Long Tế Chí Tôn

Chương 384: Thu hoạch lớn




Sấm chớp nhanh chóng biến mất, cứ như cảnh tượng vừa rồi chưa từng xảy ra.

Thiết Đầu nằm sấp dưới đất, cả người run như cầy sấy.

Khoảnh khắc đó nó đã cảm nhận được cái uy của trời đất, cho dù rất nhẹ.

Hung thú đột phá lên Vương thú sẽ giáng Lôi Kiếp, lần đó nó suýt nữa thì bị sét đánh chết.

Vậy nên trong lòng nó vẫn cảm thấy sợ hãi.

"Thu!"

Trần Dương vung tay một cái, mấy viên Phục Nguyên Đan phát sáng lấp lánh liền bay vào tay anh.

Trần Dương vội vàng đếm số đường vân trên viên đan, có đúng chín đường vân.

Số chín là cao nhất, liệu có khi nào Dược Lực của viên đan dược này đã lên đến cực hạn, không thể tiếp tục nâng cao nữa không?

Anh lờ mờ cảm thấy hình như mình đã chạm đến bí mật nào đó.

Anh nghĩ một lát rồi ném viên Phục Nguyên Đan vào miệng.

Ầm!

Đan dược vừa vào miệng liền tan, Dược Lực mạnh mẽ lập tức lan khắp, anh đánh giá được ngay Dược Lực của Phục Nguyên Đan.

Ít nhất gấp ba lần đan dược cực phẩm.

Cũng tức là Dược Lực của viên đan dược này đã tăng 5 hạng, từ hạng 8 lên hạng 3, đúng là đáng kinh ngạc.

Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Trần Dương, Thiết Đầu thèm chảy nước miếng.

"Tôi đồng ý giao nguyên hồn cho anh".

Cuối cùng nó vẫn không thể chống lại sự cám dỗ, ngay sau đó một luồng ánh sáng trong suốt bay từ trong não nó ra, nhập thẳng vào người Trần Dương.

Đây chính là nguyên hồn của Thiết Đầu, chỉ cần một suy nghĩ là có thể khiến nó chết.

"Này, bây giờ anh thu kiếm được rồi chứ?"

"Sau này hãy gọi tao là chủ nhân!"

Trần Dương mỉm cười, vung tay lên, Thích Tần tự động bay về tay anh.

"Ôi dào, gọi là gì mà chẳng được!"

Thiết Đầu vẻ mặt mong chờ bước tới, thè chiếc lưỡi dài ra: "Mau, cho tôi nếm thử cái nào, tôi cảm giác ăn cái này sẽ rất có lợi cho tôi!"

"Này, cho mày!"

Trần Dương cũng rất hào phóng, ném luôn một viên đan dược vào miệng Thiết Đầu.

"Ngon quá!"

Thiết Đầu sáng cả mắt lên, cơ thể bị xuyên thủng của nó đang phục hồi vô cùng nhanh chóng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được vết thương đang lên da non.

Thần kỳ, thật là thần kỳ quá đi!

Bây giờ Thiết Đầu đã hoàn toàn tin tưởng Trần Dương là thầy luyện đan, nó ngồi dưới đất, nói vẻ oán trách: "Anh nói mình là thầy luyện đan từ sớm thì chẳng phải tôi đã khuất phục rồi không?"

Trần Dương:???

"Thật là!"

Thiết Đầu oán trách: "Thế là sau này tôi được ăn đan dược thoải mái rồi, lúc độ kiếp cũng đã có sự đảm bảo rồi!"

Mẹ kiếp, hoá ra mày có tính toán như vậy, Trần Dương tức quá bật cười: "Mày tưởng đan dược là rau chắc? Số linh dược này quý lắm đấy!"

Ai ngờ Thiết Đầu khinh khỉnh liếc Trần Dương một cái, đôi mắt nhỏ tí tỏ vẻ khinh miệt: "Chẳng phải là chút dược liệu thôi sao? Đi theo tôi, tôi có đầy!"

Trần Dương nửa tin nửa ngờ đi theo Thiết Đầu, nó đi với tốc độ rất nhanh, cũng không thèm quan tâm Trần Dương có theo kịp hay không. Cũng may thực lực của Trần Dương đã dần hồi phục, nếu không đúng là bị nó bỏ lại sau thật.

Đi mãi vào sâu mấy chục dặm trong núi, cuối cùng Thiết Đầu dừng ở một vách đá, quay lại nhìn Trần Dương: "Đi theo tôi!"

Đây là một trong số rất nhiều hang động của nó, bởi vì có hơi thở của nó nên phạm vi nghìn mét vuông xung quanh không có con dã thú nào cả.

Trong hang có mùi rất thối, chẳng khác gì cái chuồng lợn.

Trần Dương phong bế khứu giác lại, nhưng vẫn bị mùi bên trong làm cho chảy nước mắt.

Mẹ kiếp, thế này khác gì vũ khí sinh học, thế mà con nhãi này bước vào còn có vẻ mặt rất hưởng thụ.

Cải tạo, anh nhất định phải cải tạo lại con nhãi này.

Hang động rất sâu, cũng rất rộng rãi, không ngờ Thiết Đầu này cũng biết hưởng thụ ra phết.

Trong hang động còn gắn các loại đá phát sáng kỳ lạ, nhưng anh không cảm nhận được dao động linh khí trong những hòn đá này, chứng tỏ đây là dị thạch giống với dạ minh châu.

Nếu ở Địa Cầu thì chắc chắn sẽ đấu giá được giá cao ngất cho mà xem.

Nhưng ở đại lục Thần Ma thì chúng chỉ là đống đá đồng nát không đáng giá.

Lại đi thêm mấy chục mét nữa Thiết Đầu mới dừng lại: "Đến rồi, đây chính là chỗ ở tạm thời của bản vương!"

Trần Dương nhìn kĩ, bên cạnh cái ổ kia bày la liệt các loại dược liệu như bày cà rốt, một số còn bị gặm chỉ còn một nửa.

Hà thủ ô 100 năm, nguyên đằng thảo 150 năm, nhân sâm đỏ 180 năm, đương quy 200 năm...

Dưới đất còn nửa đoạn một thứ trông giống củ sen to bằng cánh tay, đó là linh ngẫu 300 năm tuổi, không cần đoán cũng biết là Thiết Đầu gặm nó thành thế này.

Trần Dương siết chặt nắm tay, anh muốn đập cho Thiết Đầu một trận no đòn.

"Số này có đủ không?"

Thiết Đầu nói vẻ đắc ý: "Số dược liệu này do bản vương tìm được lúc ra ngoài tản bộ, nếu anh cảm thấy không đủ thì bản vương còn có..."

Nó còn chưa nói xong thì đã bị Trần Dương đấm một cú vào đầu.

"A... Sao anh đánh tôi..."

"Bốp bốp bốp!"

Sau khi Thiên Ma Thân thành công hoàn toàn lại được tăng cường thêm, Trần Dương cũng không biết thân xác anh mạnh đến nhường nào, chỉ hơi mạnh tay đã khiến Thiết Đầu kêu cha gọi mẹ.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa... Tôi sai rồi... Đừng đánh nữa... Anh còn đánh là bản vương trở mặt đấy..."

"A... Chủ nhân, tôi sai rồi, chủ nhân..."

Sau khi đánh một trận, Trần Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Thiết Đầu nằm chổng bốn chân lên trời thở phì phò.

Nó cảm thấy rất uất ức, rõ ràng nó đã hiến bảo bối ra rồi mà sao vẫn bị đánh?

Chưa kể phòng ngự nó luôn lấy làm tự hào chẳng là cái thá gì trước mặt Trần Dương. Anh chỉ dùng chút sức, còn chưa điều động đến chân khí mà nó đã bị đánh cho lên bờ xuống ruộng.

Nếu dùng đến chân khí thì chẳng phải nó đã bị đánh chết rồi sao?

Thiết Đầu nghĩ đến đây lại càng sợ Trần Dương hơn, xem ra chủ nhân của nó thực lực không tầm thường chút nào cả.

Tuy rất nhiều dược liệu có dấu răng của Thiết Đầu, nhưng rửa đi rồi vẫn có thể dùng được, luyện một mẻ đan dược rồi mang đến Thất Bảo Trai là được.

Có thêm mấy trăm linh dược cực phẩm, Trần Dương cảm thấy vô cùng hài lòng, anh bước đến bên cạnh Thiết Đầu, e hèm một cái rồi nói: "Vừa nãy tao nghe nói hình như mày còn có rất nhiều hang động như thế này đúng không?"

"Tôi có nói thế á? Tôi đâu nói gì nhỉ!"

Thiết Đầu lắc đầu như trống bỏi, một hang động đã bị ăn đòn một lần, mà nó có mấy chục hang động như vậy, nếu mỗi hang bị đánh một lần, nó không chết thì cũng tàn phế.

"Chưa từng nói thật sao?"

Trần Dương để lộ nụ cười gian: "Dẫn tao đi rồi tao luyện đan dược cho mà ăn, chắc bây giờ mày đang là Vương thú đỉnh cao đúng không? Rồi tao sẽ cho mày dùng nấm Thất Bảo La Tán, để mày thăng cấp lên thành Hoàng thú được không?"

Ực!

Thiết Đầu nuốt nước bọt, nói thật là nó đã xiêu lòng rồi, nhưng nghĩ đến thiên lôi nó lại lắc đầu.

Hử?

Trần Dương thoắt cái sầm mặt xuống, siết chặt nắm tay: "Mau dẫn tao đi, nếu không đừng trách tao ra tay độc ác!"

Thiết Đầu nuốt nước mắt, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước nắm đấm của Trần Dương.

Đánh không thắng được thì chớ, tính mạng lại nằm trong tay đối phương, nó đúng là một con Thôn Kim Thú đáng thương.

Chẳng còn cách nào khác, Thiết Đầu đành phải dẫn Trần Dương đến các hang động khác của nó, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, Trần Dương thu nạp xong 10 hang động thì dừng tay.

Không phải anh có lòng tốt, mà là nhẫn trữ đồ của anh đã chất đầy các loại dược liệu.

Anh đành phải gửi lại toàn bộ số da thú xương thú ở hang động của Thiết Đầu.

Nhìn đống da thú xương thú đầm đìa máu, Thiết Đầu không khỏi rùng mình. Liệu có ngày nào đó nó cũng bị Trần Dương lột da róc xương không nhỉ?

Nhất là khi thấy Trần Dương quay lưng về phía nó cười trộm thì trong lòng nó lại càng sợ hãi hơn.

Sao anh ta lại cười đáng sợ như vậy?

Lẽ nào anh ta định giết thú cướp của sao? Nó nhớ đến những truyền thuyết có liên quan đến tu sĩ loài người ở núi Thập Vạn, một số tu sĩ độc ác thường giết người cướp của, miệng nam mô bụng bồ dao găm, chắc Trần Dương cũng không phải loại người như vậy đấy chứ?

Nếu đúng như vậy thì nó thảm rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết mà thôi.

Nếu Trần Dương biết Thiết Đầu đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ giơ chân đá nó một phát.

Có nhiều dược liệu cực phẩm như vậy, lại tiết kiệm được cả đống nguyên thạch, hơn nữa lại có đủ dược liệu để luyện Ngưng Thần Đan và Cố Thần Đan. Hơn nữa Dược Lực và số tuổi của đống dược liệu này còn tốt hơn Thất Bảo Trai nhiều, đan dược luyện được chắc chắn sẽ có chất lượng cao.

Tiếc là bây giờ trời đã tối, anh phải trở về đã, nhỡ Mai quản gia tìm đến anh mà không thấy thì lại liên lụy đến ông ấy.

"Tao đi đây, ngày mai lại đến tìm mày!"

Trần Dương nghĩ một lúc, để lại hai viên Phục Nguyên Đan có chín đường vân mây vừa luyện được: "Hôm nay mày nghỉ ngơi đi".

Trần Dương nói xong liền bay lên, biến mất khỏi tầm mắt của Thiết Đầu.

Biết bay nữa?

Đây là... tu sĩ cảnh giới Nguyên Thần!

Thiết Đầu trợn mắt lên, nó không phải ngu ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Trần Dương vừa là nhà luyện đan cấp tông sư, vừa là tu sĩ cảnh giới Nguyên Thần, hình như nó đã nhận một chủ nhân rất giỏi giang.

Nhìn Phục Nguyên Đan trong lòng bàn tay, nó híp mắt lại, đồ ngon thế này đương nhiên phải cho vào bụng rồi.

Nhớ đến viên vừa nãy, nó nuốt vội nuốt vàng, còn chưa nếm được mùi vị, lần này nó phải thưởng thức thật cẩn thận mới được.