Long Tế Chí Tôn

Chương 421: Bắt đầu cuộc chiến




Ai?

Sắc mặt của đám yêu Gấu Hoàng, Hồ Duệ đều thay đổi.

Bọn chúng có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh khiến bọn chúng phải sợ hãi.

Giáp Hoàng ở sâu trăm mét dưới lòng đất vừa phá vỡ kết giới của pháp trận xong, vẫn chưa kịp ra ngoài thì một luồng khí mạnh mẽ đã khóa chặt lão lại.

Lúc gấp gáp, lão biến trở lại chân thân của mình, là một con tê tê vảy toàn thân màu vàng, dài đến cả trăm trượng, cuộn mình lại thành một quả cầu, đây chính là cách phòng ngự mạnh nhất của lão.

Mỗi chiếc vảy đều tương đương với một bảo khí thượng đẳng.

Nhưng những chiếc vẩy mà lão lấy làm tự hào này đều bị chặt nát dưới thanh đại kiếm.

"Phụt!"

Cách sâu dưới lòng đất cả trăm mét mà lớp phòng ngự của lão cũng bị phá vỡ, đây là sức mạnh gì chứ?

Giáp Hoàng phun ra từng ngụm máu lớn, vội vã thi triển thuật Độn Thổ trở về bên đám yêu Gấu Hoàng.

"Giáp Hoàng!"

Hồ Ly Hoàng vội tới đón, dìu Giáp Hoàng đang bị thương vào.

Mây vờn gió nhẹ trước đó đã không còn nữa.

Nhện Hậu, Cóc Hoàng cũng tỏ vẻ nghiêm trọng.

Bầu trời cao trên thành Vô Úy, một người đàn ông áo xanh đang đứng sừng sững.

Không chỉ bọn chúng sững sờ mà cả Viên Thiên Cương cũng vậy!

Lẽ nào... anh ta chính là tiền bối!

Viên Thiên Cương mừng đến đổ lệ, quỳ xuống: "Tiền bối... cuối cùng người cũng đã xuất hiện rồi!"

Viên Tuyết Phi ngây ngốc nhìn chàng trai đứng giữa trời, trong lòng sửng sốt, đầu óc trống rỗng.

Không... không thể nào, tuyệt đối không thể!

"Tiểu... tiểu thư, là... Trương Đống!"

Ngọc Khiết hốt hoảng, nói chuyện cứ lắp bắp.

Không phải anh ta là cao thủ dùng độc sao?

Bây giờ lại đứng giữa trời cao, bay giữa không trung, ít nhất cũng phải là cảnh giới Ngưng Đan mới làm được điều này.

Cảnh giới Ngưng Đan sao?

Nghĩ vậy, cô nha đầu sợ đến nỗi lén trốn ra sau lưng Viên Tuyết Phi, chỉ sợ bị Trần Dương nhìn thấy.

Ngày hôm đó, cô ta năm lần bảy lượt châm chọc Trần Dương, lỡ như bị anh ghim thì phải làm sao?

Nghe thấy cái tên "Trương Đống", lòng Viên Tuyết Phi rối bời, trong đầu cô ấy hiện lên vô số hình ảnh

Sao anh ta phải cứu bố mình, sao anh ta lại giúp bố mình lên làm Thành chủ?

Lẽ nào anh ta có ý với mình?

Nhưng... lúc đó mình đã cải trang rồi, anh ta hoàn toàn không biết được mặt thật của mình.

Nhưng suy nghĩ lại thì cô ấy đã trở nên bình tĩnh.

Đối phương là cường giả cảnh giới Ngưng Đan, cải trang trước mặt anh ta thì khác gì múa rìu qua mắt thợ?

Nghĩ vậy thì cô ấy không kìm được sự vui mừng, trái tim bị niềm vui lấp đầy.

Thẹn thùng, e ấp.

Có phải anh ấy đang ở trong góc khuất thử lòng mình không?

Viên Tuyết Phi cảm thấy cả người mình nóng bừng lên.

Nhìn Trần Dương đứng giữa không trung, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai.

"Tuyết Phi, mau quỳ xuống, anh ta chính là tiền bối kia!"

Viên Thiên Cương không ngốc, liền kéo Viên Tuyết Phi, muốn con gái cùng quỳ với mình.

Còn Diêm Đồ thì đã quỳ từ sớm rồi.

"Bố, Diêm Đồ, đứng dậy đi!"

Viên Tuyết Phi cắn môi, hơi ngại ngùng: "Con... con quen anh ấy, anh ấy tên là Trương Đống!"

Gì cơ?

Nghe cô ấy nói vậy thì Viên Thiên Cương và Diêm Đồ đều ngơ ra.

Hai bọn họ ngờ ngợ nhìn nhau.

Viên Tuyết Phi suốt ngày ở trong nhà, sao quen được cao nhân tiền bối thế này?

Thấy mặt bọn họ mù tịt thì Viên Tuyết Phi cũng không giấu gì, kể lại chuyện mình cải trang thành đàn ông ra khỏi thành Vô Úy để giết thú.

Sau khi nghe xong thì Viên Thiên Cương nghĩ lại mà rùng mình, thấy sợ không thôi.

"Sao... sao con lại to gan lớn mật thế hả? Nếu không phải các con may mắn gặp được Trương tiền bối thì các con đã về chầu ông vải rồi đấy!"

Viên Tuyết Phi cũng biết mình sai, kéo tay Viên Thiên Cương nói: "Bố, con vẫn an toàn đây mà".

Tình huống không cho phép, Viên Thiên Cương cũng không nói nhiều, dồn hết sự chú ý lên người Trương Đống.

Một nhát kiếm giết mấy chục nghìn dã thú, Trần Dương vẫn chưa thấy hài lòng.

Quan trọng là đã để lão cá chạch dưới lòng đất thoát được.

Chiêu này đúng là có uy lực nhưng tiêu tốn kiếm khí quá, ngưng tụ đại kiếm tốn mất 5000 đạo kiếm khí nhưng lúc chiến đấu với số đông thì vẫn thiếu một chút.

Đúng rồi, Vô Danh Kiếm Quyết có chiêu Vạn Kiếm Tề Phát, chắc là rất có tác dụng trong lúc chiến đấu với số đông như thế này.

Bây giờ anh đã đạt đến Quy Chân viên mãn rồi, uy lực của mỗi đạo kiếm khí có thể sánh ngang với một đòn đánh toàn lực của Quy Chân viên mãn đấy.

"Tan!"

Đại kiếm dài nghìn trượng tan biến trong nháy mắt, phân tán thành mấy nghìn đường kiếm khí, không những thế, Trần Dương lại còn phóng ra 5000 đạo kiếm khí một lần nữa, tập hợp đủ số lượng.

Vừa đúng 10 nghìn đạo kiếm khí, phân tán quanh 4 phía của Trần Dương, dường như chiếm cứ cả không trung.

"Đi!"

Trần Dương ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung, linh khí trời đất cuồn cuộn không ngớt bị anh hút vào huyệt khiếu, tốc độ hấp thụ linh khí đất trời của huyệt khiếu thần phẩm quá đáng sợ.

Linh khí trong vòng mười dặm dường như đều bị dẫn dắt, cuồn cuộn không ngừng bị Trần Dương hút vào huyệt khiếu.

Một cái vòi rồng linh khí hình thành trên đầu Trần Dương.

Trời đất vì thế mà đổi màu!

Kiếm khí tung hoành ngang dọc trong và ngoài thành Vô Úy, mỗi một nhát đều xiên tới mấy con dã thú, mãnh thú, dù là hung thú cũng bị xiên chết tươi.

Một đường kiếm khí tiêu hao thì sẽ có một đường kiếm khí mới bổ sung vào.

Kiếm khí rợp trời, vô biên vô tận, một mình anh đối chọi với đại quân yêu thú mấy triệu con.

Bầy thú may mắn nhảy được vào trong thành bị kiếm khí cắt ngang, máu chảy thành sông.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn bóng dáng tùy ý giữa bầu trời kia.

Thậm chí không ít người quỳ rạp xuống.

Người cảm thấy chấn động nhất vẫn là Quản Đồ.

Đây chính là thực lực thật sự của chủ nhân nhà mình sao?

Cho dù hắn đã cố gắng hết sức đề cao thân phận của Trần Dương đến đâu thì cuối cùng, hắn phát hiện mình vẫn còn đánh giá thấp anh!

Quá mạnh, thật chẳng khác nào Thần Ma!

Huống chi Trần Dương vẫn còn con bài tẩy vẫn chưa dùng đến, đó chính là chiêu thức khiến người ta chết trong im lặng.

Ý nghĩ muốn phản bội chống đối trong lòng hắn tan sạch không còn chút nào!

Bỏ đi, có chủ nhân thế này cũng là vinh hạnh của hắn!

Giữa trời, Trần Dương vẫn chưa hài lòng cho lắm, hiệu suất thấp quá đi mất.

Một đạo kiếm khí nhiều nhất cũng chỉ giết được 10 con dã thú, nếu đột phá được Ngưng Đan, kiếm khí ngưng thành chân nguyên, uy năng tăng bạo gấp mấy chục lần, một đạo kiếm khí sẽ càn quét được cả một vùng.

Nếu người khác mà biết được suy nghĩ của Trần Dương lúc này thì chắc sẽ hộc máu mà chết mất.

Trong thời gian của một chén trà mà Trần Dương đã giết sạch cả đàn dã thú mấy triệu con.

Mùi máu tanh xộc thẳng lên trời, dường như muốn nhuộm cả không khí thành màu máu.

Oán khí bất tận dâng lên, Trần Dương gọi Thích Tần đang thăng cấp ra, vứt nó vào không trung, oán khí cuồn cuộn không dứt bị nó hút hết vào.

Cuộc giết chóc vẫn đang diễn ra, Gấu Hoàng thì đỏ cả mắt: "Không thể để mặc hắn giết tiếp được nữa, đó đều là binh của Yêu tộc chúng ta!"

Nói rồi, hắn gào lớn một tiếng, thi triển sức mạnh bẩm sinh: "Lôi Đình Bào Hao!"

"Ầm ầm!"

Giữa bầu trời quang đãng đột nhiên xuất hiện một tia chớp xanh!

Mục tiêu của tia sét không phải là ai khác mà chính là Trần Dương!

Trần Dương cười khẩy, trò vặt này mà muốn hại mình?

"Tan!"

Anh phóng ra một đạo kiếm khí cực kỳ sắc bén.

"Roẹt!"

Kiếm khí và tia sét tông vào nhau, phá ra tia sáng chói mắt.

"Ầm ầm!"

Kiếm khí bổ đôi tia sét tồi tiếp tục rọc lên trời, mây trên trời cũng bị chém làm đôi.

Lấy kiếm khí để đối đầu với sấm sét, hành động này hùng vĩ đến nhường nào chứ!

Gấu Hoàng mắt tròn mắt dẹt, người kia lại bổ đôi tia sét mà hắn gọi tới chỉ bằng một kiếm!

Sao có thể?

Hắn dựa vào sức mạnh bẩm sinh triệu hồi sấm sét này để tung hoành ở núi Thập Vạn đấy!

Nhện Hậu hay Cóc Hoàng trông có vẻ ngầu lòi lắm, nhưng bọn chúng đều không dám đấu với Gấu Hoàng.

Bọn chúng là cao thủ dùng độc, gặp phải sấm sét thì sợ mất mật.

Nếu đánh với nhau thì tỉ lệ đánh thắng của chúng chưa tới 40%.

Cũng chỉ có Giáp Hoàng là yêu hoàng có khả năng phòng ngự mạnh mới được xem như là ngang ngửa với hắn.

Nhưng bây giờ, tu sĩ loài người kia tiện tay vung ra một đạo kiếm khí thôi đã chặt đứt tia sét, điều này... khiến bọn chúng vô cùng kiêng dè!

"Mấy người còn đứng ngơ ra đấy làm gì, mau giúp một tay đi chứ!"

Gấu Hoàng gầm lên, biến trở về chân thân, là một con gấu khổng lồ cao đến mấy trăm trượng đang chạy như điên trên mặt đất.

Không biết dọc đường nó đã giẫm chết bao nhiêu con dã thú, mặt đất rung chuyển.

"Thiên Hùng Biến!"

Ngay sau đó có một con gấu khổng lồ xuất hiện sau lưng hắn, con gấu khổng lồ đó nhắm mắt, trên thân lập lòe sấm sét.

Đây là Pháp Tướng Thiên Địa của Gấu Hoàng.

Nếu tiếp tục lại giống, rất có khả năng hắn sẽ trở thành Thiên Hùng.

Thiên Hùng sinh ra từ sấm sét, là con trai của sấm sét trong truyền thuyết, bẩm sinh đã có thể điều khiển sấm sét.

Vô cùng mạnh mẽ.

"Lôi Đình Bào Hao!"

Trong miệng của Gấu Hoàng có tia điện lóe ra, sau đó từ trong cái mõm siêu to của hắn xuất hiện một viên cầu màu xanh.

"Ầm!"

Sấm sét tuôn ra từ trong miệng hắn.

Sức mạnh hủy diệt trời đất tuôn thốc tuôn tháo ra, cho dù một ngọn núi cao mấy trăm mét mà bị đánh trúng thì cũng bị nổ tan tành.

Đánh lén?

Trần Dương cười khẩy, 1000 đạo kiếm khí ngưng tụ thành một thanh kiếm lớn.

"Chém!"

Dù mày có chiêu gì thì tao cũng sẽ chém bằng một nhát kiếm!

"Cẩn thận!"

Viên Tuyết Phi không kìm được hét lớn lên!

"Ầm ầm!"

Tiếng nổ vang rền.

Nguồn nhiệt lượng cực lớn từ vụ nổ cuốn tới, đứng cách mấy trăm mét mà bọn đều thấy như mình bị chém đến ngả nghiêng ngả ngửa, không thể nào chống đỡ nổi!

Năng lượng tàn dư phát tán ra đã mạnh đến cỡ này thì Trần Dương đứng ở trung tâm vụ nổ sẽ thế nào?

Viên Tuyết Phi cực kỳ lo lắng.

Sắc mặt đám người Viên Thiên Cương cũng trở nên nghiêm trọng.

"Hay lắm, đánh trúng rồi!"

Cóc Hoàng không nhịn được reo lên!