Long Tế Chí Tôn

Chương 580: Giết Vương Đằng Chí




Đương nhiên, nếu muốn đả thông cũng được, coi như hồ pháp lực thứ hai cũng không vấn đề gì.

Vào lúc quan trọng chắc chắn có thể đóng vai trò mang tính quyết định.

Phương pháp dung luyện cũng có, nhưng ở tầng thứ 3, chờ khi nào cậu bé mở được phong ấn tầng thứ 3 thì đó là chuyện sau Uẩn Thần rồi.

“Phải đánh nhanh thắng nhanh, chân nguyên của mình đã không còn nhiều, tiêu hao còn nhanh hơn tưởng tượng của mình nữa”.

Viên Bất Hối dùng Lưu Tiên Bộ, kéo giãn khoảng cách với Vương Đằng Chí.

Đối phương là cao thủ Ngưng Đan, cậu bé có thể giết được Viên Nhân Kiệt hoàn toàn là nhờ đối phương sơ xuất khinh địch. Cậu bé đã tu luyện được chuyển thứ nhất của Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, sức mạnh thân xác đạt khoảng 500 nghìn cân.

Nhưng Vương Đằng Chí đã có phòng ngự.

“Xem ra phải nghĩ cách tấn công cự ly gần mới được!”

Viên Bất Hối đảo mắt một cái, nghĩ ra một cách hay.

Sau khi giằng co mười mấy hiệp, Vương Đằng Chí càng phát cuồng, không ngờ hắn lại bị một thằng oắt xoay như chong chóng.

“Ầm ầm ầm!”

Hắn vung trường đao lên, Đao Cương chém bừa bãi trong đại sảnh, khiến mọi thứ tán loạn.

Viên Thiên Cương và Diêm Đồ chặn Đao Cương lại, đây không phải là thứ mà Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết có thể chống lại được.

Trong lòng Viên Thiên Cương vô cùng vui vẻ, xem ra hơn nửa năm trước ông ấy đưa Viên Bất Hối đến Thổ Linh Tông là đúng đắn.

Có thể đấu được với cậu hai nhà họ Vương lâu như vậy.

Trên trời, Trần Dương chứng kiến tất cả, không đến lúc vạn bất đắc dĩ gặp nguy hiểm về tính mạng thì anh tuyệt đối sẽ không ra tay.

Đây gọi là rèn luyện.

Con trai của Trần Dương anh tuyệt đối không làm một kẻ vô dụng dựa dẫm.

Anh để lại những tài nguyên này cho cậu bé chỉ để cậu bé thắng ở vạch xuất phát, muốn đạt đến đỉnh cao thì phải dựa vào sự cố gắng của chính mình.

Lại giằng co mười mấy hiệp nữa, chân nguyên của Viên Bất Hối tiêu hao nhanh chóng. Lưu Tiên Bộ nhanh thì có nhanh, nhưng tiêu hao chân nguyên quá.

Cậu bé nhớ đến lời bố mình nói, bất kể là chiến đấu gì thì cũng phải đánh nhanh thắng nhanh, nhất định phải phát huy thực lực mạnh nhất của mình trong thời gian có hạn.

Không có không gian thì cũng phải tự tạo không gian cho mình.

Nghĩ đến đây, cậu bé thả chậm tốc độ, còn Vương Đằng Chí bị vờn lâu như vậy, hắn đã sớm phát điên rồi.

Thấy Viên Bất Hối chậm lại, Vương Đằng Chí vui mừng: “Oắt con, hết chân nguyên rồi chứ gì, lần này xem mày chạy đi đâu!”

“Bộc Bộ!”

Dứt lời, tốc độ của Vương Đằng Chí lập tức nhanh hơn gấp đôi, hai chân rời đất, bay ở trên trời.

Viên Bất Hối thở hổn hển, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, sự sợ hãi này cũng bị Vương Đằng Chí nhìn thấy.

“Tôi sẽ không để ông được như ý đâu!”

Viên Bất Hối cắn răng, thân thể lần nữa căng lên, nhưng hai giây sau, cậu bé dừng ở mé phải đại sảnh, hai tay chống lên đầu gối, mồ hôi ròng ròng, khuôn mặt nhỏ nhắn do dùng sức quá độ mà đỏ bừng.

“Chạy đi, sao mày không chạy nữa?”

Vương Đằng Chí cười dữ tợn bước tới.

“Bất Hối, mau lại đây!”

Viên Thiên Cương biến sắc, vội vàng hét lên.

Lần này ông ấy không quan tâm được nhiều nữa, lập tức thiêu đốt tinh huyết của mình, áp chế vết thương trong thời gian ngắn để đổi lấy sức bộc phát mạnh mẽ.

“Vương Đằng Chí, đừng hòng làm cháu ngoại tôi bị thương!”

Sức mạnh do tinh huyết thiêu đốt bùng phát lập tức khiến Viên Thiên Cương đột phá từ Ngưng Đan sơ kỳ lên Ngưng Đan trung kỳ!

“Ông chủ!”

Diêm Đồ hai mắt trợn trừng, cơ bắp toàn thân đột nhiên căng lên, mạch máu nổi lên dưới da như rễ cây.

Hắn theo bàng môn tả đạo, lấy ngoại công nhập đạo.

Thân hình hắn hóa thành một luồng bóng đen lao về phía Vương Đằng Chí.

Vương Đằng Chí cười lạnh lùng, hai kẻ đã kiệt quệ thì sao có thể là đối thủ của hắn chứ.

Chỉ cần có thể đỡ được hai đòn này là bọn họ sẽ như thịt cá nằm trên thớt.

“Thánh Quang Khải Giáp!”

Thấy thân thể bọn họ sắp bị lồng bảo hộ bao trùm, thì đúng lúc này, Viên Bất Hối hành động.

“Chấn Đãng Quyền!”

Nắm đấm nhỏ bé đánh vào sườn hắn, chỉ một quyền nhẹ nhàng này, xương sườn của Vương Đằng Chí lập tức bị vỡ nát, sức mạnh khổng lồ khiến trái tim hắn cũng tan vỡ.

“Bốp!”

Cho dù hắn mặc nội giáp thì cũng vẫn không đỡ được.

Xương cột sống của hắn cũng bị một quyền này đánh gãy.

“Ầm!”

Vương Đằng Chí hóa thành một đường vòng cung, thậm chí còn đâm xuyên cả vách tường.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều hết hồn.

Viên Thiên Cương và Diêm Đồ cũng sững sờ.

Viên Tuyết Phi khóc lóc chạy tới, quan sát Viên Bất Hối từ trên xuống dưới xem có bị thương hay không.

Người nhà họ Vương đến để đón dâu lập tức ngây ra, sau đó bỏ chạy tứ tán, chỉ có thằng ngốc kia vẫn đứng bên cạnh kiệu hoa cười ngây ngô.

“Mau chạy đi, cậu hai nhà họ Vương bị giết rồi, mau đi thông báo với ông chủ!”

“Mau chạy thôi!”

Sau khi giải quyết xong Vương Đằng Chí, Viên Bất Hối thở phào nhẹ nhõm, siết chặt nắm tay. Quả nhiên sức mạnh thân xác có thể đóng vai trò mang tính quyết định vào lúc quan trọng.

“Phịch!”

Đúng lúc này, Viên Thiên Cương phun ra máu tươi, thời gian ông ấy thiêu đốt tinh huyết đã hết, lại thêm vết thương nặng lúc trước, lúc này đã như đèn cạn dầu.

“Ông chủ!”

Diêm Đồ vội vàng đỡ lấy Viên Thiên Cương: “Đan dược, mau đi lấy đan dược…”

“Vô… vô ích thôi, những đan dược này không thể chữa cho tôi được đâu”.

Viên Tuyết Phi cũng nhào tới òa khóc.

“Bố… bố sẽ không sao đâu, bố nhất định sẽ không sao đâu!”

“Con bé ngốc, ai rồi mà chẳng chết!”

Viên Thiên Cương khạc một ngụm máu, nhìn Viên Bất Hối đứng bên cạnh với vẻ mặt phức tạp: “Cháu vẫn trách ông đưa cháu tới Thổ Linh Tông sao?”

Viên Bất Hối không nói gì, cậu bé đương nhiên là hận rồi.

Nếu không phải ông ấy đưa mình vào hang sói đó thì mình cũng đâu phải chịu sự đối xử như con chó.

Nhưng Viên Thiên Cương bất chấp bất cả để cứu mình, cũng khiến cậu bé xiêu lòng.

Cậu bé nghĩ đến lời bố nói, vứt bỏ vấn đề để nhìn bản chất.

Bản chất của Viên Thiên Cương là gì? Là hy vọng cậu bé được tốt, có thể thành tài!

Ở nhà họ Viên thì chắc chắn Viên Nhân Kiệt sẽ hành hạ cậu bé, thậm chí sẽ uy hiếp đến mẹ cậu bé.

Có khi còn giết cả cậu bé.

Nắm đấm đang siết chặt của Viên Bất Hối cũng thả lỏng, cậu bé ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy Trần Dương đang mỉm cười với mình.

Cậu bé nghĩ một lát, lấy ra đan dược cấp Thần vô cùng quý giá, đan dược này bố chỉ cho cậu bé một viên, dùng lúc gặp nguy hiểm nhất.

Nhưng bây giờ cậu bé lại lấy ra.

“Mẹ, uống viên đan dược này vào là sẽ không sao”.

Hiểu thì hiểu, nhưng cậu bé sẽ không tha thứ, nếu Trần Dương đến muộn chút nữa thôi là cậu bé đã chết thật rồi.

Trần Dương bảo với cậu bé là phải làm người tốt, nhưng không được làm người tốt mù quáng, không có giới hạn, không có nguyên tắc.

Cậu bé đã nghe được không ít chuyện năm xưa qua những lời đàm tiếu của mọi người.

Cậu bé biết năm đó là do mẹ và ông ngoại khinh rẻ, mới khiến bố tức giận bỏ đi.

Thậm chí cậu bé còn biết cả chuyện bỏ chồng mà Trần Dương đã cố giấu, vậy nên những lời Viên Thiên Cương nói lúc đưa cậu bé đến Thổ Linh Tông khiến cậu bé rất tức giận, thậm chí là phẫn hận.

Nhưng ở kiếm giới Trần Dương đã bênh vực Viên Tuyết Phi, khiến trong lòng Viên Bất Hối rất ấm áp. Cậu bé biết bố mình là một người có tấm lòng rộng rãi, đây cũng là nguyên nhân tại sao cậu bé lại dễ dàng tha thứ cho Trần Dương như vậy.

Không có oán thì lấy đâu ra hận.

Viên Tuyết Phi ngây người, Ngọc Khiết cũng lau nước mắt bước tới: “Tiểu thiếu gia, vô ích thôi, loại đan dược cấp thấp này không có ích gì đâu!”

“Ai bảo đây là đan dược cấp thấp?”

Viên Bất Hối cau mày, cong ngón tay búng một cái, đưa đan dược vào miệng Viên Thiên Cương.

Đan dược vào miệng liền hóa thành dòng nước ấm chảy vào dạ dày.

Ầm!

Dược Lực mạnh mẽ tan ra, lan khắp tứ chi toàn thân, cứ như rót vào luồng máu nóng mới, tinh huyết bị tiêu hao đang tăng lên với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

Thậm chí Kim Đan bị nứt cũng đang nhanh chóng phục hồi.

Sắc mặt Viên Thiên Cương trở nên hồng hào với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

“Đây… đây rốt cuộc là đan dược gì vậy? Đan… đan dược này còn phục hồi được cả Kim Đan nữa!”

Viên Thiên Cương biến sắc kêu lên.

Diêm Đồ nhìn chằm chằm Viên Bất Hối, trong lòng vô cùng tò mò, cậu nhóc này mang theo đan dược quý giá như vậy bên người, chắc hẳn là được Thổ Linh Tông coi trọng lắm đây.

Mấy phút sau, Viên Thiên Cương đang thoi thóp đã khỏe mạnh đứng dậy, thậm chí tình hình còn tốt hơn trước lúc bị thương.

“Không thể tin được, đây rốt cuộc là đan dược cấp bậc gì vậy?”

Viên Thiên Cương vẻ mặt kích động nhìn Viên Bất Hối.

“Đây là đan dược cấp Thần, cháu cũng chỉ có một viên!”

Viên Bất Hối đáp.

Đan dược cấp Thần?

Viên Thiên Cương kinh ngạc.

Cho dù bán cả nhà họ Viên thì cũng không mua nổi đan dược cấp Thần ấy chứ.

“Bất Hối, đan dược cấp Thần này của cháu là sư môn ban cho sao?”

Viên Thiên Cương tò mò hỏi.

“Sư môn?”

Viên Bất Hối cười lạnh lùng: “Bọn họ không hại cháu đã là tốt lắm rồi, chứ nói gì đến ban đan dược, ông nghĩ có chuyện này sao?”

“Bất Hối, con ăn nói với ông ngoại kiểu gì đấy?”

Viên Tuyết Phi vội vàng quở trách: “Lẽ nào con đến Thổ Linh Tông rồi liền quên hết những lễ nghĩa cơ bản nhất mẹ đã dạy sao?”

Trên mặt cô ấy nước mắt giàn dụa, so với hơn nửa năm trước còn gầy hơn. Viên Bất Hối thấy nhói đau trong lòng, vội vàng chạy tới lau nước mắt cho mẹ mình: “Mẹ, là lỗi của Bất Hối, mẹ đừng giận!”

Viên Thiên Cương cau mày nói: “Bất Hối, vừa rồi cháu nói vậy là sao? Bọn họ hại cháu, ai hại cháu?”

“Với lại cháu trở về kiểu gì? Lẽ nào cháu đã kết đan rồi? Trưởng bối sư môn không về cùng cháu sao?”

Viên Bất Hối không nói gì, nhắc đến Thổ Linh Tông là trong mắt cậu bé liền để lộ sự hận thù sâu sắc.

Cậu bé dù thông minh nhưng cũng chỉ là một đứa bé chưa tròn năm tuổi, hơn nữa rút linh căn là thù không đội trời chung, nửa năm sống trong chuồng chó là vết sẹo cả đời, không tận tay phá vỡ cái chuồng đó thì cả đời này cậu bé sẽ gặp ám ảnh.

“Bất Hối?”

Viên Tuyết Phi nói: “Ông ngoại hỏi con kìa, sao con không trả lời?”

“Thôi để tôi trả lời cho!”

Đúng lúc này, trên trời vang lên một giọng nói.

“Ai vậy?”

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy một thanh niên đẹp trai tuấn tú cưỡi gió hạ xuống.

Viên Thiên Cương nhìn kĩ, lập tức chấn động: “Trần Dương!”

Diêm Đồ cũng nhận ra khuôn mặt tuấn tú kia: “Cậu chủ!”

Viên Tuyết Phi nhìn thấy Trần Dương thì đầu óc lập tức trống rỗng, cứ như bị người ta gõ một nhát thật mạnh vào sau gáy.

Ngọc Khiết nhìn Trần Dương như trích tiên thì si mê.

“Bố!”

Viên Bất Hối hét lên.

Trần Dương xoa đầu cậu bé, cong ngón tay điểm một cái, bắn cảnh tượng Viên Bất Hối gặp phải ở Thổ Linh Tông vào đầu bọn họ.

Khi Viên Thiên Cương nhìn thấy Viên Bất Hối chỉ còn da bọc xương nằm trong chuồng chó thì lập tức sững sờ: “Không, sao có thể thế được, lão ta nhận bao nhiêu lợi ích của tôi như vậy, sao có thể làm chuyện độc ác như vậy chứ?”

Diêm Đồ cũng không thốt nên lời.

Ngọc Khiết nước mắt như mưa: “Tiểu thiếu gia…”

Trái tim Viên Tuyết Phi đau nhói, gần như khiến cô ấy không thể thở nổi.

“Là mẹ không tốt, là mẹ vô dụng… Bất Hối, mẹ có lỗi với con…”

“Các người đúng là có lỗi với thằng bé, các người nhẫn tâm đến mức nào mới để một đứa bé mới bốn tuổi một mình đến nơi đầm rồng hang hổ đó?”

“Linh căn của thằng bé đã bị rút mất, ngày nào cũng sống cuộc sống không phải của con người, kéo dài hơi tàn. Nếu tôi đến chậm một ngày thôi thì trên đời này đã không còn Viên Bất Hối nữa rồi!”