồi không dám để anh ngủ gần, nằm bên người như một vưu vật vậy, lại còn thường xuyên trêu chọc cô nữa, làm sao cô ngủ ngon được. Chẳng may nếu cô bỗng không nhịn nổi phạm vào tội tày trời, Ngao Du chắc cười cô thối mũi.

Nhưng Ngao Du cũng không để ý lắm tí suy nghĩ của cô, cứ lắc đầu quầy quậy, miệng còn cãi.

“Bồi Bồi à, chăn nhà anh mỏng lắm, tối rất lạnh”

Lạnh mới là chuyện lạ nha, tên này suốt ngày giống như hoả lò vậy, tối qua còn làm cho cô toát mồ hôi đầm đìa ấy chứ.

“Còn nữa….tối anh hay nằm mơ thấy ác mộng nữa”

Thôi đi, anh là người không sợ trời không sợ đất, lại còn sợ cả ác mộng nữa sao?

Nói lí lẽ không được, anh cứ mặt dày mày dạn tiến tới, kéo tay cô, giọng không ngừng nỉ non: “Bồi Bồi à, Vương Bồi Bồi..”

Đã lớn thế rồi, còn cao hơn cô cả một cái đầu thế mà cũng làm được chuyện đó!

Thấy Vương Bồi nhất quyết không chịu, Ngao Du rốt cục nhụt chí, cắn răng hung tợn bảo: “Em không cho anh ngủ, anh…tới tối…tự anh khác vào!” Nói xong bắt đầu cười đắc chí đứng dậy, tận sâu trong mắt ánh lên nét cười, miệng mở to ra, cười lộ răng trắng, “Trên thế giới này ấy à, chẳng có khoá nào có thể khoá được anh hết!”

Vương Bồi bỗng chốc há hốc mồm, sau đó thì bực mình, cất cao giọng: “Ngao Du, anh đừng có quá đáng thế, anh…sao anh lại có thể làm tên trộm đạo như vậy được. Anh còn mở khoá…định làm tên trộm nhỏ hay sao!” Cô sốt ruột quá, cũng quên hết cả từ ngữ đợi tới lúc hiểu ra thì mọi chuyện đã quá muộn.

Ngao Du ôm bụng cười to nhạo báng cô, “Vương Bồi Bồi, cô giáo đại học ha, trình độ văn hoá của em sao thấp thế? Còn gọi là trộm đạo sao không nói là trộm khóa ngọc đi? Trộm đạo, ha ha…”

Vương Bồi quyết định không thèm để ý tới anh nữa, không muốn giải thích quyết đẩy anh ra khỏi cửa, sau đó thì khoá chặt lại, còn nghĩ ngợi không yên tâm, đẩy bàn ăn lại chặn cửa. Vỗ vỗ tay, lúc này mới yên tâm chút.

Nếu để tên này vào trong phòng ý à, chắc tối nay cô cũng đừng có ngủ được. Chỉ cần nghĩ tới chuyện anh cứ tý lại cọ cọ vào người thôi, tý tý lại vùi vào cổ của cô thôi, Vương Bồi đã cảm thấy mình ngứa ngáy rồi. Tên nhóc hỗn xược này, sao lại cứ bám chặt vào người ta thế không biết?

Tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, cô lập tức ngủ nằm mơ, hình như là mùa hè, tiết trời rất nóng, cả người toát đầy mồ hôi. Vương Bồi nóng quá tỉnh dậy, quay người lại liền đụng vào thân thể mềm mại nóng hổi, nóng như hoả lò vậy. Anh lại còn ngủ rất xấu nữa, tư thế nằm nghiêng, cả hai chân đều đặt hết lên người Vương Bồi, giống con bạch tuộc vậy.

Vương Bồi tức quá không biết nên nói gì nữa.

“Nè…” Vương Bồi dùng sức đá anh, tức giận hỏi: “Anh vào bằng cách nào thế?”

Ngao Du bị cô đá cho một cước nửa tỉnh nửa ngủ, mơ mơ màng màng lại ấm ức mắt cũng không nguyện ý mở, cứ nhỏ giọng than thở: “Từ cửa sổ…” Rồi sau đó kệ cho Vương Bồi gọi thế nào anh cũng không tỉnh, cứ cuộn tròn trong chăn, mê man ngủ túm kiểu gì cũng không được.

Giữa trưa hôm sau, lúc Ngao Du đi tới nhà sách, vương Bồi mới chịu hết nổi gọi điện cho Chu Bách Đình tố khổ: “Cậu nói xem, sao anh ấy cứ ngây ngô vậy cơ chứ?” Cô cũng biết xấu hổ không dám kể ra chuyện Ngao Du lẻn vào ngủ cùng giường mà chỉ bắt chước anh làm nũng: “Bồi Bồi à….Vương Bồi Bồi…Đấy cậu nói xem, chỗ đông người mà cứ làm nũng với mình như thế chứ”

Chu Bách Đình ở đầu dây bên kia cười đến nỗi nghẹn cả họng, ho khan, Vương Bồi nghe thấy trong điện thoại cứ phát ra âm thanh “phốc phốc” một hồi lâu mãi sau mới nghe giọng cô nàng đứt quãng thều thào truyền tới: “Bồi Bồi à, ……cậu….đang ngồi hưởng phúc….mà không biết phúc đó nhé…Ngao Du anh ấy…thú vị ghê ha. Cái này….không được gọi là ngây thơ nhá, nó có tên là….tình thú khuê phòng đó. Cậu thực muốn gả …cho cái hũ nút sao…có muốn khóc cũng chẳng kịp nữa”

Nói cho cùng cô nàng ấy nói cũng có lý – nhưng mà, cô nàng còn không biết chuyện Ngao Du lẻn vào nhà, nằm trên giường đâu nhé. Chuyện này nghiêm trọng ghê lắm. Tới tối cô phải đóng cửa sổ chặt mới được.

“Mình nói rồi Bồi Bồi à, cậu cứ cười thầm đi” Chu Bách Đình khuyên bảo tận tình: “Ngao Du cũng chỉ có tính trẻ con chút, nhưng đối với cậu rất thật lòng. Đàn ông bây giờ, có chút như anh ấy là đã quý hiếm lắm rồi. Ngao Du toàn tâm toàn ý như thế với cậu, không dễ dàng gì đâu. Cậu không biết chứ…” Cô nàng bỗng dưng hạ thấp giọng thì thầm bảo: “Hứa Văn Văn và bạn trai của cô ta lại chia tay rồi đấy”

Vương Bồi: “Ah” một tiếng không biết nói gì. Cô làm sao mà không biết, hai người đó đã cãi nhau thế nào, không phải bị một câu Ngao Du nói kia sao – tuy Trần Bằng cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Nhưng chuyện mới xảy ra tối qua thôi thế mà Chu Bách Đình đã biết rồi, xem ra công lực tán chuyện và nắm tin tức vỉa hè của cô nàng đã nâng cao lắm.

“Bọn họ…đã chia tay?” Vương Bồi do dự hỏi lại.

“Chia cái gì ha” Chu Bách Đình ở đầu dây kia cười, “Cô ta cũng chỉ làm ầm ĩ lên thế thôi, thực ra thì đã chia tay từ sớm rồi, còn đợi tới lúc này sao? Hơn nữa, bạn trai cô ta là giám đốc ngân hàng thì sao cô ta không hiểu được, chia tay lúc này nhưng cô ta có bỏ được không?”

Tuy Chu Bách Đình hơi chua ngoa chút nhưng cũng không phải là người hời hợt, quả thực còn nắm rõ Hứa Văn Văn như lòng bàn tay vậy. Nhưng – Vương Bồi Bồi vẫn ngượng ngùng nhỏ giọng bảo: “Hai chúng mình…nói xấu sau lưng người ta, có phải….rất xấu…xấu lắm hay không”

“Xấu cái rắm ý, cậu cho là cô ta không nói xấu sau lưng cậu hay sao? Ngốc quá đi!”

Vương Bồi bị mắng, lại thấy thanh thản chút. Chuyện Hứa Văn Văn nói xấu cô cô cũng mơ hồ nghe được chút nhưng cô lại không để ý lắm. Bây giờ nghe Chu Bách Đình nói vậy chút áy náy trong lòng cô cũng tiêu tan.

Hai cô hàn huyên một hồi, cho tới tận lúc Chu Bách Đình bên kia có việc phải làm lúc này cô mới dập máy xuống.

Có lẽ Chu Bách Đình nói đúng, cô làm thế là đúng. Nhưng chỉ được một lúc cô lại nhịn không được nghĩ tới chuyện tối qua, tối nay nên làm gì bây giờ đây?

Trời vẫn còn sáng chút, Vương Bồi vẫn cố tìm mọi cách phòng Ngao Du, có thể nói là dùng hết mọi cách cuối cùng cô cũng không biết là cô dùng cách gì Ngao Du rốt cục cũng hiểu ra không hề lẻn vào ăn trộm gà nữa – à không ăn trộm ngọc nữa, lúc này cô mới thực yên tâm.

Chấm xong bài tập, học kỳ này coi như kết thúc, nếu là trước kia thì cô sẽ nhanh chóng thu dọn này nọ rồi vui vẻ về Dao Lý, nhưng hiện giờ cô lại bị ràng buộc chút. Ngao Du ở đây, cô cũng không tự ý bỏ đi được, hơn nữa giáo sư Vương và Thái Hậu cũng không ở nhà, ông bà nội thì lúc nào cũng đi ra ngoài đánh mạt chược, nếu cô muốn trở về cũng chỉ là một khoảng lạnh lẽo, thê thảm mà thôi.

Nhàn rỗi không có việc gì làm toàn bộ thời gian Vương Bồi đều ở tại nhà sách, lúc thì xem sách, lúc lại vẽ vời. Lầu trên yên tĩnh, toàn bộ thời gian chỉ nghe loáng thoáng lầu dưới có tiếng nói chuyện, tiếng nhạc nhè nhẹ, đôi lúc Ngao Du lại tìm cô nói chuyện, rồi ghé xem cô vẽ…

Nhưng có chiều lúc hai giờ, Ngao Du tự dưng bắt đầu chán chường – anh bỗng dưng lại thích xem phim truyền hình.

Bộ phim truyền hình tên gì Vương Bồi không nhớ lắm, nhưng diễn viên thì thật xinh đẹp, thực sự xinh đẹp, nhất là nhân vật nam chính trong phim đẹp đến hoa mắt. Vương Bồi nhìn kỹ thấy hình như đó là kẻ có tiền, chuyện tình yêu của công tử con nhà giàu với cô bé lọ lem. Nhân vật nam chính kia tuy bộ dạng rất đẹp trai, nhưng lại nhờ nhà giàu mới nổi lên kiểu đó, đúng là đồ bỏ đi.

Vậy mà Ngao Du cứ xem chăm chú, thậm chí anh còn hưng phấn nhìn về phía Vương Bồi giảng giải: “…Nhân vật nam chính kia nhé….lừa gạt con gái người ta nhé, giả vờ nghèo khổ ….”

“Đúng là vớ vẩn!” Vương Bồi nhịn không dược phun ra, “Đây là kịch bản chó má mà người biên kịch viết đó, em ghét nhất loại đàn ông này, nói chuyện yêu đương mà cứ ra vẻ bí mật, cứ làm như mình là Bill Gates vậy. Chẳng phải có vài dồng tiền dơ bẩn sao, lại còn giả vờ giả vịt, chẳng thành thực chút nào. Nếu bạn trai em mà né tránh kiểu đó ý à, em cho anh ta một đạp cho xong”

Ngao Du nghiêng mặt nhìn cô, trong mắt phát ra ánh sáng lúc tối lúc sáng, há mồm to định nói gì đó nhưng không nói ra lời. Lát sau thì rầu rĩ buồn bã quay đầu đi, tuy mắt vẫn còn nhìn lên TV nhưng Vương Bồi lại nhìn thấy tâm tư của anh không còn ở đó nữa.

Anh có tâm sự gì vậy? Chả lẽ những lời cô nói lúc nãy đã chạm vào anh sao?

Thẳng thắn, thành khẩn!

Rốt cục Ngao Du đang lừa cô chuyện gì đây? Trong đầu Vương Bồi bắt đầu loạn lên, anh định nói gì với cô thế, chẳng lẽ là định nói chuyện trước đây có nhiều bạn gái sao? Vì thế lúc cô nghiêm túc nhìn anh, còn quan sát kỹ, muốn tìm chút manh mối từ trên mặt thay đổi của anh…

Nhưng mặt Ngao Du vẫn không đổi, lâu sau, anh mới mở miệng, giọng trầm thấp, mà lại rất nghiêm túc: “Có lẽ anh ta không nói, có lẽ không nói, chỉ sợ làm cô ấy sợ thôi. Dù sao thì…” Đầu Ngao Du cúi thấp xuống, giọng càng ngày càng nhỏ, cảm tưởng như không nghe thấy gì cả: “Không phải tất cả con gái….đều thích….à kẻ có tiền sao”

Chẳng lẽ anh muốn nói với cô rằng, thực ra anh là một con rồng, bởi vì báo ân nên mới theo đuổi cô sao? Trừ phi anh không muốn sống nữa!

Suy nghĩ chút, nếu Vương Bồi mà biết thì cô sẽ phản ứng thế nào? Lúc đầu chắc chắn sẽ không tin đâu, sẽ mắng anh là tên lừa đảo, sau đó thì sao, khi cô đã tin rồi thì sau đó chắc cô sẽ không thèm để ý tới anh nữa.

Trong lòng Ngao Du biết rõ vậy, Vương Bồi cô ấy vẫn hay ngây ngốc mơ hồ thế, lại hay xúc động, lại cực kỳ mẫn cảm và kiêu ngạo nữa. Nếu cô ấy biết hai người vì ban đầu là báo ân, sẽ thế nào đây? Chắc cô ấy sẽ kiên quyết xoay người bỏ đi, thậm chí sẽ không thèm nghe giải thích chút nào nữa! Nghĩ tới đây, Ngao Du vô cùng lo lắng.

Trong lúc lòng anh đang rối bời, Vương Bồi lại bắt đầu cảm thấy có chút bất an. Nhưng cô không có hỏi tiếp, Ngao Du như vậy không chịu nói, dù cô có truy hỏi tiếp không phải là người không biết điều hay sao.

Nếu không hỏi thì cũng không phải là cô không nghĩ gì, hiện giờ cô không làm việc, nhàn rỗi thấy hốt hoảng, trong đầu cũng không nghĩ ra ý tưởng để vẽ nữa mà lại nghĩ ngợi cân nhắc, Ngao Du anh ấy, rốt cục là đang lừa gạt chuyện gì quan trọng với cô đây?

Lần đầu tiên hai người có khoảng cách, tuy rằng hai người không nói gì.