Long Tế Chí Tôn

Chương 412: Giết thú như ngóe




Bầy thú kia đông nghìn nghịt, chẳng khác gì đàn kiến, đếm cũng không đếm xuể.

Bọn chúng không biết thế nào là sợ hãi.

Diệt hết đợt này lại thêm đợt khác, chồng chồng lớp lớp!

Ai cũng biết Bão thú ắt phải có Vương thú!

Đó là yêu thú ngang với tu sĩ loài người cảnh giới Ngưng Đan!

Cả thành Vô Úy còn chẳng có lấy một cường giả cảnh giới Ngưng Đan.

Hơn nữa, trong các ghi chép về Bão thú trước đây, rất có khả năng sẽ có Hoàng thú đến.

Vương thú đã khó đối phó, nếu lại thêm một Hoàng thú ngang bằng cảnh giới Nguyên Thần nữa thì thành Vô Úy sao mà chống lại được!

Viên Thiên Cương thầm cầu nguyện trong lòng, đừng có Hoàng thú, tuyệt đối đừng có.

Đến lúc đó thành Vô Úy sẽ sinh linh lầm than, chẳng ai có thể sống sót được cả.

Bắn xong một đợt hỏa tiễn, mấy chục nghìn con dã thú tan xác.

“Bắn tiếp!”

“Pặc!”

“Vèo!”

Mũi tên lại bắn ra rợp trời.

“Ầm, ầm!”

Sức nóng sinh ra khi Phù Triện phát nổ, cho dù cách mấy trăm mét cũng có thể cảm nhận được.

“Bắn tiếp!”

Đợt mũi tên thứ ba được bắn ra!

Đúng lúc này, mũi tên như đạn pháo lơ lửng giữa không trung, không thể lao tiếp được nữa.

“Gào!”

Một tiếng hổ gầm, tiếng vang lớn đến mức khiến không gian cũng đông cứng lại.

Sau đó một bức tường đất chặn mũi tên lại.

“Ầm, ầm!”

Mũi tên phát nổ, khiến bức tường đất phía trước nổ bụi bay mù mịt!

Mọi người đều hoảng sợ.

“Chết rồi, sức mạnh bẩm sinh, đây… đây là Vương thú cảnh giới Ngưng Đan!”

Không biết trong đám người có ai hét lên một câu, mọi người xôn xao, binh lính trên tường thành còn đỡ, các dũng sĩ được các gia tộc điều đến thì sợ mất mật.

Có những người nhát gan thậm chí còn sợ đến mức chân run lẩy bẩy.

“Cả tiếng gầm vừa nãy nữa, là Mãnh Hổ Vương!”

Vừa dứt lời, một con mãnh hổ cao mấy trượng, dài bảy tám trượng đột nhiên nhảy tới.

Vuốt hổ sắc nhọn từ trên trời giáng xuống, vỗ lên màn sáng màu trắng, màn sáng rung lên, sau khi rung một lúc thì vuốt hổ bị một luồng sức mạnh cực lớn đẩy bật ra.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trận pháp bảo vệ thành có tác dụng rồi, một đòn của Hổ Vương đã bị đẩy ra.

Khoảnh khắc vừa rồi khi nó gầm lên, Viên Thiên Cương thót cả tim.

Năm nay ông ấy hơn 40 tuổi, cũng không phải lần đầu chống lại Bão thú, nhưng những năm trước ông ấy chưa từng gặp Bão Vương thú.

Trong lòng ông ấy vô cùng lo lắng.

Nghe nói trận pháp bảo vệ thành đến yêu hoàng cũng không phá được, hôm nay chứng kiến mới thấy đúng là như vậy.

Trận pháp bảo vệ thành có khả năng phòng hộ mạnh như vậy, ông ấy còn gì phải lo lắng cơ chứ.

Diêm Đồ nhẹ nhõm nói: “Ông chủ, có trận pháp bảo vệ thành, chúng ta có thể yên tâm được rồi!”

Đúng lúc này, có người kêu lên: “Không đúng, bức tường đất vừa rồi không phải do Mãnh Hổ Vương phóng ra, còn Vương thú khác nữa”.

Mọi người nghe vậy đều thất kinh.

Sao cơ?

Trừ Mãnh Hổ Vương còn có Vương thú khác sao?

Đúng lúc này, vô số gai nhọn cứng phóng từ mặt đất ra.

“Vèo vèo vèo!”

Tốc độ nhanh như chớp, cắt rách không khí, làm gãy mũi tên các binh lính bắn ra.

“Ầm ầm ầm!”

Mũi tên lập tức phát nổ trên không trung!

Sức mạnh bẩm sinh hành thổ, chắc chắn không phải là Mãnh Hổ Vương.

Gai nhọn sắc bén va vào màn sáng, màn sáng rung lên không ngừng.

Chỉ trong chớp mắt, màn sáng đã bị mấy chục nghìn gai đất tấn công.

Ánh sáng mờ đi rất nhiều.

“Báo cáo Thành chủ, linh khí trong Tụ Linh Trận của trận pháp bảo vệ thành đã tiêu hao hết sạch, có cần tiếp tục bỏ thêm linh thạch không ạ?”

Một thầy trận pháp sơ cấp bước lên nói.

“Thêm, đương nhiên phải thêm rồi!”

Viên Thiên Cương kinh hãi, chưa được bao lâu mà linh khí trong Tụ Linh Trận đã tiêu hao hết, tuy dưới lớp màn sáng mới là trận pháp bảo vệ thành thực sự, nhưng nếu màn sáng bị phá vỡ thì chắc chắn sẽ khiến binh lính nhụt chí!

“Vâng, thưa Thành chủ!”

Thầy trận pháp sơ cấp kia xoay người rời đi.

Từng xe linh thạch hạ phẩm được đẩy vào trong Tụ Linh Trận.

Màn sáng nhanh chóng trở lại dáng vẻ trước đó, thậm chí còn sáng hơn ba phần.

“Vèo vèo vèo!”

Lại mấy chục nghìn chiếc gai đất nữa phóng tới.

Nhưng lần này lực tấn công hình như không mạnh như trước nữa.

“Con Vương thú đang ẩn mình kia kiệt sức rồi”.

Viên Thiên Cương sáng mắt lên, yêu thú dù lợi hại đến đâu cũng không thể phóng gai đất không ngừng nghỉ được.

“Tiếp tục bắn tên!”

Buổi tối cũng không thể để binh lính ra ngoài thành kết trận giết địch được, chỉ có bắn tên là thích hợp nhất.

Mũi tên tuy nhiều nhưng hỏa tiễn thì không có bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ được 3 đợt, sau 3 đợt, bọn họ chỉ có thể dựa vào lực sát thương của mũi tên bình thường.

Dã thú đương nhiên không chống lại được, nhưng mãnh thú, hung thú trên cả dã thú thì sao?

Không biết bao nhiêu con dã thú đang cào cắn dưới tường thành, trận pháp bảo vệ thành có thể trụ được hay không cũng là một chuyện!

“Ầm!”

Lại có mấy chục nghìn con dã thú bị nổ chết, để lộ một bãi đất trống rất lớn, nhưng bãi đất trống này lại nhanh chóng được các con dã thú khác lấp đầy, thậm chí còn dày đặc hơn lúc trước.

Quá nhiều, thực sự là quá nhiều!

Binh lính trên tường thành đã giết đến đỏ mắt, không còn nhịn được nữa, bắn ra đợt mũi tên thứ năm, rồi lại thứ sáu!

Dưới tường thành, xác dã thú la liệt, máu chảy thành sông.

Mãnh Hổ Vương không ngừng vung móng vuốt lên, muốn phá vỡ phòng ngự của thành Vô Úy, cả con Vương thú bí ẩn kia cũng không ngừng phóng gai đất ra.

Nếu chỉ có hai con Vương thú này thì Viên Thiên Cương tự tin có thể giữ được thành Vô Úy.

Thế nhưng đúng lúc này, trên không trung vang lên tiếng chim hót.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời.

Một con chim lớn toàn thân đỏ rực như lửa đang bay trên trời, phía sau nó còn có một đàn chim lên đến chục nghìn con.

“Đây… đây là chim hồng hạc!”

Quản sư gia nói vẻ nghiêm trọng.

“Quản sư gia, chim hồng hạc này lợi hại lắm sao?”

Viên Thiên Cương chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghe đến loài này.

Yêu thú trước kia đa phần là những con thú dưới đất, rất hiếm con biết bay, cho dù có thì cũng chỉ là những loài cấp khá thấp.

“Lợi hại chứ, Vương thú viên mãn, chỉ chút nữa thôi là có thể đột phá lên yêu hoàng!”

Sao cơ?

Chỉ chút nữa là có thể đột phá lên yêu hoàng?

Viên Thiên Cương run lên, thế thì không thể đùa được rồi.

Hơn nữa bọn chúng còn bay ở trên đầu!

“Lửa của chim hồng hạc này rất lợi hại, tộc của nó cũng đa phần có thể phun lửa, lửa của chúng thậm chí có thể nung vàng hóa đá!”

Trời!

Nghe Quản sư gia nói, ai nấy đều biến sắc.

“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tất cả bắn tên lên phía trên!”

Viên Thiên Cương vội vàng thay đổi chiến thuật.

Bất kể có bắn trúng được chim hồng hạc hay không, thì mũi tên từ trên trời kiểu gì rồi cũng rơi xuống đất, rồi bầy thú vẫn phải nếm đòn đau.

“Rõ!”

Các tướng sĩ lần lượt giương cung, bắn lên bầu trời.

Bắn được mấy đợt, hai tay mọi người đều run lên, gần như không kéo nổi dây cung nữa.

Đây là cung sừng trâu 10 thạch, muốn kéo được phải mất sức 500 cân.

Bắn liên tiếp mười mấy đợt, bọn họ cũng không chịu nổi nữa.

Tướng lĩnh thấy các binh lính có vẻ đuối sức, vội vàng báo cáo với Viên Thiên Cương. Viên Thiên Cương lập tức hạ lệnh, bảo một nửa số người ngừng bắn, dùng dược tán để khôi phục linh khí!

Rất ít chim hồng hạc bị bắn rơi, đúng lúc này, con chim lớn trên trời giận dữ kêu lên chói tai, há miệng phun ra một luồng lửa.

Lửa tạt vào màn sáng, nhiệt độ nóng bỏng gần như làm tan chảy màn sáng.

Viên Thiên Cương nhìn thấy thế thì kinh hãi, lửa này có nhiệt độ quá cao, cách lớp màn sáng mà mặt ông ấy cũng bị thiêu đốt cho đỏ bừng.

“Rốt… rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Viên Thiên Cương vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, chẳng phải đã có trận pháp bảo vệ rồi sao?

Tại sao ông ấy vẫn cảm thấy sức nóng?

Đấy là ông ấy còn thuộc cảnh giới Quy Chân, thế còn những binh lính khác thì sao?

Liệu có bị bỏng không?

Một lão tướng của phủ Thành chủ bước ra nói: “Thành chủ, trận pháp bảo vệ thành tuy tốt nhưng cũng không phải toàn năng!”

Nó có thể chống lại công kích, nhưng cũng không thể chống lại mọi thứ, ví dụ như nhiệt độ!

Rất ít người biết bí mật này, nhưng lão tướng lại biết.

“Cái gì? Không chống được nhiệt độ?”

Viên Thiên Cương nhìn chim hồng hạc đang không ngừng phun lửa trên bầu trời, lửa rơi xuống lớp màn sáng, màn sáng bắt đầu rung mạnh, ánh sáng cũng ngày càng mờ đi.

Giống như ngọn nến có thể tắt bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, “xoẹt” một tiếng, màn sáng bị rách!

Ngọn lửa hừng hực rơi xuống, rất nhiều người bị luồng khí nóng làm cho bỏng mặt và mắt.

Nhưng cũng may, ngọn lửa bị trận pháp bảo vệ thành màu vàng ngăn lại.

Trận pháp lớn lợi hại hơn nhiều so với màn sáng của Tụ Linh Trận, gần như lửa không thể khiến nó bị tổn hại gì.

“Mau lùi lại!”

Viên Thiên Cương vội vàng kêu lên.

“Mau thay thế các binh lính bị thương!”

Đúng lúc này, tộc chim hồng hạc đang bay lòng vòng trên trời đồng loạt há miệng phun lửa!

Tuyến phòng hộ thành dài mấy chục mét bùng lên ngọn lửa, gần như chiếu sáng nửa thành Vô Úy.

Lần này thì tất cả mọi người trong thành Vô Úy đều mất ngủ.

Bọn họ cảm nhận được tầm nghiêm trọng của vấn đề.

Tiếng nổ ầm ầm không dứt bên tai, tiếng gào rú thảm thiết của dã thú lúc chết, tiếng gầm phẫn nộ của binh lính, khiến bọn họ tỉnh cả ngủ.

Không ít người nhát gan đã trốn vào hầm đào sẵn trước đó.

“Keng keng keng!”

Đúng lúc này, tiếng chuông trên tường thành được gõ vang!