Khi Ninh Diêu nghe thấy những lời bẩn thỉu như vậy, vẻ mặt anh ta sa sầm xuống, Thần Nam ở dưới sàn đấu nhìn anh ta, chỉ cảm thấy người này rất dễ bị chọc giận, hẳn là không phải người rộng lượng gì.
"Hoành Tảo Thiên Nhai!"
Ninh Diêu cầm chuôi kiếm vung ra một kiếm, khí cơ mạnh mẽ khóa chặt người đàn ông lại.
"Chín tầng linh nguyên, hộ thể!"
Đối thủ của anh ta là một đại tu sĩ Uẩn Thần viên mãn, người đã tu luyện được đạo vận chi thuẫn, có thể so sánh với thần khí hộ thể, vô cùng mạnh.
Lúc kẻ đó còn đang tự cao tự đại, kiếm quang dễ dàng cắt qua lớp phòng hộ của hắn, chặt đứt đầu của hắn, nguyên thần, thần niệm và một chút linh quang đều bị tiêu diệt dưới nhát kiếm này.
"8000 thắng!"
Khi trọng tài công bố chiến thắng của Ninh Diêu, tất cả mọi người đều chết lặng.
"Cái gì, không thể thế được!"
"Thằng oắt này thực sự đã chặt đầu đối thủ chỉ bằng một kiếm, thằng này từ đâu ra vậy?"
"Sức mạnh này không thua số 16000 đâu?"
Số 16.000 không phải con cháu gia tộc, mà là thái tử của vương triều Bất Diệt, tu luyện Vạn Thế Bất Diệt Công, cũng là một vương triều thần cấp, có sức chiến đấu phi thường, không hề yếu hơn con của các đại gia tộc kia.
"Ngoài ra còn có số 20.000, anh ta cũng là một thanh niên tuấn kiệt từ Thập Đại Gia Tộc. Anh ta đã thắng bảy trận liên tiếp. Tất cả đều chỉ dùng một chiêu để đánh bật đối thủ của anh ta ra khỏi sàn đấu!"
"Cuộc thi năm nay sôi động hơn trước đấy nhỉ. Những kẻ ghê gớm này từ đâu đến đây thế không biết?"
...
Ninh Diêu thu kiếm về, nhìn Thần Nam bằng ánh mắt lạnh thấu xương, như muốn nói: "Đồ khốn kiếp, rửa cổ chờ chết đi!"
Thần Nam khoanh tay trước ngực, vô cảm.
Ninh Diêu trong mắt cậu ấy cũng là một đối thủ rất được, nhưng cũng chỉ là được thôi, còn kẻ thù thực sự trong mắt cậu ấy chính là Thần Phong và nhà họ Thần.
Sự khinh thường của Thần Nam, đã làm Ninh Diệu cảm thấy mình bị xúc phạm: "Dám không coi tôi ra gì à, tôi phải dạy cho cậu một bài học mới được!"
Triệu Tiễn, thái tử của vương triều Bất Diệt, toàn thân long khí hộ thể. Cậu ta đến để tham gia cuộc thi xếp hạng gia tộc lần này, không phải để lập gia tộc hay trở thành rể hiền của gia tộc nào cả.
Mà cậu ta muốn lôi kéo các gia tộc.
Sự phát triển của vương triều gắn liền với sự nâng đỡ của các Thế gia.
Có một câu nói rằng có được Thế gia, có được thiên hạ, vương triều Bất Diệt của cậu ta sẵn sàng chia sẻ thiên hạ với Thế gia!
Chính vì câu nói này mà trong vòng 10.000 năm vương triều Bất Diệt đã phát triển đến trình độ như ngày nay.
Ngay cả khi không lôi kéo được Thập Đại Gia Tộc, mà lôi kéo được gia tộc đỉnh cấp cảnh giới Thánh cũng đã rất tốt rồi.
Ít nhất thì... cậu ta cũng sẽ giữ được vương vị.
Nhị đệ, Lục đệ, Thập đệ của cậu ta đều là những đối thủ cạnh tranh đáng gờm cho vị trí vương vị, cậu ta không được sơ xuất.
Hơn nữa lần này họ cũng đến để tham gia cuộc thi.
Sau khi đánh bại đối thủ, Triệu Tiễn nhảy khỏi sàn đấu, mấy tên thái giám vội vàng đi tới, mang theo khăn nóng và linh dịch tới: "Thái tử, mau lau mồ hôi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, lão nô sẽ đấm lưng, bóp chân cho người!"
"Không cần!"
Triệu Tiễn cau mày nhìn Phong Dao bên cạnh, ngoài việc lôi kéo gia tộc, mục tiêu thực sự của cậu ta chính là Phong Dao.
Nếu có thể lọt vào top mười, cậu ta nhất định sẽ không chút do dự cầu hôn nhà họ Phong, nếu có thể kết hôn với Phong Dao, vương vị sẽ thuộc về cậu ta!
Chỉ còn lại một nghìn người sau buổi sáng!
Những người này đều là tinh hoa trong số tinh hoa, cơ bản đều là Uẩn Thần hậu kỳ, còn có hàng trăm bán Hóa Thần nữa.
Những người này là niềm tự hào của gia tộc và tông môn.
Mấy chục tuổi đã có thành tích như vậy, chỉ cần không xảy ra gì ngoài ý muốn, thì nhất định có thể hóa thần thành công, đến lúc đó thì sẽ thành nhóm người đứng trên đỉnh thế giới rồi.
Bây giờ đếm đi đếm lại thì cũng chỉ có mười sàn đấu.
Thần Nam đấu với một người bán Hóa Thần, người này 80 tuổi, là đệ tử của tông môn, tu cả linh hồn và công pháp, sức chiến đấu phi thường.
"Sư tôn, sư huynh lên sàn rồi!"
Thần Tử hứng khởi nói.
Diệp Thần nói: "Đối thủ không đơn giản, hơi nan giải đấy!"
Coi ai đang nói kìa, thực lực thực của Thần Nam chỉ là Uẩn Thần viên mãn, cách bán Hóa Thần tận hai bậc.
Hơn nữa, bán Hóa Thần đã bước đầu nắm được quy tắc chi lực, đấu với Uẩn Thần dễ như trở bàn tay, muốn thắng cũng không phải dễ.
Thế mà trong mắt Diệp Thần, chỉ là có chút nan giải mà thôi.
"Đắc tội rồi!"
Thần Nam chắp tay nói.
"Mời!"
Người đó cũng khá lịch thiệp, điều quan trọng nhất là anh ta ngửi thấy khí tức nguy hiểm từ Thần Nam.
"Gặp quỷ thật rồi, đối thủ cũng chỉ là Uẩn Thần trung kỳ, mà mình lại là bán Hóa Thần, mình mà lại sợ chắc?"
Tô Minh cười thầm.
Ninh Diêu ở một sàn đấu khác kia lạnh lùng nhìn Thần Nam, không ngờ tên khốn kiếp này lại có thể may mắn như vậy, không đụng phải anh ta.
Đấu với anh ta là Nhị hoàng tử của vương triều Bất Diệu, Triệu Nghị!
"Đánh với tao mà còn nhìn đông nhìn tây à, chết đi!"
Triệu Nghị sử dụng Bất Diệt Thần Long Công, so với Vạn Thế Bất Diệt của anh trai thì Bất Diệt Thần Long Công của hắn vẫn còn kém một bậc.
Nhưng hắn không phục, hắn muốn chiến đấu để chứng tỏ mình không yếu hơn anh trai.
"Nếu như cậu là rồng thật, thì tôi còn dè chừng, nhưng là lại chỉ là đồ giả, cái long khí tí tẹo này mà cũng dám to mồm trước mặt tôi sao?"
Ninh Diêu khẽ nói: "Hôm nay xem tôi chặt đứt đầu con rồng giả này”.
"Láo!"
Triệu Nghị vô cùng hận, hắn ghét nhất là khi người ta nói hắn không giống rồng thật, Ninh Diêu đã xát muối vào vết thương của hắn.
Khi hai người đối mặt với nhau, họ có thể tung ra cả chục chiêu trong nháy mắt.
Thực lực của Triệu Nghị không yếu như Ninh Diêu tưởng tượng.
Khi cả hai đấu với nhau, đao quang kiếm ảnh thần thông trên sàn đấu đã làm lóa mắt mọi người.
Con cháu của Thập Đại Gia Tộc vẫn giữ vững phong độ, trong mắt bọn họ chỉ có họ mới là đối thủ của nhau, người khác tuổi tôm.
Đàm Đài Minh Châu đấu với bán Hóa Thần, trong mắt có chút tủi hờn: "Haizzz, tôi đã muốn giữ lại một chút sức lực, nhưng cậu chả thương hoa tiếc ngọc gì cả, đành phải biến cậu thành đá thôi!"
Rõ ràng là muốn giết người, nhưng những lời nói ra lại như làm nũng, khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy không thể chịu nổi, người kia thậm chí còn hổ thẹn, đưa cổ ra chịu chết.
"Mị thuật quá ghê, còn có huyễn thuật hết sức đáng sợ, có thể khơi gợi lên được sự hổ thẹn trong lòng người”.
Tu sĩ bán Hóa Thần kia cắn đầu lưỡi nói: "Tiểu công chúa Đàm Đài, đừng làm thế nữa, cứ đánh đi!"
"Haizz, cậu quả nhiên không phải loại không biết thương hoa tiếc ngọc mà!"
Dứt lời, bầu trời trải đầy hoa đào, hương thơm tràn ngập, khi hoa đào rơi xuống, tu sĩ cũng đã bị bao vây bởi huyễn thuật.
Sự đáng sợ thực sự của Đào Hoa thần thể không phải là hóa đá mà là huyễn thuật!
"Tự sát đi!"
Dứt lời, tên tu sĩ kia đã lấy pháp bảo của mình ra, đâm mạnh vào đầu của mình.
"Choẹt!"
Óc văng tung tóe, nguyên thần nổ tung, thần niệm khô héo, chỉ có một chút linh quang thoát ra ngoài.
Mọi người hít một hơi.
Nhảy xuống đất, Đàm Đài Minh Châu cũng thở ra, cô ta cũng bị áp lực khi thực hiện chiêu thức này.
Lát nữa còn có ác chiến, cô ta phải giữ sức.
Phong Dao vẫn lạnh lùng như thế, thực lực đối phương cũng không yếu, Phong Dao nhẹ nhàng nói: "Tầng phong ấn thứ nhất, giải!"
Một luồng khí đen đậm đặc thoát ra khỏi cơ thể cô ta, đôi mắt cô ta trở nên đỏ tươi, trán cô ta thậm chí còn mọc ra hai chiếc sừng sắc nhọn.
"Đây là... Phong Ma!"
Nhà họ Phong được xây dựng ở Ma Uyên, bên trong có rất nhiều ma đầu, mỗi người nhà họ Phong khi đạt cảnh giới Ngưng Đan, họ phải xuống Ma Uyên để giam giữ một ma đầu và phong ấn nó trong cơ thể của chính mình như một cơ thể cộng sinh.
Một giây trước còn là tiên nữ băng thanh ngọc khiết, giây tiếp theo đã trở thành nữ ma đầu ma khí ngập trời. Sự tương phản giữa lúc trước và lúc sau thật đáng kinh ngạc.
"Cậu nói xem, tôi nên xé nát cậu, hay là xé rách cậu nhỉ?"
Vút!
Phong Dao hóa thành một đạo hắc quang lao về phía đối thủ, đầu ngón tay sắc nhọn của cô ta gần như xuyên thủng không gian.
Không chút phản kháng, người đàn ông đã trực tiếp bị móng tay của cô ta xé nát, máu bắn lên người cô ta, cô ta không hề cảm thấy buồn nôn mà còn rất thích thú.
Há miệng hút người kia vào bụng, tuy là ma đầu nuốt vào bụng, nhưng cũng không khác gì Phong Dao nuốt vào bụng.
Khán giả đều cảm thấy ớn lạnh, khó có thể tưởng tượng được một tiên nữ băng thanh ngọc khiết như vậy lại đi nuốt người.
"Sư tôn, cô ta đáng sợ quá!"
Thần Tử nói.
"Đây là cái gọi là gia tộc Chân Thần sao? Sao giống ác ma thế?"
Diệp Thần cũng cau mày, cho dù là Vô Uyên thần thể của nhà họ Quan hay Phong Ma thần thể của Phong Dao, thì bản chất đều vô cùng ác độc.
"Đánh nhau với tao mà còn dám phân tâm à!"
Tô Minh vô cùng tức giận, tung hàng ngàn chiêu về phía Thần Nam, nhưng không thu được lợi ích gì.
Ngay cả vụng trộm vẫn bị cậu ấy phát hiện ra.
Đối phương thậm chí có thời gian rảnh rỗi để quan sát trận đấu ở các sàn đấu khác, đây không phải là khinh thường hay sao?
"Thần Hồn Đạo, là đạo cũng là đao!"
Gió bỗng nổi lên, như thể có một con dao vô hình trên bầu trời!
Nhìn thấy đối phương phóng tới, Thần Nam cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: "Muốn phân thắng bại sao?"
Kế thừa Ma Thần cổ đại, cùng với sự kế thừa của Diệp Thần, cậu ấy được hậu thuẫn rất nhiều.
Cho dù đó là pháp lực, hồn lực, hay thậm chí là cơ thể, chúng đều là nhất.
Thần Nam không nói gì, tung ra một cú đấm nhẹ.
"Ầm!"
Nắm đấm và đại đao va vào nhau, sàn đấu rung lên.
"Rắc!"
"Rắc rắc!"
Một vết nứt xuất hiện trên thanh kiếm, nó bắt đầu tan rã.
Cuối cùng không chịu nổi sức mạnh của Thần Nam, vỡ nát!
"Ụa!"
Tô Minh phun ra máu, thần hồn uể oải, nguyên thần rối loạn, không còn sức đánh trả.
Thần Nam giả vờ hụt hơi: "Đạo hữu thần công cái thế, thật khiêm nhường!"
"Số 6000 thắng!"
"Mày... mày đang cười nhạo tao đấy à?"
Tô Minh rất tức giận, thần công cái thế cái con khỉ, khi đấu với hắn, đối thủ còn chả thèm dùng hết sức, ung dung tự tại, điều này đã làm tổn thương nghiêm trọng sự tự kiêu của hắn.
"Không dám ko dám, tôi chỉ thắng sát nút thôi mà”.
Thần Nam khoát tay và nhảy khỏi sàn đấu, khán giả trên khán đài không nói nên lời.
"Lần trước cậu ta cũng nói như vậy!"
"Lần trước trước trước trước trước cũng nói như vậy!"
Lúc này ngay cả đồ ngu cũng có thể nhìn ra thực lực của Thần Nam thật đáng sợ, chỉ là cậu ấy giấu đi thôi.
Đây thực sự là một điều kỳ lạ!
Tô Minh phun ra máu và hôn mê bất tỉnh.
"Minh Nhi!"
Một ông già tóc trắng bay lên sàn đấu và đưa Tô Minh đi, trước khi rời đi còn Thần Nam một cách giận dữ.
Thần Nam không quan tâm, làm bộ như không thấy gì!
"Thật thú vị, thật thú vị, người này xem ra khá mạnh, không biết mùi vị máu thịt của cậu ta thế nào nhỉ?"
Tống Khuyết lau vết máu nơi khóe miệng, tên bán Hóa Thần lúc nãy chả ngon gì cả, nhai mấy miếng đã nôn ra.
Nhưng cậu ta ngửi được một mùi thơm ngào ngạt trên người Thần Nam, đó là mùi vị của thức ăn ngon.
"Nó còn ngọt ngào hơn cả Thần Phong, mong chờ quá đi!"
Tống Khuyết tặc lưỡi, trong mắt tràn đầy sát khí.
Vòng thi hôm nay đã kết thúc, con cháu của Thập Đại Gia Tộc thắng một cách dễ dàng.
Vương triều Bất Diệt, chỉ có thái tử Triệu Tiễn chiến thắng, những người khác đã mất tư cách cho vị trí vương vị.
Trong đó còn có số 20.000, người này tên là Đường Đình, 10 ván toàn thắng, thực lực mạnh mẽ.
Không cần phải nói, Ninh Diêu tất nhiên cũng vào vòng trong.
Anh ta hung hăng nhìn chằm chằm Thần Nam, trong lòng thầm nói: "Cậu nhất định phải đấu với tôi!"