Trần Dương chú tâm vào chuyện tu luyện, sau khi ba con yêu ăn uống no đủ cũng ngoan ngoãn tu luyện.
Đối với bọn chúng, cuộc chiến xảy ra hôm nay quá kinh khủng, đến tư cách đứng nhìn bọn nó cũng không có.
Nếu không nhờ Vũ Mộ Đạo dùng pháp bảo bao bọc bọn chúng thì bọn chúng đã bị thương từ lâu rồi.
Hơn nữa bọn chúng cũng cảm nhận được tấm lòng bảo vệ của Trần Dương. Trần Dương đã mạnh vậy rồi mà vẫn cố gắng như thế, đám thú cưng như bọn chúng có tư cách gì để không cố gắng?
Cùng lúc đó, chuyện Thiên Vũ đạo nhân – Cung Phụng của phủ Thành chủ bị đối tượng Cung Phụng mới giết đã được lan truyền ra ngoài.
Hơn nữa tin tức còn càng ngày càng sôi nổi, thậm chí sau đó còn có người lan truyền rằng, Vũ Thành chủ đã lôi kéo được một cao thủ Uẩn Thần hậu kỳ.
Chưa có ai là Hóa Thần, Uẩn Thần hậu kỳ đang là cao thủ mạnh nhất thế giới này, ai dám đắc tội?
Thật ra tin tức này là do Vũ Mộ Đạo cố ý lan truyền ra ngoài, ông ta muốn nhắc nhở những người đang có suy nghĩ xấu, nếu muốn tính kế ông ta thì phải tự xem lại mình đã đủ tư cách hay chưa.
Dưới sự thúc đẩy càng ngày càng mãnh liệt của những người có ý đồ, tin tức này đã làm người dân toàn thành bàn tán sôi nổi.
Cho dù là ở đâu, cao thủ vẫn luôn là tâm điểm của những cuộc thảo luận.
“Đô đốc, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Một người đàn ông vóc dáng bình thường nói.
“Trước hết cứ đi nghe ngóng xem tin tức này là thật hay giả, nếu là thật thì… đành phải tạm ngừng ra tay”.
Người đàn ông này mặt mũi mịn màng, giọng nói the thé… Rõ ràng là một thái giám!
“Tôi sẽ nói với bên chủ thượng, ông không cần phải lo lắng”.
Nước Đại Chu, dân số hơn trăm triệu, là một trong số những nước hùng mạnh nhất của châu Bắc Lô, diện tích hàng trăm tỉ dặm, thánh thành Hải Tân là thành phố thuộc sự quản lý của nước Đại Chu.
Nhưng 50 năm trước, sau khi Vũ Mộ Đạo lên chức, bỗng nhiên tuyên bố với mọi người rằng, thánh thành Hải Tân đã thoát khỏi sự khống chế quản lý của nước Đại Chu, không xưng thần và tiến cống nữa.
Đây chính là đầu cầu thứ nhất của biển Vô Ngần, của cải mỗi ngày lên đến con số hàng trăm triệu, chỉ một thành phố này thôi mà có giá trị hơn hàng trăm thành phố.
Chưa kể, hàng năm nơi này sẽ tổ chức đại hội nhận đệ tử, tu sĩ khắp trời Nam biển Bắc sẽ tụ hội về đây.
Đây là thế lực khổng lồ đến nhường nào.
Nước Đại Chu có thể tấn công được thánh thành Hải Tân không?
Tất nhiên là có, nhưng hậu quả của việc tấn công thánh thành Hải Tân không phải là thứ họ có thể gánh vác nổi.
Hoặc có thể nói là nước Đại Chu không thể gánh vác nổi, cho nên bọn họ chỉ có thể lên kế hoạch giết tên đầu đàn, cũng chính là Vũ Mộ Đạo.
Vốn dĩ bọn họ định hai ngày nay sẽ ra tay, cho dù đối phương có lôi kéo được hai Uẩn Thần sơ kỳ thì bọn họ vẫn tin rằng mình có thể giết chết Vũ Mộ Đạo.
Nhưng nếu là Uẩn Thần hậu kỳ thì chênh lệch quá nhiều.
Càng tu luyện về sau, để tăng lên một cảnh giới nhỏ, là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhưng một khi tăng lên được rồi thì năng lực sẽ có bước nhảy vọt.
Thái giám Vô Hoa ảo nảo rầu rĩ, Uẩn Thần hậu kỳ không đi quan sát sự chuyển động của trời đất, không đi tìm hiểu lĩnh ngộ thế gian, đến đây quậy phá làm gì?
Ngoài nước Đại Chu ra thì có một người cũng thèm thuồng chức Thành chủ, đó là thủ lĩnh sa tặc, Vu Sát Đạo!
Thật ra họ thật của Vu Sát Đạo là họ Vũ, là em trai sinh đôi của Vũ Mộ Đạo, ông ta biến thành thủ lĩnh sa tặc là do được Vũ Mộ Đạo gợi ý.
Đây cũng là lý do tại sao sa tặc hoành hành như vậy mà lại không bị càn quét.
Ông ta đã tốn hơn năm mươi năm, khó khăn lắm mới trở thành Uẩn Thần.
Ông ta không muốn làm một tên sa tặc giấu đầu lòi đuôi, mọi người đòi đánh đòi giết nữa, vì Vũ Mộ Đạo đã hứa với ông ta rằng khi ông ta đạt đến cảnh giới Uẩn Thần, cũng là ngày ông ta khôi phục lại danh tính thật.
Mấy tháng trước, ông ta đã đi tìm Vũ Mộ Đạo, nhắc đến chuyện này, Vũ Mộ Đạo lại trả lời cực kỳ qua loa.
Ông ta không muốn nhường vị trí của mình, vốn dĩ đã bàn là hai anh em sẽ thay phiên nhau đảm nhiệm vị trí Thành chủ nhưng bây giờ anh trai lại đổi ý.
Năm mươi năm này, ông ta đã sống những ngày tháng thế nào, anh trai ông ta có biết không?
Anh trai không biết, cho nên… ông ta muốn đòi lại vị trí vốn thuộc về mình.
Ông ta cũng đã nhận được tin Vũ Mộ Đạo lôi kéo được Uẩn Thần hậu kỳ, chuyện này làm ông ta càng thấy ghen tỵ hơn, những thứ này… đáng lẽ phải là của ông ta mới đúng.
Tiểu nhân này, đạo đức giả.
Vũ Mộ Đạo càng sống tốt, ông ta sẽ càng khổ, nên ông ta dồn hết tất cả những bất mãn và căm giận lên phụ nữ.
“Kéo vài ả đàn bà vào đây cho tôi!”
Nói xong lại đánh người phụ nữ đã chết thành tro bụi.
…
Vài ngày trôi qua, nhờ nguyên thạch thần phẩm, Trần Dương đã khai thông được 3600 đạo huyệt khiếu.
Thanh kiếm nhỏ màu đỏ trong tâm khiếu cũng biến từ ba tấc lên chín tấc.
Cho đến bây giờ, Trần Dương vẫn chưa biết cuối cùng thanh kiếm nhỏ này là gì.
Là một loại Ngưng Đan khác à?
Trần Dương cũng không dám tìm hiểu thử sức mạnh của nó, lỡ như bị thương thì phải làm sao?
Thu hồi pháp trận, ra khỏi phòng, trong sân rất yên tĩnh, anh dùng thần niệm xem thử, ba con yêu đang tập trung tu luyện.
Trần Dương cực kỳ hài lòng, cuối cùng ba tên này cũng ngoan ngoãn biết điều rồi.
“Đại hội nhận đệ tử bắt đầu rồi, chúng ta ra ngoài xem thử!”
Anh vừa dứt lời, dường như ba cánh cửa phòng đều mở ra cùng một lúc.
“Chủ nhân, ngài xuất quan rồi, mấy ngày nay tôi tu luyện chăm chỉ lắm”.
Thiết Đầu ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, giống như đang nói: “Khen tôi đi, khen tôi nhanh đi!”
Trần Dương nhìn nó, không quan tâm đến nó mà nhìn về phía Lưỡng Vạn: “Đã quen với đẳng thứ sáu chưa?”
“Chủ nhân, đã quen rồi”.
Thế thì tốt, bây giờ tao sẽ mở đẳng thứ bảy cho mày.
Nói rồi Trần Dương nâng ngưỡng lên.
Linh khí trong phạm vi bảy mươi mét không ngừng rót vào lục phủ ngũ tạng, xương tủy và máu thịt của Lưỡng Vạn.
So với việc tự tu luyện thì chuyện này thoải mái hơn nhiều, nó không cần phải làm gì cả, cho dù là đi ngủ cũng vẫn có thể không ngừng hấp thu linh khí.
Cho nên cảnh giới của Lưỡng Vạn tăng lên rất nhanh, bây giờ đã đạt đến Vương thú hậu kỳ, cùng lắm là sáu bảy ngày nữa thôi, cảnh giới Vương thú viên mãn sẽ không còn là giấc mơ nữa.
Quản Đồ cũng hâm mộ, hắn đã tu luyện vài thập niên, khó khăn lắm mới tu luyện đến cảnh giới như hiện nay.
Mà thằng nhóc này, một tháng trước còn là hung thú, một tháng sau đã sắp bước vào Vương thú viên mãn, làm hắn ghen tỵ muốn chết.
Hắn cũng muốn cạy vài thứ từ miệng Lưỡng Vạn nhưng thằng nhóc này rất kín miệng, không chịu nói gì.
Thật ra không cần Lưỡng Vạn nói thì Quản Đồ cũng đoán được một ít, chắc chắn là Trần Dương đã đối xử đặc biệt với Lưỡng Vạn.
Lúc đi chung với Lưỡng Vạn, hắn có thể cảm nhận được linh khí đang liên tục bị hút vào cơ thể nó.
Hắn tỏ vẻ buồn bã, cũng muốn được Trần Dương đối xử đặc biệt.
Trần Dương mới vừa xuất quan là Vũ Mộ Đạo nhận được tin ngay.
“Điêu đạo hữu, chúc cậu chiến thắng, tôi đang chờ tin vui của cậu!”
Vũ Mộ Đạo không đi chung với Trần Dương bởi vì ông ta đang có chuyện quan trọng hơn, phải giữ tường thành.
Nếu đại hội nhận đệ tử xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn ông ta sẽ bị ảnh hưởng, đương nhiên những người gây chuyện cũng không có kết cục tốt đẹp.
Chỉ sợ bọn họ có suy nghĩ liều chết, cho nên xét trên phương diện an toàn, đích thân Vũ Mộ Đạo sẽ đi giữ tường thành.
Qua mấy ngày nữa thôi là ông ta sẽ an toàn rồi.
“Xin nhận lời chúc tốt đẹp của ông”.
Trần Dương chắp tay dẫn ba con yêu rời đi.
Lúc này, toàn bộ thánh thành Hải Tân đều sôi trào.
Những đạo trường có lớn có nhỏ đã được dựng ở bờ biển phía Nam, không dưới một nghìn.
Trong đó nổi tiếng nhất, chắc chắn là Tam Đại Thánh Tông.
Bồng Lai Tiên Tông, Vô Cực Kiếm Tông, Ma Kha Giáo.
Trần Dương đang nghi ngờ, có phải bọn họ muốn chuyển tông môn đến đây không.
Dường như đạo trường của Tam Đại Thánh Tông đã chiếm một phần ba mặt biển.
Mười tông môn đứng đầu cũng chiếm một phần ba, tất nhiên những góc còn lại là của các tông môn hạng hai và hạng ba.
Còn về những tông môn không phổ biến, đến đạo trường cũng không có, một đám người đứng bên bờ biển, thấy người khác là nói: “Đạo hữu, đạo hữu có duyên với giáo của tôi, nên gia nhập thần giáo của tôi đi”.
Bắt cóc, lừa gạt, ép buộc và dụ dỗ đều có đủ, hơn nữa hiệu quả rất cao.
Chỉ cần ký tên mình xuống đơn nhập môn thì cho dù bạn có hối hận cũng không kịp nữa, cho dù ở đâu thì những việc như thay đổi tông môn cũng là việc cấm kỵ.
Đây cũng là quy tắc ngầm của các tông môn lớn ở biển Vô Ngần.
Tất nhiên, Tam Đại Thánh Tông và mười tông môn lớn không nằm trong quy tắc.
Bọn họ là người lập ra quy tắc, gặp phải người có tài năng bẩm sinh là giành ngay không nói nhiều, thế nào… không đồng ý hả? Thế thì chỉ có thể đánh một trận thôi.
Đánh? Đánh thế nào?
Đánh bằng mạng sống à?
Tông lớn phái lớn có lai lịch thâm hậu, tu vi cao, đầy rẫy pháp bảo, môn nhỏ phái nhỏ như bọn họ lấy gì để so?
Được uống chút cơm thừa canh cặn đã là may lắm rồi, ngẫu nhiên có mấy con cá lọt lưới bị bọn họ nhặt được, đó là tổ tiên phù hộ.
Nhân tài là tương lai của tông môn, có liên quan đến việc kế thừa đạo.
Chỉ cần đề cập đến kế thừa đạo thì đó sẽ là chuyện cực kỳ quan trọng.
Cho nên đại hội nhận đệ tử không những là cuộc chiến của các đệ tử mà còn là cuộc chiến giữa các tông môn.
Bên bờ biển, dòng người chen chúc xô đẩy, người của tông môn nhỏ không ngừng lôi kéo người khác, vẽ ra những viễn cảnh tươi đẹp, cực kỳ giống nhân viên sale của Địa Cầu.
Trần Dương nhìn mà buồn cười.
Trần Dương không có hứng thú với đám môn nhỏ phái nhỏ đó.
Thậm chí chỉ cần anh muốn là có thể phát triển một tông môn bất kỳ lúc nào.
Có thể mở đạo trường trên mặt biển, đó mới là có năng lực.
Anh bước lên tấm ván gỗ lơ lửng nhưng lại cực kỳ chắc chắn, pháp trận Huyền Không này thần kỳ thật.
Đây là lần đầu tiên ba con yêu thấy cảnh tượng đồ sộ như vậy, tò mò nhìn xung quanh.
“Chàng trai, tôi thấy xương cốt của cậu rất lạ, đỉnh đầu tỏa ra ánh hào quang, là kỳ tài của giới tu luyện này, chi bằng gia nhập Thần Khất Môn của tôi đi”.
Một đạo sĩ quần áo tơi tả giữ chặt tay Trần Dương.
Thần Khất Môn?
Ánh mắt Trần Dương rất lạ, nhìn về phía nhóm đệ tử của bọn họ, ai cũng ăn mặc rách rưới: “Ai trong Thần Khất Môn các người cũng là ăn xin hết à?”
“Chàng trai, cậu thông minh thật đó. Thần Khất Môn của chúng tôi đã đứng vững ở biển Vô Ngần này suốt 5000 năm rồi. Trên đời này không có thứ gì mà Thần Khất Môn chúng tôi không xin được”.
“Cho dù là bảo vật hiếm có, hay là công pháp, người đẹp, đều không thành vấn đề”.
Mẹ nó, không ngoan ngoãn làm tu sĩ mà lại đi làm ăn xin, cho dù có lợi hại đi chăng nữa thì chẳng phải cũng là ăn xin hay sao?
“Chẳng lẽ tất cả tài nguyên tu luyện của các người là nhờ ăn xin mà có à?”
Vừa dứt lời, đạo nhân lôi thôi kia trợn mắt nhìn: “Sao… sao cậu biết?”