*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Được, vậy sư đệ phải cẩn thận đấy!"
"Nhật Nguyệt Như Thoa!"
Tay trái là mặt trời và tay phải là mặt trăng, nhật nguyệt luân chuyển, chiến lực vô tận.
"Bùm!"
Sức mạnh khổng lồ lao đến.
Đẳng thứ nhất!
Trần Dương giơ nắm đấm lên nghênh đón.
Cú va chạm cực lớn khiến lôi đài rung lên.
"Tiếp thêm chiêu nữa đây, cú đấm này, ta sẽ dùng 80% sức lực!"
"Tỷ dùng 80 %, thì ta cũng dùng 80%!"
Trần Dương cười sảng khoái.
Hai người đứng thành một vòng tròn ngay lập tức, lực va chạm làm vỡ lôi đài ngay lập tức!
Lúc này, những người dưới võ đài hoàn toàn trợn tròn mắt.
Thật hay giả đây.
Cha này thực sự có thể đánh ngang tài ngang sức với Lưu sư tỷ ư?
Cô ta là bán Đạo Hoàng đấy!
Đồng tử của Ngải Diệp Thanh co lại, cô ta khó mà tin được vào mắt mình.
Cô ta biết thực lực của mình, còn kém xa so với Lưu Quế Anh.
Bên kia, đôi mắt đẹp của Cố Nam Sênh cũng kinh ngạc, trong lòng có trăm nghìn suy nghĩ, cô ta có thể thấy được Lưu Quế Anh không hề nhường, cũng không trêu đùa với Trần Dương.
Mà là dùng đúng thực lực của cô ta để đánh, ngay cả pháp trận cũng rung lên.
"Chẳng lẽ... người này che giấu thực lực?"
"Không, không thể nào. Nếu như che giấu thực lực, sao Đạo chủ và Viện chủ không phát hiện ra?"
Cô ta bây giờ có hơi rối.
Không chỉ cô ta, Bích Tiêu mới là người thực sự bị sốc!
Đây là sức mạnh thực sự của sư đệ?
Giả dối!
Nhưng đối thủ của sư đệ là một kẻ cuồng chiến, Lưu Quế Anh!
"Sư... Sư muội, ta không nhìn nhầm đấy chứ?"
Ngưu Đại dụi dụi mắt: “Người đánh ngang tài ngang sức với nữ thần của ta là sư đệ ư?"
Bích Tiêu cắn môi gật đầu: “Ừ!"
"Nữ thần của ta hẳn là đã nhường rồi, chắc chắn không dùng toàn lực để đánh với sư đệ đâu!"
"Đúng, đúng, đúng, cô ấy chắc chắn là biết Lương Thần là sư đệ của chúng ta, cho nên mới cố ý nhường nhịn, nữ thần thật sự rất hiểu lòng người”.
"Ôi không, toi rồi, toi rồi!"
......
Trên khán đài, Chiến Kiếm Phi vô cùng tự hào: “Đệ tử mới thu nạp của ta thế nào, giỏi không?"
Phong Lưu Niên cũng hơi kinh ngạc: “Lão Chiến, nói thật cho ta biết, có phải đệ tử của ông che giấu thực lực thật không?"
"Không, không phải mà”.
"Không? Thế thì lạ quá!"
Thương Dương cau mày nói: "Tại sao hắn ở Siêu Thoát hậu kỳ lại có thể đánh ngang tài ngang sức với Lưu sư điệt bán Đạo Hoàng?"
"Lão Thương, cái này gọi là sức mạnh dị bẩm. Đệ tử của ta có sức chiến đấu đáng kinh ngạc, có thể vượt cấp khiêu chiến!"
Chiến Kiếm Phi nói: "Nếu không, làm sao ta có thể phá lệ thu nạp nó làm thân truyền được!"
Trang Bất Phàm nói: "Quế Anh đã dùng 80% sức mạnh rồi, ngay cả Đạo Vương hậu kỳ cũng sẽ bị nghiền nát. Đệ tử ông không che giấu tu vi thì đó hẳn là gian lận”.
"Cái đệch!"
Chiến Kiếm Phi không vui: “Có người là thiên tài đấy, Siêu Thoát hậu kỳ thì sao? Những thiên tài vô song kia không phải cũng vượt cấp khiêu chiến sao?"
"Lan Đình Tiên Cung chúng ta không phải không có”.
Thực sự có một số thiên tài trên giới này có thể vượt cấp khiêu chiến, Lan Đình Tiên Cung cũng có.
Còn có rất nhiều.
Có một số người cảnh giới Đạo Vương nhưng lại có thể chống lại Đạo Hoàng.
Đại sư huynh Nhiếp Vân của Lan Đình Cung, lúc ở bán Đạo Hoàng, đã giết kẻ địch Đạo Hoàng trung kỳ, hắn rất nổi tiếng trong vực Vĩnh Hằng.
Còn có tiểu sư đệ của Vạn Đạo Cung, Hạ Quang Giáp, một người một kiếm, với tu vi Đạo Vương viên mãn, đã giết chết kẻ địch Đạo Hoàng sơ kỳ, danh tiếng nổi như cồn.
Những người này đều là chí tôn trẻ tuổi, những kẻ cạnh tranh Tự Liệt đáng gờm.
"Nếu ta nhớ không lầm, đệ tử ông đến từ động phủ giới, chưa tới mười năm!"
Bộ Tam Đao nói: "Sao hắn lại bằng với những thiên tài kia được?"
"Xem thường nhau à, nếu có bản lĩnh, thì chúng ta đánh cược!"
Chiến Kiếm Phi khẽ nói: "Nếu ta thắng, ông sẽ luyện thần khí bán Bất Hủ cho đệ tử của ta, thế nào?"
Bộ Tam Đao biến sắc: “Tại sao ta phải đánh cuộc với ông?"
"Nếu không dám, thì im đi, đệ tử của ta, ta hiểu”.
Chiến Kiếm Phi khẽ nói: "Nền tảng xuất phát của hắn quả thực không bằng họ, nhưng chỉ kém ở mảng hơi thiếu tài nguyên thôi”.
Mặt Bộ Tam Đao đỏ rực, nhớ tới việc ông ta thua Chiến Kiếm Phi một thần khí bán Bất Hủ, liền tức sôi máu.
"Ai nói ta không dám!"
"Cược thì cược, nếu như ta lần này thắng, ông không chỉ phải gọi ta là Tam gia, cả thần khí bán Bất Hủ cũng không còn nữa đâu!"
"Được rồi, ta chấp nhận!"
Chiến Kiếm Phi nói: "Nào, đập tay thề!"
"Được!"
Hai người đập tay ba lần, lời thề đã được thiết lập.
Bộ Tam Đao không tin rằng Trần Dương có thể đánh bại Lưu Quế Anh, điều này rõ ràng là không thể.
Chiến Kiếm Phi vẻ mặt phẫn nộ, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Ông ta biết quá rõ thực lực của Trần Dương, anh chắc chắn là thiên tài trong số các thiên tài.
Trên lôi đài, Trần Dương vẫn chưa biết, sư phụ của anh lại cược lần nữa với Bộ Tam Đao.
Bản năng chiến đấu của Lưu Quế Anh rất mạnh, kết hợp với kỹ năng chiến đấu của Tuế Nguyệt Pháp, rất mạnh.
Đặc biệt là áo giáp Tuế Nguyệt bên ngoài, có lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ.
Trần Dương cũng rất tận hưởng, lúc này đã sử dụng tới đẳng thứ tư rồi, chỉ dùng sức mạnh thuần túy.
Mà Lưu Quế Anh đã sử dụng 90% sức mạnh của mình.
Hắn có lẽ đã biết đại khái mức độ thể lực của mình rồi.
Bán Đạo Hoàng đã không còn là đối thủ của hắn, chẳng lẽ... nên thử Đạo Hoàng sơ kỳ?
Lưu Quế Anh càng đấu càng ngạc nhiên. Cô ta đã dùng bản lĩnh thực sự của mình, ngay cả những pha tuyệt kĩ cũng đã bắt đầu xuất hiện. Trần Dương vẫn không đỏ mặt hay thở hổn hển, đánh mà chả có chút mệt nhọc nào.
Chẳng lẽ hắn có thể đánh bại mình sao?
Ý nghĩ này xuất hiện, Lưu Quế Anh toàn thân run lên.
Siêu Thoát hậu kỳ đánh bại bán Đạo Hoàng, nói ra sẽ khiến người ta sợ mất mật.
Vượt qua một cảnh giới lớn, và hai cảnh giới nhỏ, có ai tin không?
"Không, hắn nhất định đã dùng bí pháp gì đó thực lực mới có thể tăng lên nhiều như vậy trong thời gian ngắn”.
Lưu Quế Anh vẫn không tin!
"Sư đệ, lần này phải dùng toàn lực rồi, cẩn thận!"
"Tới đi”.
Trần Dương nâng thực lực lên đẳng thứ năm!
"Bùm!"
Sức mạnh oanh toạc thổi pháp trận lay động dữ dội.
Sức mạnh của Lưu Quế Anh đã rất gần với cảnh giới Đạo Hoàng rồi, thậm chí gần đến Đạo Hoàng sơ kỳ rồi.
Nhưng ngay cả như vậy, Trần Dương vẫn đón nhận nó rất dễ dàng!
"Tuế Nguyệt Đạo, Vạn Chiến Quyền!"
"Đẳng thứ năm mạnh hơn gấp mười lần!"
Trần Dương không dùng pháp lực, cũng không dùng thần thông, mà là dùng sức mạnh thân xác đơn thuần để chống lại.
"Bùm!"
Đẳng thứ năm của Trần Dương vốn là bằng với một đòn toàn lực của Lưu Quế Anh, hiện tại lại tăng lên gấp mười lần, Lưu Quế Anh đấu lại như thế nào đây.
Bị đánh bay ra ngoài ngay lập tức, nhưng khi cô ta sắp rơi khỏi lôi đài, Trần Dương đã nắm lấy tay cô ta: “Sư tỷ, cẩn thận!"
Ngay lúc đó, xung quanh im lặng.
"Sư đệ, ta... ta thua rồi!"
Mãi đến khi Lưu Quý Anh lên tiếng, mọi người mới hoàn hồn.
Sau đó, tiếng hô kinh ngạc vang lên khắp cảnh.
"Không... không, không đúng!"
"Chúa ơi, hắn... hắn thực sự đã đánh bại được Lưu sư tỷ!"
"Mắt của ta hẳn là có vấn đề rồi, hẳn là…”
Ngải Diệp Thanh nở một nụ cười gượng gạo khi nghe những lời bình luận từ những người xung quanh, cô ta ngay lập tức hiểu rằng lúc đó Trần Dương chỉ đang trêu đùa với mình thôi.
Anh có thể đánh bại ngay cả Lưu sư tỷ bán Đạo Hoàng, thế thì đánh bại cô ta Đạo Vương hậu kỳ chỉ là muỗi.
Nhưng nói đi thì vẫn phải nói lại, đây có là sức mạnh chiến đấu thực sự mà Siêu Thoát hậu kỳ nên có không?
Có một chút tò mò trong lòng cô ta.
Cùng lúc đó, Cố Nam Sênh đột nhiên nhận ra: “Hắn quả nhiên che giấu thực lực!"
"Thằng cha này mạnh như vậy mà còn giả gà yếu ớt, giả heo ăn thịt hổ, thật đáng ghê tởm!"
Cố Nam Sênh trong lòng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi chờ đấy, sẽ có một ngày, ta muốn ngươi quỳ dưới gấu váy của ta”.
"Nữ thần của ta quá tốt, lại vì chúng ta, mà cam tâm chịu thua sư đệ!"
"Quá lương thiện, tôi Ngưu Nhị xin thề, cả đời này ta chỉ thích Lưu sư tỷ!"
"Đệ nằm mơ đi, Lưu sư tỷ là của ta!"
"Là của ta…”
Bích Tiêu đau đầu nhìn chín tên dở hơi.
Khuynh gia bại sản mất thôi!
Đám người Phong Lưu Niên ngoài khiếp sợ ra còn là sự bất lực.
Lão già này thật đúng là nhẫn tâm, lừa Bộ Tam Đao vào tròng.
Bộ Tam Đao cũng ngây ngô, ngốc nghếch chui vào.
Lần này thì hay rồi, mất cả chì lẫn chài.
"Lão Chiến, ông có phiền không nếu đệ tử của ông có nhiều sư phụ?"
Trang Bất Phàm nhìn ông ấy với đôi mắt sáng ngời.
"Có chứ, có nhiều là đằng khác, đồ đệ của ta đời này chỉ có thể có một sư phụ thôi!"
Chiến Kiếm Phi từ chối không cần suy nghĩ: “Lão già nhà ông, đừng tưởng rằng ta không biết ông định làm gì! Đồ đệ của ta Siêu Thoát hậu kỳ có thể đánh bại bán Đạo Hoàng. Nếu hắn đột phá Đạo Vương, thì có khi hắn còn đánh bại được cả Đạo Hoàng”.
"Thiên Kiêu là gì? Đây chính là Thiên Kiêu. Trong tương lai hắn có khi sẽ đứng đầu trong Tự Liệt đấy”.
"Đừng keo kiệt như vậy, của ông thì cũng là của Thiều Hoa Viện, Đạo chủ, ông nói xem có đúng không?"
Thương Dương nhìn Lạc Bắc Đẩu.
Lạc Bắc Đẩu sao lại không hiểu ý của ông ta cơ chứ, tâm niệm vừa động, nói: “Chiến sư đệ, Diệp Lương Thần rất tài năng, tốt hơn là để hắn …”
"Không được, nhất quyết không được”.
Chiến Kiếm Phi lắc đầu quầy quậy, giờ ông ấy hối hận rồi, biết thế khỏi khoe?
Bây giờ thì hay rồi, bị mấy con sói đói phát hiện ra rồi!
"Nói không được thì có ích gì, ông hỏi Lương Thần chưa?"
Bộ Tam Đao khẽ nói: "Sáu đại viện như thể tay chân. Là người một nhà cả. Có thêm sư phụ, nhiều người dạy dỗ chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Trần Dương tài năng như vậy, nếu có thể trở thành đệ tử của mình, thì giao cho hắn thần khí bán Bất Hủ sẽ chẳng đi đâu mà thiệt.
"Không được, không được, ta nói không được là không được”.
"Ông nói thế cũng vô dụng, theo ta thấy, sau khi cuộc thi kết thúc, ta sẽ gọi Diệp Lương Thần qua để hỏi”.
Phong Lưu Niên cười nói: "Người kế tục tốt như vậy, ông giấu đi cho riêng mình là không được!"
Sắc mặt Chiến Kiếm Phi trầm xuống.
Chết tiệt, người kế tục tốt thế cứ giấu nhẹm đi như vậy thì tốt biết bao, đợi đến cuộc chiến Tự Liệt mới tung ra, thế mình mới lời to.
Cũng tại mình, thích thể hiện, giờ thì hay rồi, từ sư phụ duy nhất của Trần Dương đã thành một trong số các sư phụ.
Sự chênh lệch này là lớn quá.