Đàm Tông Thiên không thèm để ý ông ta, ngoắc tay với Trần Dương: "Ngươi qua đây".
Trần Dương chỉ vào chính mình.
"Đúng, ngươi đó, qua đây!"
Trần Dương đi sang, Đàm Tông Thiên nói: "À, chắc ngươi biết ta là ai rồi nhỉ?"
"Không biết!"
Trần Dương thành thật trả lời.
Gì?
Ngươi không biết ta sao?
Đàm Tông Thiên ngơ ngác, Lạc Bắc Đẩu thì bật cười: "Ôi giời, lão Đàm, mặt đau không? Mà ta nói cho ông biết, trước mặt Lương Thần thì ông đừng sĩ diện làm gì, nó là đệ tử nhỏ nhất của Thiều Hoa Cung ta, cũng là bảo bối của bọn ta đấy! Nếu ông dám ỷ lớn hiếp nhỏ thì bọn ta không tha đâu!"
Dứt lời, đám người Chiến Kiếm Phi cũng nhìn sang, gật đầu với Đàm Tông Thiên.
"Bớt nói nhảm đi, ta có hẹp hòi thế đâu!"
Đàm Tông Thiên hừ một tiếng, tuy trong lòng khó chịu nhưng ông ta cũng không tính toán với đệ tử này. Đặc biệt là khi, hình như đệ tử này có một vị trí rất đặc biệt ở Thiều Hoa Cung.
Cả Đạo chủ và năm Viện chủ đều rất xem trọng, chắc người này khá lắm?
"Để ta giới thiệu cho ngươi biết ta là ai, ngươi phải nhớ kỹ đấy. Ta là Đạo chủ của Thánh La Cung, nhớ chưa?"
"Xin hỏi Đạo chủ tìm đệ tử có chuyện gì ạ?"
"Ngươi nướng thịt thơm đấy, mang tới cho ta một miếng nếm thử! À, còn loại rượu kia, ta thấy cũng ngon lắm!"
"À, đệ tử biết rồi, Đạo chủ muốn uống rượu ăn thịt phải không ạ? Cái này dễ!"
Trần Dương giơ tay ra, Đàm Tông Thiên ngẩn người: "Ý gì đây?"
"Trả tiền ạ!"
"Gì cơ? Ăn có chút đồ mà cũng phải trả tiền à?"
Đàm Tông Thiên tưởng mình nghe nhầm, các Viện chủ của Thánh La Cung cũng đồng loạt nhìn sang!
Đạo chủ muốn ăn chút đồ của ngươi mà ngươi còn muốn lấy tiền?
Xem thường ai đấy?
"Đương nhiên rồi ạ! Số thức ăn này đều do đệ tử nhọc công, cửu tử nhất sinh mới săn bắt được, đặc biệt là số thịt trâu Quỳ Ngưu và thú thôn giới kia, đệ tử phải bỏ ra một núi tiền để mua đấy ạ!"
Trần Dương nói như một lẽ đương nhiên: "Ngài muốn ăn thì dĩ nhiên là phải trả tiền, chứ không thì đệ tử toi công sao ạ?"
Vẻ mặt của Đàm Tông Thiên không vui cho lắm, thậm chí còn hơn ngượng.
Lạc Bắc Đẩu thì bật cười ha hả: "Lão Đàm, muốn ăn chùa à? Bít cửa nhé! Những món này đều là Lương Thần hiếu kính cho bọn ta thôi".
"Tiểu tử, ngươi nghĩ cho kỹ nhé, chút đồ ăn đó không tính là gì, nhưng nếu ngươi làm ta vui thì không thiếu lợi ích cho ngươi đâu".
"Đạo chủ, ngài ăn chùa của đệ tử, lẽ nào đệ tử còn phải lấy làm vinh hạnh sao?"
Trần Dương nói: "Đệ tử làm ăn nhỏ, không bán chịu bán nợ, mong Đạo chủ hiểu cho!"
Anh nói xong thì rời đi, để lại một đám người ngơ ngác.
Sau đó thì những người bên cạnh ôm bụng cười: "Ha ha ha..."
Đặc biệt là Lạc Bắc Đẩu, cười đến chảy nước mắt, ông ta thấy hả dạ lắm: "Lão Đàm à, ông đòi ăn chùa của đệ tử không thấy ngượng hả? Ta thấy dị thay cho ông luôn này!"
"Là ông, chắc chắn ông ở phía sau giật dây!"
Lạc Bắc Đẩu cũng không phủ nhận, ông ta không muốn Trần Dương gánh trách nhiệm về việc này, dù rằng ông ta không chỉ thị anh làm bất cứ điều gì.
Một đệ tử bình thường đắc tội với một Đạo chủ thì không ổn lắm.
"Hừ, ta biết ngay mà!"
Đàm Tông Thiên hừ hạnh, ông ta biết ngay mà, một đệ tử thân truyền làm sao có gan đắc tội với mình được.
Chắc chắn là do Lạc Bắc Đẩu chỉ thị.
"Được rồi, đùa ông thôi, chia cho ông một nửa đây!"
Lạc Bắc Đẩu chia nửa thịt Quỳ Ngưu và Túy Tiên Nhưỡng cho ông ta.
"Thế còn coi được".
Đàm Tông Thiên cắn một miếng thịt, uống một ngụm rượu, vị ngon bùng nổ trong miệng.
"Ừm, ngon lắm, ngon thật!"
Đàm Tông Thiên ăn sơn hào hải vị quen miệng, nay bỗng dưng ăn thịt nướng, cảm thấy ngon hơn hẳn.
Quan trọng nhất là rượu này, ngon thật chứ chẳng chơi! Ông ta là tu sĩ Nguyên Tế Thiên đấy, thế mà uống một ngụm rượu này lại thấy hơi cay nơi cổ họng.
Sau đó thì một luồng linh khí thuần khiến rần rần lan trong cơ thể ông ta.
"Rượu ngon!"
Đàm Tông Thiên khà một hơi, linh khí thoát ra từ miệng.
"Sư đệ, đệ nướng nhiều tí nhé, chút ta đấu xong lại ăn!"
Ngưu Đại nói rồi vội lên lôi đài!
Độ khó của lượt đấu thứ ba nâng lên khá nhiều, những người đến được lượt này đều là tinh anh của các cung các viện.
Ngưu Đại đột phá lên Đạo Hoàng, Ngưu Ma Chiến Pháp càng mạnh hơn nên đương nhiên lượt đấu này không có gì khó.
"Ngưu Đại Ngưu Đại huynh là trâu nhất, Ngưu Đại Ngưu Đại, huynh là ngầu nhất!"
"Khiêm tốn, khiêm tốn thôi!"
Ngưu Đại bước tới ngồi vào chỗ, tiếp tục ăn thịt uống rượu!
Sau đó đám người Ngưu Nhị cũng lên lôi đài, tiếc là Ngưu Thất và Ngưu Bát bị loại. Lượt thứ ba đã bị loại, Chiến Kiếm Phi lôi bọn họ sang một chỗ rồi đánh đập một trận.
"Lượt thứ ba đấy, mới chỉ là lượt thứ ba thôi mà các ngươi đã bị loại rồi, mặt mũi của ta bị các ngươi làm mất sạch rồi".
"A! A! A!"
Hai người bị trói tay chân, miệng la oai oái.
Những người khác nhìn thì trán rịn cả mồ hôi.
Số đệ tử của Hình Phạt Viện là ít nhất, nhưng lại quản lý nghiêm nhất. Nhìn đi, người ta đến lượt thứ ba mới bị loại mà còn bị phạt nặng đến thế này đây.
Không biết đám người bị loại ngay từ lượt đầu tiên sẽ nghĩ thế nào đây!
"Sư phụ, người mệt rồi đúng không? Uống rượu thôi ạ!"
Trần Dương bưng một chén rượu sang.
Uống hết chén rượu, Chiến Kiếm Phi nói: "Hai cái thứ không ra gì này, nếu lượt thứ tư các ngươi bị loại thì ta sẽ không nói gì. Còn không chen vào được top 1000 nữa, làm ta mất hết mặt mũi!"
"Sư phụ, con đã xem trận đấu rồi. Thất sư huynh và Bát sư huynh hơi xui, toàn gặp cao thủ ạ".
Trần Dương nói đỡ.
"Hừ, gặp mạnh thì càng mạnh, đã nghe câu đó chưa?"
Tuy miệng thì nói thế nhưng Chiến Kiếm Phi không tiếp tục đánh bọn họ nữa.
Bích Tiêu cũng đi tới: "Sư phụ, người bớt giận, thi thôi mà, có người thắng thì cũng có người bị loại!"
"Được rồi, để hai đứa chúng nó ở đây tự ăn năn đi!"
Ngưu Thất và Ngưu Bát khóc không ra nước mắt, vì Lưu Quế Anh - nữ thần của bọn họ đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ.
Cô ta lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt này, thật là tan nát cõi lòng.
Đã đến lượt thi đấu của Bích Tiêu rồi, đối thủ của cô ấy rất đáng gờm, cũng là Đạo Hoàng sơ kỳ, nhưng người này cũng là một thiên tài chục nghìn năm mới có một.
Thấy Bích Tiêu là nữ đệ tử, kẻ kia nói: "Sư muội này, muội không phải là đối thủ của ta đâu, muội tự xuống đài đi, không chút nữa lại bị ta đánh bay..."
"Ầm!"
Hắn còn chưa nói xong thì Bích Tiêu đã đánh bay hắn bằng một quyền rồi.
Thổi nắm đấm, Bích Tiêu khinh: "Phe phản diện chết vì nói nhiều đấy!"
Câu này là cô ấy học được ở chỗ của Trần Dương, thấy cũng hơi có lý.
Sự hùng mạnh của phương pháp dung luyện thể hiện ở đây. Tư chất của cô ấy không quá tốt, miễn cưỡng có thể được xem là thiên tài mười nghìn năm mới có một.
Nhưng nhờ sự gia trì của phương pháp dung luyện, thực lực của cô ấy có thể nâng lên tối đa 300 lần, bây giờ chỉ mới thích ứng được với mức 150 lần sức mạnh.
Sức mạnh tăng toàn diện 300 lần là một điều cực kỳ đáng sợ, thậm chí cô ấy đang nghĩ có phải mình là vô địch cùng cảnh giới hay không.
Đương nhiên, muốn thích ứng hoàn toàn với sức mạnh này thì cần phải có một quá trình, nhưng đã có tư cách để vô địch rồi.
Chiến Kiếm Phi nhìn Bích Tiêu lại một lần nữa đánh bay đối thủ bằng một quyền thì vô cùng nghi ngờ. Ông ấy hiểu rất rõ thực lực của đệ tử mình.
Người có thực lực trấn áp đối thủ cùng cảnh giới này thật sự là Bích Tiêu sao?
Lẽ nào những năm qua ở bên ngoài Bích Tiêu đã gặp được kỳ ngộ gì?
Không chỉ mình ông ấy, những người khác cũng hơi kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã giấu sự kinh ngạc của mình đi.
"Sư tỷ uy vũ!"
"Ừ!"
Bích Tiêu cũng không kìm được mà bật cười, cảm giác này thật tuyệt.
"Sư tỷ, tỷ cười lên vẫn đẹp hơn".
"Thế à?"
Bích Tiêu hừ một tiếng, nhưng tâm trạng thì càng lúc càng vui.
Chẳng bao lâu đã đến lượt của Trần Dương. Anh vẫn dùng chiêu cũ, vờn với đối phương mấy chục chiêu rồi nhân lúc người ta không chú ý, tung một chiêu giành chiến thắng quyết định.
Thực lực của đám người này quá yếu, yếu đến nỗi anh chả buồn ra tay với bọn họ.
Anh có thể một quyền trấn áp được cả tu sĩ Thổ Tinh Thiên thì đám đệ tử Thiên Kiêu này có là gì.
Nền tảng của Lan Đình Tiên Cung so với những đại tông khác thì còn kém rất xa.
Từ số lượng Thiên Kiêu có thể nhìn ra được điểm này.
Rất nhanh, lượt đấu thứ năm bắt đầu, số tuyển thủ càng ngày càng ít, thi đấu cũng ngày càng quyết liệt hơn.
Người bị đào thải cũng nhiều hơn, Thiều Hoa Cung bị loại hết 80%, Thánh La Cung cũng bị loại hết 70%.
Mạnh Tử Bình, Đoạn Kỳ Lân, Sầm Kim, Ngưu Đại, Ngưu Nhị, Ngưu Tứ, Bích Tiêu, Trần Dương...
Vẫn là top 20 trong đại hội hệ viện lần trước.
Thế nên, tổ chức một đại hội hệ viện trước cuộc chiến Tự Liệt là một việc làm rất cần thiết.
Đàm Tông Thiên nói: "Khá đấy lão Lạc, lần này số người qua được lượt thứ sáu cũng nhiều phết, mạnh hơn trước rất nhiều. Nhưng so với cung của ta thì còn kém chút!"
Lạc Bắc Đẩu cười: "Ồ thế à? Chưa biết ai là người cười sau cùng đâu".
"Được, thế thì cứ đợi xem".
Đàm Tông Thiên nói.
"Lượt thi đấu thứ bảy, các con sẽ gặp phải những đệ tử mũi nhọn của hệ viện các cung khác, Thiên Kiêu chục nghìn năm, trăm nghìn năm mới có một đều có đủ cả, thậm chí còn có thể sẽ phải đối đầu với Thiên Kiêu triệu năm mới gặp!"
"Có một điều các con phải nhớ cho kỹ, người dũng cảm là người thắng cuộc, không được nhụt chí! Dù bọn họ có tài giỏi bao nhiêu thì chúng ta cũng phải quyết chí vượt qua khó khăn. Thua không đáng sợ, mà điều đáng sợ là chúng ta không có nổi dũng khí để đấu với họ".