Long Tế Chí Tôn

Chương 568: Khiêu chiến




Vị Đạo Đức Đại Thiên Tôn này liệu có phải là Đạo Đức Thiên Tôn ở Địa Cầu không nhỉ?

Phải biết rằng, ngài ấy cũng cưỡi một con trâu xanh.

Trần Dương không biết, nhưng đây là lần đầu phát hiện được mối liên hệ giữa đại lục Thần Ma và Địa Cầu, khiến anh vô cùng kích động.

Bọn họ tìm ở châu Bắc Lô và châu Nam Lý Hỏa lâu như vậy mới tìm được một quyển cổ tịch.

“Tiếp tục tìm các thông tin liên quan đến Đạo Đức Đại Thiên Tôn này!”

Trần Dương cảm thấy đây hẳn là một điểm đột phá.

Mộc Dương gật đầu, thi triển thần thông mộc độn rời đi.

“Chớp mắt đã đến thế giới này được gần 5 năm rồi, mình không còn nhiều thời gian nữa!”

Trần Dương cảm thấy vô cùng sốt ruột, người nhà ở Địa Cầu luôn khiến anh đau đáu, đây cũng là lý do chính khiến anh dốc sức tu luyện.

Anh lấy thần thai nguyên thạch ra, thần thai này trời sinh có 54 nghìn huyệt khiếu, thần thai nguyên thạch đại thành xuất thế đã là Hóa Thần.

Nhưng rất đáng tiếc, hiện giờ chỉ đành bị Trần Dương luyện thành hóa thân.

Linh hỏa Hồi Thiên phun ra, tế luyện thần thai, Trần Dương tay nắm bắt pháp quyết, bắt đầu quá trình tế luyện đằng đẵng.

Thần thai nguyên thạch không hổ là bảo vật trời đất, trời sinh đất dưỡng, ngày luyện xong, gió mây vần vũ, kiếm giới rung lên.

Thần thai mở hai mắt, thần quang ngút trời.

Tốc độ hấp thu nguyên khí gấp mười lần Trần Dương.

Phải biết rằng, huyệt khiếu của Trần Dương đã vượt quá huyệt khiếu thần phẩm.

“Sau này mày là Nguyên Dương!”

“Vâng, thưa bản tôn!”

Vừa xuất thế đã là Uẩn Thần viên mãn, sở hữu thân xác cực mạnh, chẳng hề kém cạnh Trần Dương.

“Ma Dương đã đến châu Trung Bộ Lôi, mày hãy đến châu Tây Sa Mạc, nghĩ cách cướp tất cả bảo bối, tất cả những vật tư có thể tu luyện, ưu tiên cung cấp cho bản thân tu luyện đã”.

Nguyên Dương và Trần Dương có cùng nguồn gốc, anh nghĩ gì Nguyên Dương biết hết.

“Đừng ép bản thân quá, kiểu gì cũng tìm được đường về thôi”.

Trước khi đi Nguyên Dương an ủi.

Trần Dương cười khổ: “Tự an ủi mình sao?”

Nhưng cục diện đã mở, Trần Dương có thể tiếp tục thăng cấp được rồi.

Người khác tu luyện thăng cấp thường phải đi kèm với giết quái, nhưng Trần Dương cứ thế bỏ qua bước này.

Đây chính là lợi ích nhờ việc tự xây dựng thế lực.

Hiện giờ, động thiên tổ khiếu của Trần Dương đã hoàn toàn ổn định, anh quyết định bắt tay vào việc đả thông động thiên mới.

Đã có kinh nghiệm động thiên huyệt khiếu, Trần Dương chỉ cần lặp lại là được.

Chỉ có điều đả thông 54 nghìn huyệt khiếu là một hành trình vô cùng dài.

Ma Dương dẫn theo Kiếm Dương, Kim Dương đến châu Trung Bộ Lôi.

Họ không lãng phí thời gian, bắt đầu thôn tính các tông môn nhỏ.

Về điểm này thì Ma Dương còn bá đạo hơn cả Trần Dương.

Nguyên Dương cũng vậy, tuy châu Tây Sa Mạc có một nửa đất đai là hoang mạc và sa mạc, nhưng ở đây rất nhiều nguyên thạch và các loại đá đạo vận.

Mà thứ Trần Dương cần nhất hiện giờ chính là nguyên thạch và đá đạo vận.

Ngành hưng thịnh nhất ở đây là cược thạch!

Cược về thần nguyên thạch, trong đó thường xuyên có thể lấy được những bảo bối hiếm có cổ quái.

Nguyên Dương là thần thai nguyên thạch, có linh cảm về thần nguyên thạch và mạch khoáng nguyên thạch hơn hẳn người thường.

Anh ta đến châu Tây Sa Mạc, tìm được một tông môn khống chế mấy chục mạch khoáng hạ đẳng, dùng đức thu phục lòng người, dễ dàng trở thành thái thượng trưởng lão của tông môn.

Sau đó Nguyên Dương bắt đầu việc mở rộng.

Tu hành quên cả ngày tháng.

Trần Dương đã bế quan được tròn 15 năm.

Trong thời gian 15 năm này, số nguyên thạch anh tiêu hao không thể kể xiết, ngoài ra còn có vô số bảo dược và thánh dược.

Khi huyệt khiếu thứ 54 nghìn hoàn toàn thành hình, Trần Dương vận dụng suy nghĩ, tất cả các động thiên huyệt khiếu liên kết với nhau, hình thành thế giới động thiên.

Vù!

Một luồng sức mạnh to lớn lập tức phóng ra, đến kiếm giới cũng phải kêu lên ai oán.

Mẹ kiếp!

Liệu có lố quá không vậy?

Trần Dương vội vàng tiếp xúc với liên kết, đây chính là uy lực của thế giới động thiên sao?

Anh tiện tay siết chặt nắm tay, không gian trong vòng mấy trăm dặm lập tức sụp đổ.

Anh hắt hơi một cái, khiến kiếm giới nổi lên trận lốc xoáy.

Trần Dương sững sờ, việc này… cũng đáng sợ quá đấy.

Hậu quả mà sức mạnh tăng vọt mang lại khó mà khống chế.

Trần Dương rời khỏi kiếm giới, đến quảng trường thử lực đạo của Tử Hỏa Tông.

“Tham kiến Bắc Dương Đạo chủ!”

Hai lực sĩ nhìn thấy Trần Dương, vội vàng vái dài.

Người mà hai người họ khinh miệt chê cười năm đó, hiện giờ đã trở thành đệ nhất Đạo chủ của Tử Hỏa Tông.

Bây giờ hai người họ nhìn thấy anh lại càng sợ hãi hơn.

“Hai người các anh vẫn trông cửa à!”

Trần Dương nói một câu, rồi bước đến trước trụ đá to nhất.

Trụ đá có đúng 1000 viên đá đo lực, anh không khỏi nghĩ đến lần đầu lúc mới đặt chân đến Tử Hỏa Tông, anh đã gọi đây là u đá, bỗng cảm thấy hơi buồn cười.

Mỗi viên đá đo lực sáng lên là 100 đạo lực.

1 nghìn viên là 100 nghìn đạo lực.

Trần Dương khẽ đánh ra một quyền, tất cả đá đo lực lập tức sáng lên, ánh sáng chói mắt rọi thẳng lên trời, gần như chiếu sáng cả Tiểu Thiên giới.

“Bụp! Bụp! Bụp!”

Đá đo lực không chịu nổi sức mạnh của Trần Dương, lập tức vỡ vụn.

Trụ đá cũng đầy vết nứt.

Trụ đo lực… sập rồi!

Trời ơi, đây là sức mạnh thân xác thuần túy thôi đấy!

Hai lực sĩ sợ nhũn cả chân.

Trần Dương cau mày, không phải chứ, một quyền này anh đâu có dùng lực.

Đây chính là sức mạnh tăng thêm của thế giới động thiên sao?

Vậy rốt cuộc hiện giờ anh mạnh đến nhường nào?

Anh rời khỏi Tử Hỏa Tông, bay thẳng lên tầng Cương Phong, tầng Thiên Hỏa, nhìn thấy màng thai Thiên Địa.

“Rẹt!”

Anh cắm đầu vào, tuy cảm nhận được lực cản rất mạnh, nhưng nó vẫn bị Trần Dương vung tay xé rách.

Phá rách màng thai, Trần Dương nhìn thấy bầu trời sao rực rỡ vô cùng.

Đây chính là vũ trụ?

Vô số thiên hà đang quay theo quy tắc riêng, Trần Dương cảm thấy chấn động trong lòng.

Vô số quang tuyến vũ trụ xoay vòng bên cạnh anh, trong đó có rất nhiều quang tuyến không phải thứ mà tu sĩ cấp thấp có thể chống cự được. Nhưng tất cả những quang tuyến vũ trụ này đều bị màng thai Thiên Địa ngăn cách ở bên ngoài.

“Rốt cuộc bây giờ mình đang ở cảnh giới nào?”

Trần Dương tự hỏi, nếu nhìn từ pháp lực thì chắc chắn là vượt quá Uẩn Thần.

Là Hóa Thần sao?

Nhưng cho dù là Hóa Thần thì cũng chưa chắc có pháp lực hùng hậu như vậy.

Nguyên thần vẫn là bán Hóa Thần, thân xác cũng vẫn là Uẩn Thần viên mãn.

“Hay là tìm Tông chủ đánh một trận nhỉ?”

Trần Dương xoa cằm, cảm thấy ý kiến này không tồi!

Anh lao vào màng thai Thiên Địa, trở về Tử Hỏa Tông, các đệ tử Tử Hỏa Tông lúc này đã bị động tĩnh ban nãy làm cho kinh động, tụ tập đầy ở quảng trường.

Hai lực sĩ cũng thầm kêu khổ, nhìn cấp cao tông môn: “Vâng ạ, lúc đó Bắc Dương Đạo chủ đứng ở đó, khẽ đánh một quyền, sau đó trụ đo lực liền sập xuống”.

“Sao có thể thế được, dưới Hóa Thần chắc chắn không ai có thể đánh vỡ được trụ đo lực, cho dù là bán Hóa Thần cũng không làm được!”

Mỗi cảnh giới của tu sĩ đều có cực hạn.

Ví dụ như cực hạn của Uẩn Thần là 100 nghìn đạo đạo lực, gần như không thể vượt quá giới hạn này. Cho dù anh dùng đến thần thông pháp lực thì đá đo lực cũng có thể kiểm tra phân biệt được, nó còn chẳng thèm sáng ấy chứ.

Trừ khi Trần Dương đã Hóa Thần.

Nhưng sao có thể thế được?

1 năm trước Trần Dương mới độ Uẩn Thần Kiếp, 1 năm sau đã là Hóa Thần Kiếp sao?

Sao có thể thế được?

“Thật đấy ạ, trưởng lão chấp pháp, chúng tôi không nói dối đâu!”

Đúng lúc lực sĩ đang giải thích, thì một luồng ánh sáng bắn tới, chính là Trần Dương.

“Được rồi, bọn họ không nói dối đâu, trụ đo lực này là tôi đánh sập đấy!”

Trưởng lão chấp pháp nhìn Trần Dương, vẻ mặt trở nên cung kính: “Nếu đã là Bắc Dương Đạo chủ đánh sập thì tôi hiểu rồi”.

“Ừ!”

Trần Dương gật đầu, trưởng lão chấp pháp của tông môn tuy trâu bò, nhưng cũng không thể quản được anh, bởi vì xét về địa vị thì anh còn cao hơn bọn họ nhiều.

Cho dù Trần Dương có làm sai thật thì bọn họ có dám trách tội không?

Đến pháp thân của Tông chủ mà còn bị anh chém kia kìa.

Đúng lúc trưởng lão chấp pháp chuẩn bị cáo lui thì Trần Dương hét lớn: “Tông chủ, tôi muốn khiêu chiến ông!”

Giọng nói vang rền, lập tức vang khắp cả Tử Hỏa Tông.

Cũng khiến tất cả mọi người hết hồn.

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Bắc Dương Đạo chủ muốn khiêu chiến Tông chủ?”

“Định soán vị à?”

“Trời ơi, Tử Hỏa Tông sắp thay đổi rồi!”

Trưởng lão chấp pháp kia cũng sợ ngu người: “Bắc Dương Đạo chủ, Tông… Tông chủ là cường giả siêu cấp cảnh giới Hóa Thần trung kỳ đấy!”

Trần Dương nói: “Thế thì sao nào?”

“Cậu không biết thật hay giả vờ không biết thế?”

Trưởng lão chấp pháp vẻ mặt phức tạp nói: “Ở Tử Hỏa Tông, ai muốn làm Tông chủ thì có thể bắt đầu khiêu chiến, chỉ cần khiêu chiến thành công thì chính là Tông chủ đời tiếp theo”.

Trần Dương ngây ra: “Tông chủ Tử Hỏa Tông được chọn một cách tùy tiện như vậy sao?”

Trưởng lão chấp pháp tỏ vẻ khó hiểu: “Tùy tiện? Đâu có, Tông chủ của Tử Hỏa Tông chúng tôi đều được lập như vậy mà”.

Nghĩ cũng phải, Tử Hỏa Tông có mấy nghìn đạo thống, muốn đề cử một Tông chủ thì cũng khó.

Sàn đấu kia ngoài dùng để đánh nhau thì còn là nơi lựa chọn Tông chủ.

Nhưng hai năm nay nó đã trở thành sàn đấu chuyên nghiệp.

Cùng với sự phổ cập của máy truyền ảnh, sàn đấu Tử Hỏa Tông đã trở nên nổi như cồn.

Trần Dương thậm chí còn mở một kênh thi đấu của Tử Hỏa Tông.

Mỗi ngày kiếm cả đống tiền, kết hợp với vé số, tiền tài như nước.

Nói đến kiếm tiền thì Trần Dương chắc chắn là cao thủ hàng đầu, cho dù là Thất Bảo Trai hay Vạn Bảo Các cũng phải dựa vào anh cơ mà.

Hiện giờ Trần Dương chắc chắn có thể chèn ép hai thế lực lớn này ở châu Bắc Lô và châu Nam Lý Hỏa.

Lại lan man rồi, Trần Dương thu hồi suy nghĩ, nhìn trưởng lão chấp pháp: “Vậy nếu tôi thắng thì có thể làm Tông chủ không?”

Trưởng lão chấp pháp: Cậu thấy mình hài hước lắm sao?

Hai lực sĩ: Không phải chứ, anh tưởng anh có thể đánh thắng Tông chủ được thật sao?

Các đệ tử bên cạnh: Trời ơi, Bắc Dương Đạo chủ lại lên cơn điên rồi!

Khoảnh khắc đó, cả quảng trường rộng lớn đều im bặt.

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Muốn khiêu chiến tôi à? Được!”

Người lên tiếng không phải ai khác, mà chính là Hóa Vũ đạo quân.

Lúc này trong lòng ông ấy cũng đang nổi sóng, 50 nghìn năm, đã tròn 50 nghìn năm rồi.

Từ sau khi đánh bại Tông chủ vào 50 nghìn năm trước, thì ông ấy đã làm vị trí này được 50 nghìn năm.

Vô vị, chán chường, bất đắc dĩ, đây chính là cảm nhận chân thực nhất của ông ấy sau khi làm Tông chủ.

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm Tông chủ.

Làm một trưởng lão tông môn tiêu dao tự tại không sướng hơn sao? Cứ muốn làm Tông chủ, chẳng phải là tự mua dây buộc mình?

Nhưng hôm nay, cuối cùng cũng có người khiêu chiến ông ấy!

“Động Thiên Hồ, gia cố không gian phản chiếu lên mức cao nhất!”

Luồng ánh sáng đỏ chiếu lên không gian phản chiếu, Hóa Vũ đạo quân thậm chí còn ném thần khí thành đạo của mình ra để ổn định không gian phản chiếu.

“Mau lên nào, tôi chờ cậu ở đây!”

Không biết có phải ảo giác hay không, Trần Dương nghe ra sự kích động trong giọng nói của Hóa Vũ đạo quân.

Bị khiêu chiến mà còn kích động thế cơ à?

Trần Dương xoa mũi, bay vào sàn đấu.

Khoảnh khắc này, tất cả các đệ tử của tông môn đều đã bay tới.

“Mèo mập, mau lên, Đạo chủ của chúng ta điên rồi, chạy đến khiêu chiến cả Tông chủ kìa!”

“Hạc xinh sư tỷ, Bắc Dương Đạo chủ khiêu chiến tông chủ rồi, mau lên!”

Lúc này, tất cả các đệ tử Chân Thần Đạo đều tới.

Mấy triệu đệ tử vây xung quanh không gian phản chiếu.

Đại Thủy chân quân ôm con rồng đỏ: “Cậu thanh niên này thật đáng sợ, gia nhập tông môn chưa được 2 năm mà đã khiêu chiến Tông chủ rồi!”

“Mày nói xem có phải cậu ta chán sống tự tìm chết không?”