Long Tế Chí Tôn

Chương 385: Thiếu Thành chủ Ninh Khang




Chỉ trong nửa tiếng, Trần Dương đã vượt qua chặng đường mấy trăm dặm, đến ven rìa núi Thập Vạn. Cũng may ở đây cây cối rậm rạp, không sợ bị người khác nhìn thấy.

Hơn nữa bây giờ trời đã dần tối, mọi người trong các đoàn săn thú cũng đã lần lượt trở về thành. Núi Thập Vạn vào buổi tối còn nguy hiểm hơn ban ngày gấp chục gấp trăm lần, không ai trong thành Vô Úy dám qua đêm ở núi Thập Vạn cả.

Trần Dương chậm rãi hạ xuống, bay quãng đường dài như vậy cũng hơi mệt, nhưng chờ anh khôi phục hoàn toàn thì chẳng sao cả. Tối hôm nay, chắc hẳn anh có thể khôi phục Nguyên Thần và thần niệm rồi.

Trên đường trở về, anh gặp rất nhiều người, bọn họ túm năm tụm ba, ai nấy trên người trên mặt đều dính máu, nhưng bọn họ không cảm thấy gì, ngược lại còn thấy vô cùng vẻ vang.

Điều này cho thấy bọn họ trở về với thu hoạch lớn, nhưng không phải tất cả mọi người đều được vậy.

Có người cười thì đương nhiên cũng có người khóc, một số đoàn thợ săn xui xẻo bị đàn dã thú do hung thú dẫn đầu tấn công, tổn thất nghiêm trọng, cả đoàn mấy trăm người mà chỉ còn non nửa.

Trần Dương đi chậm lại, nghe bọn họ nói chuyện, đây cũng là một trong những cách để lấy nguồn tin.

“Mọi người có nghe nói gì không, nghe nói đoàn thợ săn Chó Hoang gặp phải một đàn dã thú quy mô lớn cách núi Thập Vạn 80 dặm về phía Nam, trong đó có mấy chục con hung thú, hàng trăm con mãnh thú, còn lại đều là dã thú”.

“Biết chứ, tổn thất nghiêm trọng lắm, mười người không còn một, hơn 200 người mà chỉ có mấy chục người chạy thoát về!”

“Xem ra không thể đi về hướng đó, năm nay lạ thật, Bão thú những năm trước đâu có nhiều dã thú như vậy. Giết hết đợt này lại thêm đợt khác, ngày hôm sau lại có nhiều dã thú hơn bổ sung vào”.

“Phải đấy, Bão thú năm nay rất có khả năng còn mạnh hơn những năm trước, thành Vô Úy gặp nguy rồi!”

Trần Dương ghi nhớ nơi mà bọn họ nói đến, ngày mai anh sẽ dẫn Thiết Đầu đánh thẳng tới đó.

“Này, hôm nay tôi gặp một chuyện cực may!”

Một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi nói vẻ bí mật.

“Ồ, chuyện gì vậy?”

Người bên cạnh nhìn ông ta với vẻ tò mò.

Người đàn ông nhỏ giọng nói: “Hôm nay tôi nhặt xác cả ngày luôn!”

“Xác dã thú, mãnh thú đầy đất luôn, da thú, xương thú, răng thú đều còn nguyên vẹn, cũng không biết là cao thủ nào nữa, người ta chỉ lấy Thú Đan”.

“Ông hên thế, thế chẳng phải hôm nay ông kiếm lớn rồi sao?”

Người đàn ông trung niên cười ngại ngùng: “Đâu có, đâu có, kiếm ít thôi, tôi chỉ vào 50 dặm rồi thôi chứ đâu dám vào sâu hơn, nhưng tôi cảm thấy bên trong chắc hẳn vẫn còn. Hay là ngày mai mấy anh em lập đoàn vào đó, thu được thì chia đều, được không?”

“Chuyện may từ trên trời rơi xuống thế này mà còn phải suy nghĩ sao? Đương nhiên là đi rồi!”

Mấy người đàn ông cười lớn, lập tức quyết định hợp tác.

Trần Dương ở bên cạnh mỉm cười, cao thủ đó chính là anh, nhưng không phải anh muốn vứt lại, mà là nhẫn trữ đồ của anh thực sự không chứa nổi nữa.

Kiểu gì cũng phải kiếm được cái nhẫn có không gian lớn hơn chút mới được.

Anh lại trà trộn vào đám người nghe ngóng, nhưng cũng chỉ nghe được mấy thông tin vô ích, anh bước nhanh đến cổng thành.

Nhưng điều khiến anh bất ngờ là người ta xếp thành hàng dài dằng dặc trước cổng thành, với tốc độ vào thành thế này thì đến lượt anh trời đã tối rồi.

Anh cũng muốn bay vào, nhưng tường thành có lồng pháp trận, làm vậy rất dễ để lộ mục tiêu.

Anh nhẩm tính thời gian, còn nửa canh giờ nữa là người hầu sẽ mang cơm đến, nếu phát hiện anh biến mất thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Trần Dương bước lên, muốn xem rốt cuộc bọn họ đang làm cái trò gì.

“Mau lên, nộp hết chiến lợi phẩm trong nhẫn trữ đồ ra đây!”, quan quân bảo vệ cổng thành quát tháo.

Người đàn ông đi đầu cắn răng: “Tôi không nộp, chỗ các anh trả giá thấp hơn Thất Bảo Trai những 30%, tại sao tôi phải bán rẻ cho các anh?”

“Láo toét!”

Tướng quân canh giữ rút chiếc roi ngựa ở eo ra, quất mạnh lên người đàn ông, ông ta lập tức da tróc thịt bong: “Đây là quy định mới của phủ Thành chủ, da thú, xương thú, Thú Đan mà các người săn được lúc ra ngoài thành đều phải nộp cho phủ Thành chủ. Làm vậy cũng là để phòng các người nâng giá lên!”

Đây chỉ là cái cớ, ai mà ăn no rửng mỡ đi nâng giá, hơn nữa thành Vô Úy năm nào cũng có Bão thú, giá mua hàng đều vô cùng rõ ràng, bọn họ muốn nâng giá cũng khó.

“Các người làm vậy thì khác gì ăn cướp?”

Người đứng sau không nhịn được nổi giận nói: “Chúng tôi ra ngoài liều mạng, chết biết bao anh em, chiến lợi phẩm săn được đều dùng mạng của các anh em để đổi, dựa vào đâu phải bán giá thấp cho các anh?”

“Phải đấy, dựa vào đâu chứ? Chúng tôi không phục!”

Một câu nói đã kích động sự bất mãn của tất cả mọi người, bọn họ săn thú trong núi Thập Vạn biết bao nguy hiểm, thế mà phủ Thành chủ chỉ nói một câu đã bắt bọn họ giao nộp, làm sao bọn họ chịu?

Tướng quân thủ thành kia sầm mặt xuống: “Câm hết miệng lại, ai dám la ó chứng tỏ người đó định nâng giá, thiếu Thành chủ có lệnh, nếu mà phát hiện phải phạt nặng không tha!”

“Các người nghĩ đi, nếu không nhờ phủ Thành chủ bảo vệ thì các người có thể đứng ở đây lớn tiếng nói chuyện như vậy được không?”

Trần Dương nghe thế thì cười lạnh lùng, thế thì khác gì ép mua ép bán? Không ngờ ở đại lục Thần Ma này cũng gặp phải chuyện chó má như vậy.

Đúng lúc này, một công tử ăn mặc lụa là nghênh ngang bước ra, tay cầm một chiếc quạt gấp, da trắng như ngọc, đáng tiếc tướng mạo chẳng ra làm sao, mắt tam giác, mũi hếch, thoạt nhìn chẳng hài hòa chút nào.

“Thiếu Thành chủ!”

Tướng quân thủ thành nhìn thấy hắn, vội vàng cúi người chắp tay.

Người này chính là con trai của Thành chủ thành Vô Úy, Ninh Khang!

Ninh Khang xua tay, quét mắt nhìn một lượt: “Tôi nghe thấy ở đây hơi ồn ào, có chuyện gì vậy?”

“Thưa thiếu Thành chủ, đám điêu dân này không chịu nộp chiến lợi phẩm săn được!”

Sao cơ?

Ninh Khang lập tức sầm mặt xuống, một luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn, hẳn là cảnh giới Quy Chân trung kỳ.

Rất nhiều người kinh ngạc, ai cũng nói thiếu Thành chủ thành Vô Úy là một tên ăn hại vô công rồi nghề, ăn chơi đàng điếm, không ngờ lại có tu vi cao như vậy.

Những người này đa số có tu vi cảnh giới Tiên Thiên hoặc Phản Phác, cực ít người là cường giả cảnh giới Quy Chân, lúc này cảm nhận được khí thế trên người Ninh Khang, hai chân họ cũng hơi run rẩy.

Sự áp chế cảnh giới ở đại lục Thần Ma còn rõ rệt hơn ở Địa Cầu.

Nhưng trong mắt Trần Dương thì khí thế trên người Ninh Khang còn yếu lắm, chẳng là cái thá gì.

“Đây là quy định do tôi đề ra, ai không nộp cũng được, nhưng đừng vào thành nữa!”

Ninh Khang hừ lạnh một tiếng, nói với tướng quân thủ thành: “Nhớ đấy, người nào không nộp thì không cho vào! Tôi tuyệt đối không cho phép kẻ nào nâng giá!”

“Vâng, thưa thiếu Thành chủ!”

Nghe Ninh Khang nói, mặt mọi người đều biến sắc, không cho vào thành thì khác gì chờ chết?

Vừa đến tối là cả đống dã thú chạy từ sâu trong núi Thập Vạn ra kiếm ăn, đến lúc đó bọn chúng kết thành bầy ra ngoài, ngửi thấy mùi người thì còn sống được chắc?

“Thiếu Thành chủ, cậu không thể làm như vậy được!”

“Phải đấy thiếu Thành chủ, chúng tôi chưa từng có ý định nâng giá, cho chúng tôi vào thành đi mà!”

Đương nhiên cũng có người không khuất phục: “Cái tên khốn kiếp này, cậu đang làm tổn hại danh tiếng của Thành chủ đấy, cho chúng tôi vào, chúng tôi muốn gặp Thành chủ!”

“Chán sống chắc!”

Ánh mắt Ninh Khang lập tức trở nên lạnh lùng, chiếc quạt trong tay hắn xòe ra, vung mạnh một cái, mấy cây ngân châm bay từ trong quạt ra.

“Vèo vèo…”

Ngân châm đâm thẳng vào cổ họng của người kia, trên đó còn bôi chất kịch độc Kiến Huyết Phong Hầu. Người kia không kịp kêu tiếng nào đã bị kịch độc làm cho hóa thành một vũng máu.

Tất cả mọi người đều sợ hãi trước thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng của Ninh Khang.

Ninh Khang hừ lạnh một tiếng: “Lấy chiếc nhẫn trên tay hắn lại đây”.

Tướng quân thủ thành cũng thấy rùng mình, vội vàng bước đến, dùng đao khều chiếc nhẫn trữ đồ ra, sau đó lấy khăn tay lau sạch máu đen dính trên đó.

Ninh Khang nhìn một lượt, nói với mọi người: “Người nâng giá đã bị giết, mọi người có thể vào thành được rồi!”

Người ta mới nói hai câu đã bị hắn giết, còn bị quy cho tội danh nâng giá, đúng là chết mà vẫn ngậm oan chín suối.

Tướng quân thủ thành thấy bọn họ tinh thần hoang mang bèn quát: “Anh có nộp hay không nào? Không nộp thì cút, đến người tiếp theo!”

Người đàn ông bị ăn roi vội vàng gật đầu: “Tôi nộp, tôi nộp!”

Kiếm ít đi một tý cũng được, mất mạng thì chẳng còn gì cả.

Trần Dương sầm mặt xuống, thiếu Thành chủ thì bá đạo, tướng quân thủ thành thì tàn nhẫn.

Trên tường thành, Viên Thiên Cương cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, tuy ông ấy là Sứ tuần thành, nhưng người ta là thiếu Thành chủ, chuyện này… thôi thì cứ kệ đi!

“Đi, chúng ta về phủ!”

Viên Thiên Cương ghét mấy trò bẩn thỉu, nếu đã mặc kệ thì đi luôn cho khuất mắt.

Chờ ông ấy rời đi rồi, Trần Dương cười lạnh lùng, nếu Viên Thiên Cương vẫn ở trên tường thành thì anh không tiện ra tay, nhưng bây giờ thì anh chẳng cần phải lo nghĩ nhiều đến vậy.

Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này thì chẳng có luật pháp đạo đức gì cả.

Gì mà nâng giá chứ, rõ ràng là lý do lý trấu.

Anh ngưng tụ Thần Niệm Chi Đao, chém mạnh về phía Ninh Khang.

Ninh Khang đang đứng ở đó, khẽ phe phẩy chiếc quạt hoa đào, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Đột nhiên hắn cứng người lại, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng, đứng im bất động, nhưng đôi mắt tam giác đã trợn trắng.

“Phịch”

Cơ thể hắn lập tức đổ về phía trước.