Theo lời Chu Bách Đình thì lão béo mập đó chính là ông chồng Trần Quỳ của cô nàng. Năm tháng quả là tàn nhẫn, trước đây bốn năm thanh tú anh
tuấn giờ đã phát phì, danh hiệu mập từ đó gắn với hắn là “A Quỳ”. Nói
nhiều thành quen liền gọi luôn là “Mập mạp”. Vương Bồi bỗng liên tưởng
đến tiểu thúc thúc của cô đã xa cách 10 năm, có phải chăng chú cũng từ
một nam tử tuấn nhã, phiêu dật giờ biến thành một bác trung niên béo mập hay không?
Nhưng mặc kệ chú có biến thành dạng gì thì Vương Bồi vẫn cảm thấy
không lúc nào là cô không thích chú cả. Cảm tình này đã ăn sâu vào xương tuỷ rồi giống như cơm ăn, giấc ngủ đã khắc sâu vào lòng cô không bao
giờ mờ phai, giống như thuốc độc ngấm cả vào da thịt không có thuốc nào
giải được vậy.
Giữa trưa Vương Bồi thành thật ở trong bếp giúp Thái Hậu nấu cơm, tay nghề của cô cũng được lắm, đặc biệt là món thịt kho tàu cô làm rất
ngon, màu sắc, hương thơm tuyệt vời, vị ngon ngấm vào tận xương tuỷ, cả
Thái Hậu cũng phải khen không ngớt. Chu Bách Đình thì rất hứng chí cứ
nói thao thao bất tuyệt chuyện trên trời dưới biển với Ngao Du không
dứt.
Vương Bồi có đôi lúc định chuồn thì lại phát hiện Ngao Du mặc dù
trông có vẻ ra dáng đại gia, đối với Lưu nhị muội và các thiếu nữ trông
rất kiêu ngạo, thỉng thoảng lắm mới nặn ra được một nụ cười. Phía sau
Chu Bách Đình sẽ ngây ngốc một lát, sau đó nhấc chén trà lạnh uống một
ngụm bị sặc. Rồi sau đó cả Chu Bách Đình cũng lúng túng như gà mắc tóc
không thoát ra được thì mới thấy Ngao Du có ảnh hưởng mạnh đến mức nào.
Vương Bồi nghĩ ngợi một lát thì hiểu được, Chu Bách Đình là một mỹ nữ (tức người đẹp), chân thon dài trắng nõn, mắt to mũi cao, mặc dù đã kết hôn rồi nhưng
vẫn còn làm cho rất nhiều nam sinh cùng các đệ tử mê mẩn tâm thần. Lại
nghĩ đến Ngao Du đã trưởng thành rồi, dù sao so với người khác thì anh
ta là đẹp trai không ai bằng, chắc sẽ không quá để ý đến diện mạo của
một cô gái đâu, bây giờ thoạt nhìn mới thấy đàn ông trong thiên hạ ai
cũng giống nhau hết cả!
Bữa cơm trưa Ngao Du rất vừa lòng, anh ta rõ ràng là chỉ thích ăn
thịt động vật, đối với canh bí đao thì anh ta không có hứng lắm, chỉ cắm cúi ăn từ đầu đến cuối món thịt kho tàu. Lúc ăn xong dọn dẹp bát đũa
anh ta bỗng xoay người nhìn về phía Vương Bồi hỏi: “Là cô làm à?”
Vương Bồi im lặng quay đầu sang chỗ khác đáp một tiếng: “Vâng”
Sau đó Ngao Du còn làm cho mọi người chấn động hơn bằng hành động
tháo chiếc nhẫn phỉ thuý trên tay xuống kéo lấy tay Vương Bồi thả chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cô….
Không nói đến Vương Bồi mà kể cả Thái Hậu cũng ngây ngẩn cả người,
còn Chu Bách Đình thì ngồi ngây ngốc một lát nhìn Ngao Du, một lát lại
nhìn Vương Bồi, đến cả thở cũng không dám.
“Cho cô này” Ngao Du nói, thái độ tỉnh bơ, giống kiểu bình thường boa 10 đồng tiền cho nhân viên trong khách sạn vậy.
Vương Bồi trừng mắt nhìn chiếc nhẫn trong tay mình nghĩ ngợi, lúc này Thái Hậu có lẽ cũng xem thoả mãn, có lẽ nó cũng chỉ đáng giá 20 đồng
tiền boa mà thôi. Kể cả Bill Gate nữa, người ta chắc cũng chẳng đến nỗi
vung tay quá như thế. Huống chi anh ta chỉ mới vừa ăn một ít cơm, mà còn phải ở đây những mười ngày nữa….
“Tiểu Du, cháu đang làm gì thế?” Vương Bồi còn chưa kịp nói gì thì
Thái Hậu đã cướp luôn chiếc nhẫn bỏ lại vào tay Ngao Du, “Cậu bé này
thật là, nói gì thì nói cũng quá tốt bụng đi! Vật quý như thế không thể
tuỳ tiện tặng người khác, nếu đại nhân trong nhà cháu biết, không chửi
mắng mới là lạ….”
Ngao Du lúc này lại có phản ứng khác, cứ nhìn chiếc nhẫn trong tay,
lại ngẩng đầu nhìn Thái Hậu, mày hơi nhíu lại, ánh mắt có vẻ khó hiểu.
Mãi một lúc sau, anh ta mới hỏi nhỏ: “Sao lại không cần vậy? Chả lẽ càng quý trọng càng không tốt hay sao?”
Cả ba người trong phòng đều im lặng không nói gì. Vương Bồi bỗng cảm
thấy giống như anh ta cùng các cô sinh hoạt trong một thế giới có đầu óc kiểu vậy là vô cùng khác thường. Đến ngay cả Thái Hậu cũng thở không ra hơi, cảm thấy có nói chuyện này trong 2, 3 phút cũng không thể nói rõ
được, vì vậy mà nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt đồng tình nhìn Ngao Du bảo:
“Sau này dì sẽ dạy cho cháu”
Cơm nước xong vẻ mặt Chu Bách Đình rất thông cảm tiếp tục lại nói
chuyện cùng Ngao Du, một lúc sau lại còn quay đầu thì thầm vào tai Vương Bồi than thở: “Tao cảm thấy anh ta thật đáng thương, thực sự đáng
thương” Chu Bách Đình trông vậy nhưng luôn đa sầu đa cảm, lúc nào cũng
muốn bênh vực kẻ yếu.
Nhưng Vương Bồi thì lại khác không thể giải thích nổi anh ta đáng
thương ở chỗ nào? Bộ dạng anh ta rất đẹp trai, xung quanh lúc nào cũng
có hàng đống gái vây quanh, tiền nhiều ném một nắm có thể thuê được hàng đống phòng ở ấy chứ. Nếu bảo anh ta đáng thương thì các cô là dân
thường sẽ thế nào.
“Thế nhưng lại không có ai thực thương anh ta ha” Ánh mắt Chu Bách
Đình mờ mịt mêng mông, lông mi chớp chớp nhìn lại càng xinh đẹp.
Cũng chỉ có duy nhất cô nàng có được hạnh phúc mỹ mãn mới nghĩ như
thế. Các cô lúc nào cũng dễ dàng thương cảm, uỷ mị rất dễ bị tiểu thuyết hoặc trong ti vi làm cho cảm động, thậm chí còn ảo tưởng đến chuyện
tình cảm còn có chút tình tiết ngược ngược, rồi rất nhanh làm nước mắt
rớt xuống, rất có ích cho thể xác và tinh thần.
Chân chính khổ sở muốn cầu mà không được, thậm chí như Vương Bồi
người bình thường thế này lại càng không có tư tưởng kiểu đó. Cô chỉ có
nghĩ nhiều nhất là trẻ con thì phải đi học như thế nào, cũng cãi lộn với vợ, ông chồng bỏ đi mấy ngày không về, nghĩ nhiều nhất giống Vương Bồi
lúc này là tiểu thúc thúc của cô đến bao giờ mới trở về…..
Chu Bách Đình đang cùng Ngao Du nói chuyện tự dưng không biết sao lại nói đến Vương Bồi. Vương Bồi nghe thấy cô nàng hỏi: “Anh vì sao muốn
tặng nhẫn cho Vương Bồi vậy? Anh có phải là thích cô ấy rồi không?”
Đầu óc Vương Bồi quay cuồng tức giận, cô nàng Chu Bách Đình này cái
gì cũng tốt chỉ mỗi tội là lúc nói chuyện thì cũng hơi quá chút, có gì
cũng nói thẳng tuột ra. Ngao Du đại gia vừa nãy xử sự với cô như nhân
viên trong khách sạn, bây giờ tự dưng lại nâng vấn đề này lên cao rồi
ta?
Ngao Du bỗng liếc Vương Bồi một cái, có vẻ vui thích, lại có vẻ đắc
ý, ánh mắt kia giống như muốn nói, xem đi đúng như ta đoán nhé. Anh ta
đắc ý đến nỗi hé miệng, chau mày, rồi lại bày bộ mặt lạnh nhạt, tỉnh bơ
bảo: “Đúng vậy, đúng là tôi rất thích cô ấy”
Vương Bồi choáng váng, Chu Bách Đình thì sửng sốt, bỗng bị kích động
đứng phắt dậy, toàn thân tràn ngập hưng phấn túm nhanh tay Vương Bồi hét to: “Tôi biết rồi, nếu không anh là người hào phóng quá đi, mới gặp
nhau lần đầu mà đã thể hiện như thế. Nhưng tôi nói cho anh biết nhé, Bồi Bồi không phải là cô gái hời hợt đâu, anh…..”Tư thế kia của cô nàng
giống như muốn đập vỡ mặt anh ta ra vậy.
Nhưng Vương Bồi cũng hiểu rất rõ nỗi lòng của Chu Bách Đình, mắt nhìn thấy cô bạn cùng rất nhiều cô gái khác đã lần lượt kết hôn rồi sinh
con, hiện giờ chỉ còn lại mỗi mình cô, vì vậy chắc chắn là muốn đẩy
nhanh Vương Bồi đi bán cho xong. Nhưng tư thế bây giờ lại quay ngoắt 180 độ nhanh đến nỗi làm cho cả Thái Hậu cũng theo không kịp nha.
Dĩ nhiên càng làm cho Vương Bồi không thể giải thích nổi Ngao Du kia. Anh ta thích cô sao? Lấy gót chân ra thề cũng không có khả năng đi!
Anh ta là đàn ông như thế, chỉ cần ngồi một chỗ thì đã có khối con gái lao vào (người trước ngã thì người sau lại lên), muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Còn Vương Bồi – cô biết rất rõ mình bộ
dạng thế nào, gia thế cũng được, điều kiện thì nếu nói trong trấn nhỏ
này cũng tạm, chỉ cần cô nguyện ý thì sẽ không biết có bao người xếp
hàng đến cầu hôn cô ấy chứ. Nhưng trong đám này thì tuyệt không có Ngao
Du!
Cô cũng không tin trên thế giới này lại có chuyện vô duyên vô cớ nhất kiến chung tình. Vì thế, Vương Bồi nghĩ ngợi chút rồi hỏi lại Ngao Du,
“Vậy anh có thích Chu Bách Đình không? Có thích Thái Hậu nhà chúng tôi
không?”
Ánh mắt Ngao Du bỗng trở nên nghi hoặc đứng dậy, người đẹp chính là
người đẹp, nhìn bộ dạng phát ngốc kia lại toát ra một kiểu phong tình.
Mất vài giây sau, anh ta cuối cùng cũng trịnh trọng gật đầu: “Thích”
Chu Bách Đình ngừng nói.
Vương Bồi thì cười, “Bách Đình à, cẩn thận cái lão Trần Phi nhà mày lái xe tới đây bắt nhé”
Thực ra thì Vương Bồi cũng đã sớm nhận ra và hiểu được, Ngao Đại gia
tám chín mười phần là đại thiếu gia của nhà giàu nào đó chuyên được bảo
hộ rồi, chắc là chán trong nhà nên chạy đến đây để giải sầu thôi. Nói
vậy thái độ ngạo mạn của anh ta, sự giàu có của anh ta, cùng với thiếu
chút tình thương có thể giải thích được – không có tộc trưởng nào lại để yên cho một cái bảo bối xinh đẹp chạy chơi bên ngoài như vậy. Có được ý tưởng này vì vậy cảm tình của Vương Bồi đối với Ngao Du cũng tốt hơn
nhiều. Nhưng Chu Bách Đình vẫn không chịu buông tha cho, một lát sau lại túm lấy Ngao Du nói chuyện. Vương Bồi chán không muốn nghe bọn họ nói
chuyện tào lao nữa nên đơn giản đứng dậy xuống bếp giúp Thái Hậu rửa
bát. Kết quả là lúc bước vào bếp thấy vẻ mặt Thái Hậu rất ôn nhu đang
nói chuyện điện thoại với người nào đó.
Vương giáo sự không thể nào mỗi ngày nói chuyện nhiều đến thế đâu?
Hai người bọn họ đã kết hôn nhiều năm rồi mà? Lúc tuổi trẻ cũng không
thấy tình cảm đến vậy, sao bây giờ đã một bó tuổi rồi lại anh anh em em
ngọt ngào thế không biết.
Lúc này trong đầu Thái Hậu quả thực chỉ có Vương giáo sư nên không
thèm để ý tới cô. Vương Bồi buồn bực quá lại quay lại phòng khách bỗng
nghe thấy tiếng Chu Bách Đình đang hướng dẫn Ngao Du đi từng bước.
“………Anh không cho dì Bành, cũng không cho tôi, sao lại đơn phương đưa
cho Bồi Bồi vậy hả?”
“Cô ấy thích”, Ngao Du còn nói thêm, “Lúc cô ấy đưa tôi lên lầu cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn không chớp mắt”
Anh ta….sức quan sát của anh ta cao siêu vậy sao? Trong lòng Vương
Bồi có chút khiếp sợ. Nghe Thái Hậu nói chiếc nhẫn kia có thể mua được
hàng đống phòng ở nên nhất thời không kiềm chế được mới liếc nhìn có hai lần, đã nghĩ là mình rất cẩn thận rồi, ai dè vẫn không thoát khỏi con
mắt quan sát của anh ta.
“Cô ấy thích thì anh cứ đưa cho cô ấy sao?” Giọng Chu Bách Đình giống như hoàng hậu độc ác dụ dỗ nàng Bạch Tuyết vậy, ôn nhu, mềm mại, lại
mang chút mê hoặc có nhiều ý tứ hàm súc, “Cô ấy thích cái gì, anh cũng
đều cho cả sao?”
Ngao Du mẫn cảm nhìn cô nàng, ánh mắt có vẻ cảnh giác. Đúng là sức
quan sát của anh ta cực mạnh, có thể sâu sắc phát hiện ra trong giọng
nói của Chu Bách Đình có ẩn chứa gì đó, vì vậy mất đến vài giây anh ta
cũng chưa trả lời mà tỏ vẻ xem xem nhìn nhìn như đang suy nghĩ cái gì
sâu xa.
Một lúc sau anh ta cũng đã nghĩ xong mới chân thành đáp, “Đúng vậy”
Ánh mắt Chu Bách Đình sáng lên, có vẻ đắc ý lại có vẻ rất chi là hưng phấn, cúi đầu giọng run run làm cho tim Vương Bồi cũng nhảy lên theo,
“Nếu…nếu cô ấy thích anh, anh…anh cũng cho cô ấy sao?”
“….”
*********
Sau khi ăn cơm trưa không lâu, Chu Bách Đình đi rồi, trước khi đi ý
tứ nhìn Vương Bồi nói, “Bồi Bồi à, mày đừng giả bộ ngớ ngẩn nữa đi. Nhớ
kỹ, người không phong lưu không phải thanh niên, qua đoạn thôn này sẽ
không phải qua cửa khác nữa. Bây giờ không nắm chặt cơ hội thì sau này
có hối hận cũng không kịp”
Vương Bồi chạy vội đến đuổi cô nàng như đuổi tà – đúng là tiểu bà mối.
Buổi chiều Vương Bồi ngồi trong phòng xem sách, lại vừa thấy mệt mỏi
mới thiếp đi, lúc tỉnh lại thì đã thấy mặt trời đang dần lặn khuất sau
núi. Cô ngáp vặt đi ra khỏi phòng, vừa mới mở cửa thì ngây ra.
Trên sô pha trong phòng khách có một người đàn ông cởi trần trông rất hấp dẫn đang ngồi, làn da trắng nõn, cơ bắp nổi rõ, thắt lưng thon, bộ
ngực rắn chắc….
“Muốn đi bơi không?” người đàn ông trần truồng nhìn phía cô hỏi đón,
từ từ đứng lên, cơ bụng nhiều múi gồ lên lộ ra chiếc quần bơi nhỏ xíu,
xuống thấp chút nữa, thấp chút nữa thì…
Vương Bồi lập tức quay phắt người vào phòng, muốn mạng người sao,
thời tiết nóng như thế, còn có đàn ông bốc hoả nữa, làm máu mũi cô nàng
đây lại trào ra nữa rồi…