Lúc này, linh hồn Kinh Kha… à không, nên gọi là khí linh.
Khí linh hơi yếu ớt, thuật Tước Linh khiến nó hao tổn rất nhiều nguyên khí.
“Mày hãy nuốt linh hồn của yêu hoàng trong quỷ vực để bổ sung trước đi”.
Trần Dương dặn dò một câu, rồi móc ra một pháp bảo giống như lò lửa… Được rồi, thực ra đây chính là lò lửa.
Đồng Trọng Sơn và quặng Long Giác này phải chục nghìn độ mới có thể tan chảy được.
Trần Dương khoét mấy cái rãnh ở vách trong của lò lửa, khảm nguyên thạch cực phẩm vào đó, bày pháp trận khống chế ngọn lửa.
Phù một cái, ngọn lửa cháy lên hừng hực, nhiệt độ nóng bỏng, nếu không nhờ pháp trận cô lập thì mọi thứ trong căn phòng sẽ bị thiêu cháy, thậm chí là tan chảy trong nháy mắt.
Tuy rất phiền phức, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, anh phải bắt đầu con đường đi tìm linh hỏa rồi.
Mất đúng nửa canh giờ, đồng Trọng Sơn mới bắt đầu tan chảy, một canh giờ sau, đồng Trọng Sơn đã hoàn toàn tan thành chất lỏng. Trần Dương vội vàng dùng một đạo pháp quyết để tránh nước đồng ngưng kết lại.
Sau đó anh lại vội vàng đưa quặng Long Giác vào lò lửa, quặng Long Giác chịu nhiệt kém hơn đồng Trọng Sơn, chỉ mất nửa canh giờ đã tan chảy thành chất lỏng.
Trần Dương không dám để lỡ thời gian, ném mấy chục loại bảo tài vào.
Lại mất sáu canh giờ nữa, linh khí trong nguyên thạch cực phẩm dần cạn kiệt, Trần Dương đành phải dừng lại để đổi nguyên thạch.
Mất tròn hai ngày, Trần Dương mới làm tan chảy hoàn toàn 200 loại bảo tài.
Bên cạnh đó, khí linh sau khi tiêu hóa linh hồn của mấy chục yêu hoàng, linh thể cũng dần ổn định lại. Đúng lúc này, Trần Dương đánh ra mấy đạo pháp quyết, nấu luyện hơn 200 loại bảo tài với nhau.
Sau đó là khoảng thời gian nấu luyện dài đằng đẵng.
Tách từng chút tạp chất ra khỏi các loại bảo tài, đây là việc vô cùng tốn công tốn sức.
Cũng may thần niệm của Trần Dương mạnh mẽ, nếu là người khác thì đã cạn kiệt tâm lực từ lâu rồi.
Vậy nên không phải ai cũng có thể làm thầy luyện khí được.
Cả thầy pháp trận và thầy phù triện cũng cần phải có linh hồn và thần niệm mạnh mẽ.
…
Thiết Đầu trước giờ không phải là kẻ có tính nhẫn nại, cho dù trong biệt viện này có đầy đủ linh khí, ăn uống no đủ, nhưng nó vẫn mắc cái tật hai ngày không đánh nhau là toàn thân ngứa ngáy khó chịu.
Đánh nhau đã ăn sâu vào xương tủy nó, tộc Thôn Kim Thú trời sinh đã vậy.
Nhưng có Quản Đồ và Lưỡng Vạn nên nó không dám làm gì, sợ Trần Dương xuất quan rồi hai tên này sẽ liên hợp đối phó nó.
Đến lúc đó kiểu gì nó cũng no đòn.
“Ba chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”
Thiết Đầu nói.
“Không đi, chỗ này lạ lẫm, nhỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”
Quản Đồ biết tỏng ý định của Thiết Đầu, nhưng thánh thành Hải Tân đâu phải thành Vô Úy, nó còn to hơn thành Vô Úy cả trăm lần.
Điều quan trọng nhất là ở đây có rất nhiều tu sĩ cường giả, ai mà biết trong số họ có vệ đạo sĩ trừ yêu diệt ma hay không chứ.
Trần Dương vẫn đang bế quan, nhỡ xảy ra chuyện thật thì chưa chắc anh đã đến kịp.
Hơn nữa, yêu lực của Quản Đồ đã tăng lên đỉnh điểm, có cảm giác tăng đến mức không tăng được nữa.
Nhưng đây đều là ảo giác do nuốt quá nhiều Vương Thú Đan.
Vương Thú Đan chứa yêu lực tinh thuần, nhưng dù gì cũng không phải do chính mình luyện ra, yêu lực nhìn thì có vẻ như tăng lên nhưng thực ra chỉ là ảo.
Muốn đột phá yêu hoàng thỉ phải có cơ sở vững chắc.
Thiết Đầu tỏ vẻ không vui: “Đồ nhát gan, đồ thỏ đế!”
Quản Đồ cũng chẳng thèm tranh cãi với nó, quay người tiếp tục tu luyện.
Về phần Lưỡng Vạn, nó thường nghe theo Quản Đồ.
Nó vừa mới đột phá lên cảnh giới Vương thú, cần phải củng cố thêm.
Thiết Đầu cũng chẳng còn cách nào khác, nó không dám ra ngoài một mình, xảy ra chuyện thì không đùa được đâu.
Vậy nên nó chỉ đành hóa bi thương thành ăn uống, lấy giá nướng ra, ăn nhồm nhoàm.
Cùng lúc đó, việc nấu luyện bảo tài của Trần Dương cũng đã đến lúc quan trọng nhất, anh nổi lửa to hơn, dùng thần niệm định hình.
Sau đó đống chất lỏng kia ngưng tụ thành một thanh bảo kiếm dài 1m, rộng 75cm.
Cũng đúng lúc này, Trần Dương lấy nước Trọng Nguyên ra, dìm thân kiếm vào.
“Ục ục ục!”
Nước Trọng Nguyên bốc hơi, sau đó bị thanh bảo kiếm hút vào, thân kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Chính là lúc này, còn không mau nhập vào”.
Trần Dương quát lớn một tiếng, khí linh hóa thành một luồng ánh sáng xuyên vào thân kiếm.
Cũng nhân lúc này, Trần Dương nặn mấy giọt tinh huyết ra, vẩy lên thân kiếm.
“Vù!”
Thân kiếm run mạnh, lớp vỏ sắt bên ngoài lần lượt rơi xuống, để lộ thân kiếm màu đỏ.
Sức mạnh khủng khiếp tỏa ra từ thân kiếm, nếu không phải Trần Dương đã bày pháp trận bảo vệ thì nó đã san bằng cả biệt viện này trong nháy mắt rồi.
Khí linh nhập vào bảo kiếm, lập tức phản hồi tâm trạng vui sướng của nó với Trần Dương.
Chẳng mấy chốc, Trần Dương đã có liên hệ với thanh kiếm này.
Điều này cho thấy khí linh đang dần hòa hợp với thân kiếm.
Trần Dương không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào, tuy trước đó anh từng luyện rất nhiều pháp bảo, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, nhưng lần này không phải anh luyện đạo khí, mà là thần khí trên cả đạo khí.
Cái gọi là đạo khí là vũ khí của thừa đạo, cũng là vũ khí của thành đạo.
Thần khí, lý giải từ mặt chữ thì chính là vũ khí của thần linh.
Nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng trên thực tế, sở dĩ thần khí lợi hại là vì trong thần khí có chứa đạo vận.
Thần khí hạ phẩm có 1 loại đạo vận, thần khí trung phẩm có 3 loại đạo vận, thần khí thượng phẩm có 7 loại đạo vận, thần khí cực phẩm có 9 loại đạo vận.
Chín là cao nhất.
Phá vỡ giới hạn này chính là thần khí quy tắc, đạo vận biến hóa quy tắc, vạn vật trên thế gian đều vận hành theo quy tắc.
Xuân hạ thu đông là quy tắc, sấm sét mưa gió là quy tắc, ban ngày ban đêm cũng là quy tắc.
Ngoài quy tắc thì mọi thứ đều là con sâu cái kiến.
Đây chính là điều Ngô Trận Khí nói trong Thần Binh Giải Trận.
Tuy ông ta được gọi là tông sư pháp trận, nhưng cả đời chỉ luyện được một thần khí hạ phẩm.
Ngoài dung hòa pháp trận vào pháp bảo, thì việc luyện ra được Quy Tắc Chi Khí chính là thứ mà ông ta theo đuổi cả đời.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Dương cảm thấy tâm hồn thấu suốt, anh biết khí linh đã dung hòa xong.
“Ầm!”
Đúng lúc này, một đạo Thiên Lôi rền vang, bất ngờ giáng từ trên trời xuống, đánh vào thân kiếm.
Thân kiếm lập tức rơi xuống rất nhiều mạt sắt.
Trần Dương vẫn chỉ ngồi im, đây là cuộc so bì giữa khí linh và Thiên Lôi, nếu vượt qua được thì đương nhiên trời cao biển rộng, nếu không vượt qua được… nhẹ thì bị hạ cảnh giới, nặng thì hồn bay phách tán.
Điều Trần Dương chú ý là sự nhòm ngó của người khác.
Trong khoảnh khắc Thiên Lôi giáng xuống, trong thánh thành Tân Hải có mấy nghìn thần niệm lén phóng tới.
“Thiên Lôi, là đạo hữu phương nào độ kiếp vậy?”
“Không, đây không phải tu sĩ Lôi Kiếp, mà là khí linh kiếp!”
“Nhìn khí thế của Lôi Kiếp này, lẽ nào là… đạo khí cực phẩm?”
“Không… không phải là đạo khí cực phẩm, động tĩnh này… e là thần khí!”
Vô số thần niệm giao nhau, dệt thành một tấm lưới lớn, bao trùm nửa thánh thành Hải Tân.
Một lượng lớn thông tin được truyền đi trong nháy mắt.
Thần khí!
Sao có thể thế được?
Không ít tu sĩ tỏ vẻ thèm thuồng.
Thậm chí có mấy Lão Ma lâu năm còn vươn thần niệm đến tận biệt viện không chút kiêng dè.
Nếu quả thực là thần khí thì bọn họ cũng không ngại mạo hiểm một phen.
Đó là thần khí đấy, nếu có thể lĩnh ngộ được đạo vận trong thần khí thì sẽ có hy vọng lên Uẩn Thần.
Lão Ma Hắc Phong là tu sĩ lưu vong của biển Vô Ngần, chiếm cứ một hòn đảo nhỏ, bề ngoài là tông môn, nhưng lại ngầm làm những chuyện bẩn thỉu như cướp bóc.
Anh tưởng bọn hắn đến để thu nhận đệ tử sao?
Nhầm rồi, bọn hắn đến để tìm con mồi ngon.
Lão Ma Hắc Phong này là tu sĩ Nguyên Thần viên mãn, tu vi cực kỳ cao, cũng có danh tiếng không nhỏ ở biển Vô Ngần.
Lão đã kẹt ở cảnh giới Nguyên Thần viên mãn mấy trăm năm, nếu có thể đoạt được thần khí thì sẽ có hy vọng lên được Uẩn Thần.
Đến lúc đó lão cần gì phải làm đầu trộm đuôi cướp nữa, đến thẳng Tam Đại Thánh Tông làm trưởng lão nội môn, thế cho sướng đời.
Cho dù không thích thì lão cũng có thể tự lập tông môn, làm sư tổ.
Lão vươn thần niệm tới, đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay bên tai lão: “Dám nhìn trộm à, chém!”
Sau đó suy nghĩ của lão bị người ta cắt đứt, lập tức đánh cho lão bị thương nặng.
Hơn nữa còn là vết thương thần niệm khó khôi phục nhất nữa.
“Tiền bối tha mạng, tiền bối… tôi sai rồi… tôi đi ngay đây!”
Cách đó mấy dặm, trong một căn phòng xa xôi âm u, Lão Ma Hắc Phong vẻ mặt hoảng sợ.
“Ầm!”
Lão mặc kệ tất cả, lập tức phá nhà lao ra, thần hồn của lão như muốn nứt toác, đầu óc gần như phát nổ.
Gan bàn chân dâng lên một luồng khí lạnh, khiến cả người lão lạnh lẽo.
Tính mạng đang bị đe dọa, Lão Ma Hắc Phong biết e là hôm nay mình đã gặp phải một cao nhân giấu mình rồi.
Thần niệm đó chắc chắn là của cao nhân Uẩn Thần.
Chạy, nhất định phải chạy, nếu không chạy thì kiểu gì cũng chết.
Đúng khoảnh khắc lão lao lên trời, rất nhiều cường giả Nguyên Thần đều nhìn thấy lão thông qua thần niệm.
“Muốn chạy à, chạy được sao?”
Giọng nói đầy uy nghiêm vang thấu bầu trời.
“Chết đi!”
Cách đó mấy dặm, Thần Niệm Chi Đao lập tức chém xuống.
Lão Ma Hắc Phong còn không kịp kêu lên tiếng nào đã chết ngắc giữa không trung.
Rơi từ trên trời xuống như con chó chết.
“Phịch!”
Rơi xuống từ độ cao mấy trăm mét, Lão Ma Hắc Phong vỡ đầu chảy máu, chết không kịp ngáp.
Thánh thành Hải Tân tuy có pháp trận cấm không, nhưng vì sắp bắt đầu đại hội nhận đệ tử, nên Thành chủ đã hạ lệnh thu lại pháp trận.
Bản lĩnh của Lão Ma Hắc Phong này chủ yếu nằm ở độn pháp, nhưng bây giờ lão còn chẳng có tư cách để chạy trốn nữa.
Không có đánh đấm, thậm chí lão còn không kịp kêu tiếng nào đã ngã thẳng xuống đất chết tươi.
Chứng kiến cảnh này, các tu sĩ Nguyên Thần kia đều kinh hãi.