Long Tế Chí Tôn

Chương 402: Giấy ly hôn




"Phía bên kia của núi Thập Vạn là gì vậy?"

Trần Dương tò mò hỏi.

"Theo lời của lão Kim, thì phía bên kia của núi Thập Vạn là biển Vô Ngần!"

Biển Vô Ngần?

"Vâng, lão Kim còn nói ở trên biển Vô Ngần có rất nhiều núi tiên, ở đó có rất nhiều tiên tông, tháng 9 hàng năm là ngày các tiên tông này ra khơi thu nạp đồ đệ!"

Tháng Chín?

Hiện tại đã là tháng sáu rồi, nói cách khác, ba tháng nữa là những tiên tông đó sẽ ra ngoài để thu nạp đệ tử?

Điều mà Trần Dương cần bây giờ là nghiên cứu một cách có hệ thống hệ thống tu luyện của đại lục Thần Ma.

Thay vì chắp vá mọi thứ lại với nhau như thế này.

Trong trận chiến với Sói Hoàng Trắng, Trần Dương cảm thấy chiêu thức của mình vẫn chưa đủ.

Nếu không phải đã tu luyện Vô Danh Kiếm Quyết, thì hôm nay anh chỉ có thể chạy trốn thôi.

Hơn nữa còn chưa chắc đã chạy thoát được, tốc độ dịch chuyển của nó nhanh hơn mình rất nhiều.

Cho dù cơ thể có cường tráng đến đâu, cũng chưa chắc đã chịu được răng nanh của nó.

"Băng qua hết núi Thập Vạn thì mất bao lâu?"

Thiết Đầu nghĩ một hồi rồi nói: "Lão Kim lúc mới đột phá Hoàng thú đi theo hướng đông thì mất tầm 2 tháng, khoảng mấy trăm nghìn dặm!"

To thế cơ á?

Trần Dương thầm ngạc nhiên, đại lục Thần Ma quả là rộng lớn.

Nước Dạ Lang chỉ là một nước nhỏ hẻo lánh ở bắc Lô Châu, thành Vô Úy thậm chí chỉ là một thị trấn biên cương nhỏ, bởi vì có núi Thập Vạn, ngay cả những kẻ địch cũng không muốn chiếm nó.

Anh nhẩm tính tốc độ bay và tốc độ tiêu hao thần niệm. Anh có thể bay nhiều nhất là hai ngàn dặm một ngày, còn phải dừng lại nghỉ ngơi dọc đường.

Với tốc độ này, nhanh nhất anh cũng cần đến năm mươi ngày!

Hơn nữa không thể tránh khỏi việc sẽ có vài con yêu thú hay mấy thứ đại loại vậy làm cuộc hành trình bị chậm lại, nên đúng là phải hai tháng mới tới được đó!

Nói cách khác, anh vẫn có một tháng nữa để chuẩn bị. Nếu anh có thể tu luyện ngự kiếm phi hành trong cuốn Vô Danh Kiếm Quyết, đi ngàn dặm trong một ngày sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay!

Nghĩ vậy, Trần Dương ném cây nấm Thất Bảo La Tán cho nó, nó uống không biết bao nhiêu viên Yêu Thú Đan rồi, giờ thêm nấm Thất Bảo La Tán này chắc có thể đột phá Hoàng thú rồi!

"Cho mày một tháng, mày có thể đột phá đến Hoàng thú không?"

Ngậm chặt nấm Thất Bảo La Tán, Thiết Đầu gật đầu lia lịa: "Có thể, hoàn toàn không có vấn đề gì!"

Hiện tại nó đã tràn đầy sức mạnh, yêu lực cũng đã được tăng cường, sức mạnh của Yêu Đan đã chữa lành những vết thương, nhanh thì 7 ngày, chậm thì nửa tháng, đến lúc đó Yêu Đan phát huy hết tác dụng, nó sẽ gọi ra được cả Thiên Lôi.

Suy nghĩ một hồi, Trần Dương lại để lại thêm rất nhiều Phục Nguyên Đan, đương nhiên chúng đều là Phục Nguyên Đan cao cấp 7 đường vân mây!

Còn để lại vài viên Sinh Cơ Đan, ngày đó anh độ kiếp, thiếu quá nhiều thứ, nếu không phải nhờ Tiểu Cổ và Thích Tần giúp đỡ thì anh đã bỏ mạng dưới Thiên Lôi rồi.

"Giữ mấy cái này đi, sẽ có lúc rất cần đến chúng đấy!"

Trần Dương hào phóng như vậy, làm Thiết Đầu hết sức cảm động.

Nếu như trước đây Thiết Đầu chỉ muốn lợi dụng Trần Dương, thì bây giờ, nó đã thực sự có cảm tình với con người này rồi.

Quả thật, có được một người chủ rộng rãi như vậy là một điều rất tuyệt vời.

Điều mà nó không biết là dược liệu và nhẫn trữ đồ mà nó đưa cho Trần Dương đủ để luyện chế hàng ngàn, hàng vạn viên đan dược, anh đưa cho nó bằng này cũng chả đáng là bao.

Trần Dương đưa nó những thứ này, cũng có thể nói là đền bù phần nào.

Còn hàng trăm ngàn viên Thú Đan trong nhẫn trữ đồ nữa chứ, đây đều là nguyên thạch.

Sướng chết đi được!

Sau khi dặn dò thêm vài câu, Trần Dương liền bay đi.

Lần này, kiếm được bộn tiền rồi.

Anh rất nóng lòng muốn đếm số tiền kiếm được.

Khi đã không còn bóng dáng của Trần Dương, Thiết Đầu cũng nhanh chóng chạy vào rừng sâu.

Khi bọn họ đã đi cả rồi, một con yêu thú lén lút từ trong lòng đất chui ra, nhìn tàn tích mà kiếm khí để lại, máu thú trên mặt đất, và cả cái rãnh sâu hoắm, không khỏi hít một hơi!

Đã xảy ra cuộc đại chiến gì thế này, nó hít ngửi trong không khí, ngửi thấy một mùi làm nó kinh hãi.

Đây... đây là mùi của Sói Hoàng Trắng. Những con thú đã chết ở đây đều là bầy đàn của nó, hơn nữa mặt đất vẫn còn dính máu của yêu hoàng!

Nó ra khỏi chỗ ẩn nấp, tham lam nuốt cục đất đẫm máu vào bụng, máu của Hoàng thú chắc chắn là liều thuốc bổ tuyệt vời!

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Sói Hoàng đâu rồi?

Nó đảo mắt, một tia kinh hoàng lóe lên trong mắt nó.

Không ổn rồi, nguy rồi, phải nhanh chóng đi báo cáo với Gấu Hoàng thôi!

Nó chui tọt vào lòng đất, mất dạng.

Cuộc đại chiến kinh hoàng đó đã ảnh hưởng đến những thứ trong phạm vi hàng chục dặm, nó làm cho các tu sĩ con người rời thành đến đây săn thú sợ chết khiếp.

Chỉ riêng biên độ sóng của cuộc chiến đã khiến một số tu sĩ có tu vi thấp ngất đi, không thể tưởng tượng được trung tâm của trận chiến sẽ như thế nào.

Ngoài ra còn có tiếng gầm thét chói tai của thú vật, nhất định là yêu thú cấp cao - Vương thú, nếu gặp phải chúng, họ chắc chắn sẽ chết!

Người ta nghi ngờ rằng yêu thú cấp cao – Vương thú xuất hiện trong cuộc chiến kinh thiên động địa ở núi Thập Vạn. Tin tức này được lan truyền ra ngoài, thành Vô Úy được một phen náo động!

Vương thú xuất hiện, lẽ nào năm nay sẽ có một đợt Bão thú lớn?

Đếm kĩ hàng ngàn năm lịch sử của thành Vô Úy, mỗi lần xảy ra Bão thú lớn, thành Vô Úy đều bị tổn thất rất nặng nề, mấy lần nghiêm trọng nhất thậm chí cả thành đều bị tàn sát.

Tin tức truyền đến tai Viên Thiên Cương, ngay lập tức khiến ông ấy đứng ngồi không yên.

Ông ấy gần như chắc chắn rằng năm nay sẽ là một đợt Bão thú lớn!

Đã hàng trăm năm không có Bão thú lớn rồi, vậy mà đến lượt ông ấy lại xảy ra, ông trời thật bất công, dân thành Vô Úy khó khăn lắm mới ổn định lại được, cũng chỉ mới có trăm năm, lẽ nào đây là số mệnh của họ?

Đáng sợ nhất là trong Bão thú lớn rất có thể xuất hiện yêu hoàng!

Con người cảnh giới Nguyên Thần còn chật vật trước sức mạnh của nó.

Sức chiến đấu cao nhất của thành Vô Úy là Ninh Thiên Hùng, nhưng ông ta cũng chỉ ở cảnh giới Ngưng Đan, hơn nữa ông ta đã chết trong tay vị tiền bối bí ẩn kia rồi.

Đúng rồi, tiền bối!

Không biết vị tiền bối đó có ra tay giúp đỡ khi Bão thú đến không, nếu có thể thuyết phục anh ta ra tay giúp đỡ thì thành Vô Úy cũng an tâm thêm được đôi phần.

Nhưng vị tiền bối này hành tung không rõ ràng, thoắt ẩn thắt hiện, ông ấy về cơ bản là không tìm được anh ta.

Ngồi trong đại điện của phủ Thành chủ, Viên Thiên Cương nhất thời không biết nên làm gì.

Cùng lúc đó tại Viên phủ!

Viên Tuyết Phi đã được Mai quản gia đón về. Trong mấy ngày qua, Viên Tuyết Phi và con nhỏ Ngọc Khiết quả thực đã chịu đủ lo lắng và sợ hãi.

May mắn thay, mọi thứ đã kết thúc.

Ngọc Khiết lấy tay chống cằm, trầm ngâm: "Tiểu thư, chị nghĩ vị tiền bối đó thế nào? Có đẹp trai như cậu chủ không nhỉ?"

"Im ngay, sao có thể so sánh tiền bối với cái thứ rác rưởi kia được!"

Viên Tuyết phi nghiêm mặt, đến cả Ninh Thiên hùng cũng chết trong tay anh ta, vị tiền bối này không phải là người mà bọn họ có thể tự tiện đoán bừa được.

Lần này không phải là anh ta ra tay giúp đỡ thì nhà họ Viên đã đứt rồi.

Nghĩ đến đây, Viên Tuyết Phi không khỏi nghĩ đến Trương Đống, người đàn ông trông thì bình thường nhưng lại đầy bí ẩn.

Không biết anh ấy giờ này đang ở đâu nhỉ!

"Được rồi, em không nói nữa là được chứ gì!"

Ngọc Khiết bĩu môi: "Tiểu thư, chị nói xem bây giờ anh ấy đang ở đâu?"

"Làm sao chị biết được?"

Viên Tuyết Phi khó chịu một cách khó hiểu: "Không cho phép nhắc đến anh ấy nữa!"

Đúng lúc này, một người hầu vội vã chạy tới: "Tiểu... tiểu thư... cậu... cậu chủ đã về rồi ạ!"

Cái gì?

Viên Tuyết Phi đứng bật dậy: "Anh ta đâu?"

"Ở... ở ngay bên ngoài phủ."

"Thằng cha cô hồn này!"

Hôm đó Viên Tuyết Phi bằng lòng cho Trần Dương vào là vì thấy anh giỏi kiềm chế, mấy ngày trước anh cứ ru rú trong nhà, không đi đâu cả.

Cô ấy cũng vui vẻ, nhàn hạ.

Nhưng hôm nay, Trần Dương đột nhiên bỏ đi rồi lại trở về, khiến cô ấy cảm thấy có gì đó sai sai.

Tại sao anh ta lại quay lại?

Lẽ nào anh ta đã biết bố mình giờ là Thành chủ thành Vô Úy rồi?

Không được, dù thế nào đi nữa, cũng không thể cho anh ta vào.

"Đi thông báo với Mai quản gia, bảo anh ta ký tên vào giấy ly hôn, đưa cho anh ta vài viên nguyên thạch rồi đuổi anh ta đi đi!"

"Vâng, tiểu thư!"

Người hầu gật đầu rồi vội vàng đi gọi Mai quản gia!

"Tiểu thư chị nói gì vậy, chị muốn ly hôn với cậu chủ sao?"

Ngọc Khiết bối rối, cô ta biết tiểu thư của mình vẫn luôn không thích Trần Dương, nhưng cũng không thể bỏ chồng như vậy chứ?

Nếu để lão gia biết chuyện này, nhất định sẽ bị trừng phạt!

"Chị đường đường là con gái của Thành chủ thành Vô Úy làm sao có thể hạ thấp mình đi gả cho một tên tiểu hòa thượng chứ? Nói ra không phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?"

Khi nói lời này, Viên Tuyết Phi thở dài trong lòng: "Thực xin lỗi, vì hạnh phúc của tôi, anh phải chịu tủi nhục rồi!"

...

Bên ngoài Viên phủ, Trần Dương bị vài người hầu chặn lại.

Trần Dương cau mày: "Các người như này là sao đây?"

"Làm sao à? Mày còn có mặt mũi mà nói à!"

Một trong những người hầu nhổ nước bọt: "Sao à, nhà họ Viên gặp nạn thì bỏ rơi tiểu thư. Bây giờ nhìn thấy nhà họ Viên của chúng tao phất lên thì lại hấp tấp chạy về, tao khinh!"

"Cút ngay, đừng ép tao phải ra tay!"

Trong khi họ đang nói chuyện, vài người hầu khác đã xắn tay áo lên, nắm tay thành nắm đấm, nóng lòng muốn dạy cho Trần Dương một bài học.

Trần Dương nghe vậy liền cười lạnh một tiếng, ra đó là lý do họ hành động như vậy.

80% là do con nhỏ xấu xí kia đã ở sau lưng anh nói nhăng nói cuội!

"Muốn ra tay?"

"Tới đi, tao muốn xem chúng mày ra tay như nào nào!"

Trần Dương đã làm tất cả những gì nên làm rồi, tận tình tận nghĩa, nếu không có anh thì nhà họ Viên cũng đứt lâu rồi.

"Láo toét, anh em lên!"

Nói xong, hắn đang định lao tới.

"Dừng tay!"

Lúc này, Mai quản gia chạy đến, ngăn đám người lại.

Tuy nhiên, sắc mặt của ông ta thì không được tốt lắm, đặc biệt là khi nhìn thấy Trần Dương, sắc mặt của ông ta liền sa sầm xuống.

Ông ta không ngờ rằng mình tốt với Trần Dương như vậy, thế mà cuối cùng thằng nhóc này lại bỏ rơi tiểu thư.

Thực sự là một kẻ vô ơn bạc nghĩa, một kẻ bạc tình.

"Chú Mai!"

Nhìn thấy Mai quản gia, sắc mặt của Trần Dương dịu lại, khi đến thế giới này, Mai quản gia là người đầu tiên đối xử chân thành với anh.

"Đừng gọi tôi là chú Mai nữa!"

Mai quản gia lạnh lùng đi tới, đưa một tờ giấy ra trước mặt anh: "Ký tên vào đây rồi cút đi!"