Long Tế Chí Tôn

Chương 439: Hồ Duệ chết




Gừng càng già càng cay, yêu cũng vậy.

Trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, có cái gì mà Quản Chủng chưa từng thấy cơ chứ?

Nếu thiên yêu mạnh thế thì còn cần sự giúp đỡ của chúng làm gì. Trong phạm vi một ngàn dặm, chỉ có thành phố bay là thành Vô Úy, đi 10.000 dặm về phía trước là một nước khác, đều thuộc phạm vi thế lực của núi Thập Vạn.

Chục ngàn dặm về phía đông là phủ Diêu Quang. Đừng nói đến ông ta, ngay cả yêu đế cũng không thể phá vỡ được pháp trận của phủ Diêu Quang.

Hơn nữa ở đó còn có rất nhiều tu sĩ loài người, vì vậy có cho chúng thêm vài lá gan nữa thì chúng cũng chả dám ra tay cướp máu ăn ở đó.

Còn về phía nam, đó là tiên tông ngoài biển.

Cho dù có tộc người ở đó, ông ta cũng không dám gây chuyện, bởi vì đằng đó là lãnh địa của tiên tông ngoài biển.

Núi Thập Vạn thì khỏi nói đến làm gì, toàn bộ nước Dạ Lang, thậm chí là châu Bắc Lô, biển Vô Ngần, tiên tông ngoài biển, đều là độc nhất vô nhị.

Nghe nói bên kia, Nguyên Thần không bằng chó, Uẩn Thần đi đầy đường, Hóa Thần cũng không thiếu.

Trong vô số năm qua, đã có truyền thuyết nói rằng núi Thập Vạn thực sự là vườn nuôi dã thú của một tiên tông nào đó ở ngoài biển, vốn là để cho các môn hạ đệ tử lịch luyện.

Nhưng tiên tông này đã đắc tội với một đại tông siêu lớn, và bị tiêu diệt ngay lập tức.

Truyền thuyết này có thật hay không, không thể biết được.

Nhưng Quản Chủng biết rằng ở đại lục Thần Ma, có rất nhiều truyền thuyết là có thật, chỉ là thời gian đã qua quá lâu rồi, từng thế hệ qua đi, không có cách nào để kiểm chứng thật giả nữa.

"Lão có biết mình đang nói vớ vẩn gì không vậy?"

Hồ Duệ vừa tức vừa giận: “Thiên Yêu đại nhân là lối thoát duy nhất cho Yêu tộc chúng ta ở núi Thập Vạn!"

"Thật sao?"

Quản Chủng cười lạnh: “Có lẽ những gì mày nói là đúng, nhưng hiện tại tao không còn muốn dây vào cái chuyện vớ vẩn đó nữa”.

"Mày biết tao đã mắc kẹt trong yêu hoàng viên mãn hàng trăm năm, thế mà mày lại dùng lời ngon ngọt lừa gạt tao, hôm nay tao phải tính sổ với mày trước!"

Nói xong, lão lại mở miệng nhả ra một cái chuông đồng, cái chuông đồng này cũng giống như cái lưới, cũng là đạo khí trung phẩm, tác dụng của cái chuông đồng này rất đơn giản, chính là tự động khóa địch, phụ vào nhiếp hồn!

Đây cũng là cách Trần Dương dùng để bắt chước Nhiếp Hồn Linh.

Trần Dương dù sao cũng không sử dụng những thứ này, vì vậy anh đã ném chúng cho Quản Chủng, điều này giúp tăng hiệu quả chiến đấu của lão.

"Leng keng!"

Chuông đồng nhiếp hồn phát ra âm thanh, Hồ Duệ cảm thấy đầu óc choáng váng, hồn bay phách lạc, cả yêu hồn trong người cũng run lên.

Ba pháp bảo cùng nhau tấn công, Hồ Duệ sao có thể thoát được, vào thời khắc nguy cấp này, hắn đã bóp vỡ một giọt tổ huyết.

Một vòng xoáy hình thành sau lưng hắn, hút ngay hắn vào đó.

Vũ khí tấn công vào khoảng không, Quản Chủng hừ lạnh một tiếng: “Coi như mày nhanh chân, còn dám tới nữa, ông đây sẽ lột da xé thịt mày, cho yêu hồn của mày tan nát, đời đời kiếp kiếp không bao giờ có thể siêu sinh được nữa”.

Cách đó một nghìn dặm, một vòng xoáy hình thành trong không trung, Hồ Duệ đầu óc choáng váng rơi từ bên trong xuống đất, lục phủ ngũ tạng đã bị nội thương nghiêm trọng.

"Thật khủng khiếp, thật kinh khủng, đây chính là dịch chuyển không gian sao?"

Hồ Duệ đang ngồi trên mặt đất, chỉ trong tích tắc đã cảm nhận được sự đáng sợ của không gian, nếu bất cẩn có thể bị lạc trong đường hầm không gian mãi mãi.

May mắn thay, hắn đã sống sót. Chỉ đáng tiếc là lần này hắn lại thất bại rồi!

Làm sao đây, nhiệm vụ lại thất bại rồi, nếu cứ trở về như thế này, chỉ sợ...

Hồ Duệ nghiến răng, thôi bỏ đi, hay là cứ chạy đi, tộc Thanh Khâu... chỉ cần hắn không chết... thì tộc cũng được coi là còn.

Nhưng quá tam ba bận, Hồ Duệ biết nếu lần này quay lại, thiên yêu nhất định sẽ không tha cho hắn.

Từ xa nhìn về hướng điện Thiên Ma, hắn hạ quyết tâm rời đi, lúc này... hắn đột nhiên dừng lại.

Máu chảy ra từ bảy khiếu trên cơ thể, yêu hồn hắn nứt ra, tinh thần tan vỡ.

Hắc khí từ trên người hắn thoát ra, hai mắt trở nên đỏ rực, tràn đầy lạnh lùng cùng tàn nhẫn: “Muốn chạy sao? Ngươi thật sự cho rằng tổ huyết tốt như vậy sao?"

Giọng nói này hoàn toàn không phải của Hồ Duệ, mà là của... thiên yêu!

"Yêu hoàng viên mãn, tuy có yếu một chút nhưng có còn hơn không!"

Nói xong, hắn hóa thành một làn khói đen rồi biến mất trên bầu trời.

...

Hai ngày nay, Trần Dương đã bay hơn 20.000 dặm. Khi chán, anh luyện đan, luyện khí, tu luyện pháp trận chi đạo.

Đây là ưu điểm khi có thần niệm mạnh, đừng nói nó có 2 tác dụng, tận 3 tác dụng cũng có ấy chứ.

Xem chán phong cảnh rồi, anh liền tìm một chỗ đẹp đẽ, lấy thịt yêu thú ra, nấu nướng gì đó, Thiết Đầu nhân cơ hội này đi tìm linh dược.

Quản Đồ không có năng lực gì lớn lần đầu tiên cảm thấy mình như là một gánh nặng, vì vậy hắn cố gắng hết sức luyện tập, hy vọng có thể một lần đánh thức được tài năng bẩm sinh của hắn, chưa kể đến việc đánh thức tài năng săn bảo vật, thì có sức chiến đấu mạnh hơn vẫn tốt hơn bây giờ!

Ví dụ, hiện tại hắn đang ở Ngưng Đan trung kỳ, năng lực bẩm sinh của hắn chính là có thể biến thành người!

Mẹ nó, năng lực bẩm sinh cái khỉ gì chứ.

Trần Dương thấy Quản Đồ trầm mặc, liền hỏi: "Mày sao vậy?"

Quản Đồ sửng sốt, vội vàng nói: "Chủ nhân, tôi không sao!"

Trần Dương không thích lằng nhằng, thô lỗ nói: "Hoặc là nói ra ngay, hoặc là cho mày một chuyến du lịch đi tàu bay suốt!"

Quản Đồ cau có chọn cách nói ra!

Sau khi biết lý do khiến Quản Đồ không vui, Trần Dương sờ sờ cằm: “Tao nhớ rồi, hình như sức mạnh bẩm sinh của mày là biến thành những người khác nhau đúng không?"

"Vâng chủ nhân, nam nữ đều được!"

Quản Đồ chua xót nói: "Nhưng điều này không thể nâng cao hiệu quả chiến đấu của tôi chút nào cả!"

"Nhưng mày đã bao giờ nghĩ đến việc tiếp tục phát triển sức mạnh bẩm sinh của mình chưa?"

Trần Dương sờ sờ cằm nói: "Tao thấy sức mạnh bẩm sinh của mày rất hay mà!"

"Hay á?"

Quản Đồ như chết đuối vớ được cọc, háo hức nhìn anh: “Chủ nhân, ngài cho rằng sức mạnh bẩm sinh của tôi có tiềm năng phát triển sao?"

"Tất nhiên!"

Trần Dương nói: "Từng có một con đại yêu có thể thiên biến vạn hóa, biến thành đại bàng, khuấy đảo bầu trời, biến thành mãnh hổ, uy lực rung chuyển núi rừng. Ngay cả khi biến thành rồng cũng có thể khuấy động biển cả”.

Nghe đến đây, Quản Đồ ngẩn người.

"Cái này... cái này làm sao có thể?"

"Không thể ư?"

Trần Dương hừ lạnh một tiếng: “Thiển cận, chỉ cần mày muốn, trên đời này không có gì là không thể. Trên đời này không có sức mạnh bẩm sinh nào là rác rưởi cả, chỉ có người hoặc yêu quái rác rưởi thôi!"

Quản Đồ im lặng, lão tổ của hắn cũng từng nói những lời này.

Ví dụ, sức mạnh bẩm sinh của lão tổ là đào đất, nhưng lão tổ đã phát triển nó đến mức có thể đào xuyên qua pháp trận. Đây là level thâm hậu có được sau khi phát triển sức mạnh bẩm sinh.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, Trần Dương mặc kệ hắn, chỉ ngồi nướng đồ ăn.

Cuối cùng Quản Đồ cũng đã suy nghĩ thông suốt, hắn đến bên Trần Dương, quỳ xuống: “Cảm tạ sự dạy bảo của Chủ nhân, Quản Đồ sẽ ghi nhớ suốt đời!"

"Được rồi được rồi, nhưng đừng có mà tưởng bở, để tao nói cho mày biết, làm thú cưng của tao không dễ dàng như vậy đâu. Muốn ăn thịt nướng thì có thể, nhưng phải nộp đủ một ngàn nguyên thạch thượng phẩm mỗi tháng, dưới con số này, thì mày tự lo cơm ăn áo mặc, không những thế, tao cũng không bảo vệ cho mày nữa!"

Trần Dương đã áp dụng hình thức tư bản chủ nghĩa vô cùng tinh tế.

Muốn ăn thịt nướng thì phải tìm linh dược hoặc tài nguyên như Thiết Đầu.

Trần Dương không nuôi những kẻ vô dụng.

Nãy anh đã nói một chặp để đả thông tư tưởng cho hắn rồi, nếu thằng này thật sự không tỉnh ra thì anh tức chết mất.

"Một ngàn nguyên thạch thượng phẩm?"

Quản Đồ nhất thời ngậm tăm, lấy đâu ra một ngàn nguyên thạch thượng phẩm, trong túi hắn chỉ có năm trăm!

"Chủ nhân... Tôi chỉ có năm trăm nguyên thạch thượng phẩm...”

Quản Đồ lấy túi trữ đồ của mình ra.

Hắn còn chưa nói xong, túi trữ đồ đã bay đến tay Trần Dương: “Năm trăm thì năm trăm, trong nửa tháng này, mày có thể ăn ngon mặc ấm, cũng được tao bảo vệ nữa”.

Thần niệm Trần Dương quét qua túi trữ đồ, trong đó quả nhiên là có năm trăm viên nguyên thạch thượng phẩm, vài viên nguyên thạch trung phẩm, cùng một ít linh dược quý giá.

Không nói không rằng nhét ngay vào nhẫn trữ đồ to lớn của mình.

Vỗ vỗ vai Quản Đồ, Trần Dương cười ấm áp: “Nào, ngồi đi, thịt nướng sắp chín rồi!"

Không phải là Trần Dương thực dụng, cũng không phải Trần Dương không nể tình, mà là tài nguyên anh cần để tu luyện bây giờ quá nhiều.

Để tăng tu vi, Trần Dương phải vắt kiệt giá trị của chúng.

Quản Đồ cười khổ, ngồi vào bàn, hắn đã có cái nhìn mới về Trần Dương.

Cha này có chút gì đó của kiếm tiên đây.

Chẳng mấy chốc, Thiết Đầu đã trở lại, lần này nó không được nay mắn lắm, không tìm ra dược liệu đặc biệt tốt, chỉ kiếm được vài cây sâm trăm năm thôi.

Sau khi trở về, Thiết Đầu đưa dược liệu đến trước mặt Trần Dương: “Chủ nhân, chỗ này tương đối nghèo nàn, không có đồ tốt. Đi vào bên trong, thì sẽ có nhiều đồ tốt hơn!"

Trần Dương nhìn dược liệu trên mặt đất, bĩu môi, ném một miếng thịt Vương thú to bằng bàn tay cho nó: “Đây là bữa tối hôm nay của mày!"