"Hahaha, tiền bối núp trong bóng tối à, đừng có mà ra!"
Diêm Đồ cười lớn: “Giết hết lũ chó này đi, đừng cho chúng nó có cơ hội vây bắt”.
Nếu không ngoài dự đoán, thì người trong bóng tối này đã giết chết Ninh Khang, nhà họ Viên cũng vì thế mà bị liên lụy.
Nhưng Diêm Đồ không ghét anh ta, những gì Ninh Khang làm khiến trời oán dân than, từ khi Viên Thiên Cương là Sứ tuần thành đến nay, đã nhiều lần rút kiếm muốn chém đầu con chó Ninh Khang rồi.
Nếu không phải vì muốn bảo vệ gia tộc và sự nghiệp nhà họ Viên, thì Ninh Khang đã bị giết từ lâu rồi.
Nhưng ngay cả như vậy, nhà họ Viên cũng đã thay Ninh Khang chịu rất nhiều oan ức.
Bây giờ ra ngoài nghe ngóng về nhà họ Viên, người mắng nhà họ Viên chắc chắn sẽ nhiều hơn người khen.
"Tốt hơn hết là giết chết con chó Ninh Thiên Hùng này đi, để trừ họa cho nhân dân. Người dân thành Vô Úy đã phải chịu đựng lão ta quá lâu rồi”.
Trong thành Vô Úy, Ninh Thiên Hùng còn ác hơn cả dã thú!
Ninh Thiên Hùng toàn thân run lên, nháy mắt với tướng thủ thành bên cạnh, tướng thủ thành toàn thân run lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Làm sao hắn lại không biết Ninh Thiên Hùng muốn hắn giết Diêm Đồ cơ chứ, nhưng... người trong bóng tối đó có yêu pháp, rất có thể sẽ lại giết người, hắn mà thò đầu ra, con quỷ kia ra tay thì làm sao?
"Nhanh lên!"
Giọng nói của Ninh Thiên Hùng vang lên trong tâm trí hắn, đối đầu với cặp mắt tàn nhẫn kia, tim hắn như muốn rụng xuống.
Gia đình hắn vẫn nằm dưới sự giám sát của Ninh Thiên Hùng, nếu hắn dám trái lời, cả nhà sẽ phải chịu tội!
Một tia quyết tâm lóe lên trong mắt tướng thủ thành, hắn rút thanh trường kiếm ra, lặng lẽ bổ tới.
‘Leng keng’!
Ngay khi tướng thủ thành giơ thanh trường kiếm trong tay lên, nó liền rơi xuống đất, hai mắt hắn cũng trợn lên, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất một tiếng ‘huỵch’, tắt thở.
Ồ!
Cảnh tượng này một lần nữa kích thích binh lính xung quanh, trong lòng ai cũng có cảm giác cái chết đang rình rập.
Tất cả đều lùi về phía sau, vì sợ rằng người tiếp theo sẽ là mình!
Đồng tử của Ninh Thiên Hùng hơi co lại, ông ta không cảm nhận được sự dao động của linh khí, cũng không cảm nhận được chuyển động khi thi triển pháp thuật, mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động.
Đối phương hoặc sử dụng cấm pháp như chú thuật, hoặc là có tu vi cao hơn ông ta.
Chết tiệt, tại sao lại đụng phải thế lực đáng sợ như thế chứ?
Sát ý ngập tràn trong lòng ông ta liền biến thành nỗi sợ hãi.
Đại lục Thần Ma mạnh được yếu thua, đắc tội với cường giả, thì sẽ bị giết không tha.
Trần Dương thầm thở dài, Thần Niệm Chi Đao quả là tốt, có thể giết người mà không cần ra mặt.
Anh nhìn Diêm Đồ trên mặt đất, biết rằng hắn sẽ chảy máu đến chết nếu anh không ra mặt.
Nói cũng lạ, Diêm Đồ kia đúng là tự mua việc vào người, anh quả thực có chút tức giận.
Nhưng hôm nay Diêm Đồ thà chết chứ không chịu khuất phục, lòng trung thành đó đã làm anh hết sức cảm động.
Điều này khiến anh nhớ đến Lý Thiên Bá!
Không biết cha đó ở Địa Cầu thế nào rồi!
Thế giới này quá lạnh lẽo u ám, cũng không có nhiều người như Diêm Đồ, tai họa này là do hắn gây ra, cũng nên để hắn tự giải quyết lấy nhỉ.
"Ninh Thiên Hùng, ông muốn nhìn thấy tôi như vậy sao? Vậy được, tôi cho ông toại nguyện!"
Giọng nói đột nhiên cất lên, làm mọi người giật mình, trong mắt càng thêm kinh hãi.
Ninh Thiên Hùng cầm Chân Dương Kiếm trong tay, trong lòng có chút tự tin.
Vào lúc này, phía bên phải bầu trời, một người đàn ông đeo mặt nạ từ trên trời từ từ bước xuống.
Anh lơ lửng từ trên bước xuống, như thể có một cái thang trên không.
Trời!
Mọi người hít một hơi!
Bước đi trong khoảng không, đây... đây là cảnh giới gì?
Ninh Thiên Hùng kinh hãi, đi trên không, giống như đi trên mặt đất, mặc dù ông ta có thể ở trên không trong thời gian ngắn, nhưng ông ta không thể làm điều đó dễ dàng như vậy được.
Điều này cho thấy người đang tới có tu vi cao hơn ông ta!
Ninh Thiên Hùng không dám hành động hấp tấp, thậm chí ông ta cũng không dám dùng kiếm đối mặt với Trần Dương, vì sợ rằng hành động đó của ông ta sẽ khiến đối phương không vui.
Trần Dương đeo mặt nạ, mặc bộ trang phục màu đen, bước từng bước đến bên cạnh Diêm Đồ.
"Tiền bối... anh...”
Diêm Đồ mặt cắt không còn giọt máu, trong mắt hiện sự lo lắng.
"Đừng nói gì!"
Trần Dương lấy chín viên Phục Nguyên Đan từ trong nhẫn trữ đồ ra, búng ngón tay một cái, đan dược liền bay vào miệng hắn.
"Tiền bối!"
Dược Lực dồi dào của Phục Nguyên Đan lan tỏa trong cơ thể Diêm Đồ, chữa lành các cơ quan nội tạng và vết thương.
Dược Lực này kì diệu thật đấy, chỉ trong chốc lát, vết thương của Diêm Đồ đã khá hơn.
"Nằm nghỉ ngơi một lát đi, ở đây cứ giao cho tôi, có tôi ở đây, không ai có thể làm cậu bị thương!"
Trần Dương hơi khàn khàn giọng nói.
"Cảm ơn... cảm ơn tiền bối!"
"Vị đạo hữu này, tại sao lại đứng lên tạo phản thay cho nhà họ Viên?"
Ninh Thiên Hùng đã biết rõ nhưng vẫn còn cố hỏi, người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn trước mặt chắc chắn có liên quan đến nhà họ Viên, và Ninh Khang chắc chắn đã chết trong tay hắn.
Nhưng khi chưa chắc chắn, ông ta không dám ra tay.
"Ông nói nhảm gì thế?"
Trần Dương cười lạnh: “Tôi chả việc gì phải nhiều lời với ông, thả lão gia nhà họ Viên ra ngay, nếu không, đừng trách tôi độc ác!"
Trước mặt nhiều người như vậy, nếu Ninh Thiên Hùng rút lui, thì trong tương lai ông ta còn mặt mũi nào làm Thành chủ nữa?
Ông ta cứng đầu nói: "Nếu không thì sao?"
"Thì cũng không sao, tôi giết ông là được!"
Trần Dương chả muốn nhiều lời với ông ta, kỳ thực anh rất muốn ra tay.
Đối phương đang ở cảnh giới Ngưng Đan, anh muốn xem cảnh giới Ngưng Đan của đại lục Thần Ma khác gì với Thiên Nhân Hóa Sinh của Địa Cầu!
Lần này anh không dùng Thần Niệm Chi Đao mà đã gọi ra Thích Tần.
Nhìn thấy vũ khí trong tay Trần Dương, ánh mắt Ninh Thiên Hùng sáng lên.
Hắn không sử dụng các chiêu số vô hình để giết người, có nghĩa là các chiêu số đó có giới hạn hoặc chúng rất hao tổn thể lực.
Ninh Thiên Hùng nghĩ mình đã đoán trúng chân tướng, lại càng tự tin.
"Tôi không quan tâm cậu là ai, nếu như cậu cùng phe với nhà họ Viên, thì chính là phản nghịch!"
Ninh Thiên Hùng hét lớn: “Tôi hỏi cậu, cậu là người đã giết chết con trai tôi, Ninh Khang đúng không?"
Trần Dương thực sự cảm thấy phiền, mẹ nó, đánh thì đánh đi, trước khi đánh còn lảm nhảm cái gì không biết nữa?
"Đúng vậy, tôi đã giết nó đấy. Có bản lĩnh thì đến mà giết tôi đi!"
Trần Dương không kiên nhẫn nổi nữa!
Nghe thấy lời nói của Trần Dương, sắc mặt Ninh Thiên Hùng tối sầm lại, sát khí sôi trào: “To gan đấy, lên!"
Chỉ với một mệnh lệnh, hàng ngàn quân sĩ liền lao tới!
"Muốn lấy thịt đè người à, muốn làm tôi mất sức chắc?"
Trần Dương không hề sợ hãi, tinh thần chiến đấu của anh đang sôi sục.
Từ khi đột phá anh vẫn chưa dốc toàn lực, Thích Tần trong tay rung lên, nó cũng đã phải chờ đợi quá lâu rồi.
Nó gần như đã quên mất lần cuối cùng nó được uống máu là khi nào rồi.
"Đừng vội, một lát nữa tao sẽ cho mày tắm trong máu luôn!"
"Giết!"
Trần Dương dùng Phù Du Công lao thẳng vào trong đám người, thay vì dùng linh khí quý giá, anh lại chỉ dùng thể lực để chiến đấu với bọn chúng!
Thích Tần bất khả chiến bại đã giết chết những kẻ thù lao đến, từng người từng người một, nỗi uất hận vô biên đã được Thích Tần hấp thụ hết.
Thân kiếm màu đỏ càng ngày càng đỏ hơn, chỉ cần tích đủ oán khí, Thích Tần có thể trở nên vô địch!
"Sát sát sát, nam nhi đương sát nhân! Sát nhân bất lưu tình".
"Thiên thu bất hủ nghiệp, tẫn tại sát nhân trung".
Trần Dương bay nhảy trên không trung, lần lượt tước đi mạng sống của chúng, như ma quỷ, như u linh!
Tiên Thiên không phải đối thủ, Phản Phác không xứng tầm, Quy Chân cũng chả thể đấu lại anh.
Anh cố tình muốn kiểm chứng sức mạnh của cơ thể, để lộ ra nhiều sơ hở. Giáo, kiếm, búa đã chém vào lưng, ngực thậm chí cả cổ, nhưng chả thể làm anh bị thương được!
Ninh Thiên Hùng kinh hãi trốn ở đằng cuối nhìn lên, người... người đàn ông này mạnh mẽ đến mức dao bổ rìu chém cũng không thể làm hắn bị thương.
Kungfu hoành luyện đã đạt đến mức độ cao như thế nào rồi!
Không, đây không phải là kungfu hoành luyện, mà là thể lực thuần túy!
Ông ta không khỏi nghĩ đến một đám tu sĩ, thể tu đặc biệt!
Bọn họ không tu luyện nội thể, chỉ tu luyện cơ thể, da thịt của bọn họ có thể so sánh với bảo khí, linh khí, thậm chí có vài thể tu còn có thể so sánh với đạo khí!
Một cú đấm, cú đá có sức mạnh vô cùng to lớn!
Một mình Trần Dương lúc này, dùng cơ thể đánh cho binh lính cùng tướng thủ thành trong phủ Thành chủ tơi tả, trong một thời gian ngắn ngủi, anh đã giết được hàng trăm mạng người!
Khi Trần Dương đang hát bài ca giết chóc, Ninh Thiên Hùng đã bị sốc nặng.
“Tích hữu hào nam nhi, nghĩa khí trọng nhiên nặc.
Nhai tí tức sát nhân, thân bỉ hồng mao khinh!"
"Hựu hữu hùng dữ bá, sát nhân loạn nhập ma.
Trì sính tẩu thiên hạ, chích tương đao thương khoa".
Giết người trong chớp mắt, máu chảy thành sông dài, Thích Tần đi đến đâu đầu rơi máu chảy đến đó!
Không được, nếu cứ như vầy, Trần Dương sẽ giết tất cả binh lính của ông ta mất!
Ông ta nghiến răng, ấn một cái vào thanh kiếm, Chân Dương Kiếm lập tức to lên gấp mấy lần, thân kiếm tràn ngập Chân Dương khí cuồng bạo, thậm chí không khí xung quanh cũng bị nhiệt độ cao của chân khí làm cho biến dạng.
"Đi!"
Chân Dương Kiếm lặng lẽ lao đi trong đám đông, để ngăn Trần Dương phát hiện ra, ông ta thậm chí còn giết chết những binh sĩ đứng trước mũi kiếm.
"Phập phập phập!"
Chân Dương Kiếm xuyên qua thân thể hết binh sĩ này đến binh sĩ khác, càng ngày càng tiến gần Trần Dương hơn.
Còn Trần Dương lúc này đang chìm đắm trong khoái cảm giết chóc, anh chả hề nhận thấy nguy hiểm đang cận kề!
Ninh Thiên Hùng vui mừng khôn xiết, dù thể lực của Trần Dương có mạnh đến đâu cũng không chống lại được Chân Dương Kiếm linh khí trung phẩm này!
Ngay lúc Chân Dương Kiếm chuẩn bị đâm vào Trần Dương, anh đột nhiên quay người lại, trong mắt lộ ra một tia điên cuồng.
Thần niệm của anh đã khóa chặt Ninh Thiên Hùng từ lâu, mọi hành động của ông ta đều nằm dưới sự giám sát của Trần Dương.
Anh muốn xác minh xem cơ thể của mình mạnh đến đâu!
"Đâm trúng rồi!"
Ninh Thiên Hùng vui mừng khôn xiết, nhưng giây tiếp theo, ông ta sững người tại chỗ, vẻ mặt đầy hoang mang!
"Không, không thể, không thể như vậy được!"
Ninh Thiên Hùng lắc đầu, không thể tin được mọi thứ trước mắt!