Long Tế Chí Tôn

Chương 379: Điên cuồng dùng thuốc




Vương chưởng quầy nhanh chóng bước đến, số dược liệu ông ta mang đến gần như bày đầy chiếc bàn.

Mỗi loại dược liệu đều tràn đầy linh khí, loại nào cũng là linh dược cực phẩm trên trăm năm!

Trần Dương gật đầu: “Vương chưởng quầy có lòng quá!”

Vương chưởng quầy mỉm cười không nói gì, Trần Dương là người thông minh, nhưng cũng vô tình nợ ông ta ơn huệ này.

Chiếc nhẫn trữ đồ trên tay trái Trần Dương lóe lên một tia sáng, toàn bộ số dược liệu trên bàn được thu vào trong.

Không gian chứa đồ của nhẫn trữ đồ hạ đẳng quá nhỏ, bây giờ bên trong đã chẳng còn mấy chỗ trống nữa.

Phục Nguyên Đan mới luyện được thì không thể lấy ra, Trần Dương sợ bị người ta nhắm đến.

“Trương tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho ông nữa không?”

Vương chưởng quầy nhìn Trần Dương với ánh mắt sáng rực.

Trần Dương nghĩ một lát: “Đúng là có một chuyện, tôi muốn hỏi xem Thất Bảo Trai có công pháp nào trên cấp Thiên không?”

Công pháp trên cấp Thiên?

Trong mắt Vương chưởng quầy lóe lên ánh sáng, tại sao Trương tiên sinh lại hỏi như vậy? Là bản thân ông ta cần hay thầy luyện đan phía sau cần?

Trên cấp Thiên là cấp Thần, người có thể tu luyện công pháp cấp Thần ít nhất cũng là cường giả cảnh giới Ngưng Đan.

Lẽ nào thầy luyện đan phía sau Trương tiên sinh là cường giả cảnh giới Ngưng Đan?

Ở nước Dạ Lang, cảnh giới Ngưng Đan tuyệt đối là quyền lực hàng đầu.

Ví dụ như Ninh Thiên Hùng, tuy chỉ là Ngưng Đan sơ kỳ, nhưng cũng đủ trấn thủ một thành.

Thầy luyện đan cao cấp đã đủ tôn quý, lại còn là cường giả cảnh giới Ngưng Đan, Vương chưởng quầy cảm thấy mình nên đánh giá lại vị Trương tiên sinh này.

Trần Dương cũng không biết mình tiện miệng hỏi một câu trong đầu Vương chưởng quầy lại suy diễn ra nhiều thứ như vậy.

Vương chưởng quầy im lặng một lúc mới lên tiếng: “Có, trên cấp Thiên là công pháp cấp Thần”.

“Giá cả thế nào?”

“Công pháp cấp Thần hạ phẩm rẻ nhất cũng mất hơn chục nghìn nguyên thạch thượng phẩm”.

“Thế công pháp thượng phẩm thì sao?”

“Hơn trăm nghìn!”

Trần Dương không nói gì, theo giá Phục Nguyên Đan anh luyện được, mỗi viên 1 nguyên thạch, thế anh phải luyện trăm nghìn viên mới có được công pháp cấp Thần thượng phẩm sao?

Thế anh phải luyện đến đời kiếp nào chứ?

“Nếu có đan dược hạng 4, thậm chí hạng 2 thì giá thế nào?”

Ý là tiếp tục bán đan dược sao?

Vương chưởng quầy trong lòng mừng rỡ, trầm giọng nói: “Đan dược hạng 4 thì mỗi viên 10 đến 30 nguyên thạch thượng phẩm, đan dược hạng 2 thì mỗi viên 300 đến 500 nguyên thạch thượng phẩm!”

“Thế còn hạng 1?”

“Ít nhất cũng phải 1000 nguyên thạch!”

Vương chưởng quầy đáp vẻ cân nhắc.

Trần Dương gật đầu, nếu luyện được đan dược hạng 1 thì chỉ cần mấy trăm viên là có thể gom đủ số nguyên thạch.

Nhưng Trần Dương không định bán đan dược liên tục, như vậy sẽ khiến Vương chưởng quầy nghi ngờ.

Sau khi tìm hiểu xong, Trần Dương chắp tay, cáo từ rời đi.

Hai người bước ra khỏi căn phòng bí mật, trong lòng Vương chưởng quầy hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì.

Bởi vì vừa nãy Trần Dương hỏi mấy câu đó, ông ta đang nghĩ liệu lần tới Trần Dương có mang đan dược cao cấp đến hay không?

Nếu là đan dược cao cấp thì lợi nhuận thu được sẽ càng cao.

“Chưởng quầy, phủ Thành chủ vừa mang tới một lô chiến lợi phẩm từ dã thú”.

Người làm bước tới nói: “Mấy chục nghìn tấm lông da dã thú, 1000 viên Thú Đan, 50 nghìn cân răng xương, vuốt sắc của mãnh thú, 80 viên Thú Đan, 150 nghìn cân răng xương, vuốt sắc của hung thú.

Vương chưởng quầy vuốt chòm râu chữ bát: “Da lông dã thú 100 nguyên thạch hạ phẩm, đổi được 10 nguyên thạch thượng phẩm, Thú Đan mãnh thú được 100 nguyên thạch thượng phẩm, răng xương, vuốt sắc được 100 nguyên thạch thượng phẩm”.

“Thú Đan hung thú được 800 nguyên thạch thượng phẩm, răng xương, vuốt sắc được 100 nguyên thạch thượng phẩm”.

Đúng lúc Trần Dương đứng bên cạnh, anh không ngờ chiến lợi phẩm từ dã thú lại bán được giá cao như vậy.

Đầu anh lóe lên suy nghĩ, mình không thể bán đan dược bừa bãi được, có khi ra ngoài thành săn thú lại là cách hay để kiếm được nguyên thạch.

Đến khi Vương chưởng quầy tính toán xong thì Trần Dương đã mất tăm mất tích.

Hy vọng lần tới ông ta có thể mang đến bất ngờ cho mình.



Trần Dương sử dụng Phù Du Công, trở về nhà họ Viên một cách xuất quỷ nhập thần.

Anh đến nhà họ Viên đã được mấy ngày, trừ hai ngày đầu còn có người hầu đến, những ngày sau anh đã hoàn toàn trở thành người vô hình, hình như đã bị người nhà họ Viên lãng quên hẳn.

Nhưng Trần Dương chỉ mong sao bọn họ đừng đến làm phiền, chỉ cần nghĩ đến hôm động phòng, nghĩ đến tướng mạo của đại tiểu thư nhà họ Viên là dạ dày anh lại cuộn lên.

Cô ấy không đến đúng là cảm tạ trời phật.

Trần Dương vội vàng lấy dược liệu ra, phóng suy nghĩ ra quan sát bốn phía, lòng bàn tay dâng lên một luồng linh hỏa, nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên không ít, từng linh dược cực phẩm được đưa vào, bị ngọn lửa nóng rát đốt thành linh dịch.

Anh gom một lượng lớn linh khí đất trời lại, cũng may Trần Dương ở chỗ cực kỳ hẻo lánh, lại thêm đại lục Thiên Ma có linh khí dồi dào, nên dù anh gom rất nhiều linh khí thì cũng không gây nên bất cứ động tĩnh gì.

Nếu là ở Địa Cầu, linh khí trong vòng trăm kilomet vuông mà bị anh cuốn sạch thì chắc chắn sẽ gây nên động tĩnh cực lớn.

Nếu như anh có thể hấp thụ số linh khí dồi dào này thì tốt biết mấy.

Anh cố gắng dằn xuống suy nghĩ đả thông huyệt khiếu, không tu luyện thì thôi, đã tu luyện thì phải tu luyện đến mức tốt nhất.

Dẹp bỏ những tạp niệm trong lòng, Trần Dương bắt đầu tập trung luyện đan dược.

Đầu tiên anh luyện Sinh Cơ Đan, sau đó là Cố Thần Đan, cuối cùng là Ngưng Thần Đan.

Số dược liệu chuẩn bị lần này đều là linh dược cực phẩm, nên Sinh Cơ Đan luyện được có công hiệu cực mạnh.

Gần như đạt đến đan dược thượng phẩm hạng 1.

Mỗi lần chỉ luyện được 3 viên, nhưng 1 viên này còn hơn 10 viên trước đó.

Dùng hai viên đan dược xong, gân mạch toàn thân Trần Dương phục hồi, còn rắn chắc và ổn định hơn trước kia.

Làn da trở nên trắng trẻo, phóng suy nghĩ vào trong cơ thể, xương cốt trở nên trong suốt, anh thậm chí có thể nhìn thấy cốt tủy đang chảy trong đó.

Xương như thủy tinh, da thịt thơm ngát, đây là cảnh giới cao nhất mà mấy chục đời Thiên Ma Tông theo đuổi.

Anh khẽ miết một cái, không trung phát ra một tiếng trầm đục, đến không khí cũng bị anh miết vỡ.

Cảm giác này thật là mạnh, anh cầm con dao dùng để cắt thuốc bên cạnh lên, chém mạnh vào tay mình.

“Keng” một tiếng, con dao bị gãy giữa không trung, còn chỗ bị chém thì không có chút dấu vết nào.

Bá đạo, thực sự là quá bá đạo.

Bất kể là nội tu hay ngoại tu, sức mạnh thân xác của anh cũng đạt mức tuyệt đỉnh.

Anh từng đọc trong một quyển du ký rằng, có một số tu sĩ thân xác cứng rắn, chỉ dựa vào sức mạnh thân xác cũng có thể phá trời rạch đất, dời non lấp bể, có lẽ sẽ có một ngày anh cũng có thể đạt đến cảnh giới đó.

Nhưng toàn thân anh tỏa ra mùi thơm quá nồng, anh bỗng nảy ra một ý, thu nhỏ lỗ chân lông lại, mùi thơm kia lập tức biến mất.

Sau khi làm quen với sức mạnh thân xác, Trần Dương bắt đầu dùng Cố Thần Đan.

Sau khi được Trần Dương dung hòa linh khí, trên Cố Thần Đan đã in bảy đường vân mây, chắc chắn là đan dược thượng phẩm hạng 1.

Đan dược vào bụng, người tí hon Nguyên Thần đang khô kiệt bắt đầu hấp thụ Dược Lực.

Bởi vì đều là đan dược cực phẩm nên Trần Dương không cần lo có độc và tác dụng phụ.

Đây là lợi ích của việc dùng đan dược cực phẩm.

Dùng xong Cố Thần Đan, người tí hon Nguyên Thần của Trần Dương trở nên ổn định, không còn trạng thái mờ ảo như sắp tan rã giống lúc trước nữa.

Cứ như vậy, chỉ cần luyện hai mẻ nữa, Nguyên Thần của Trần Dương đã khôi phục lại như ban đầu.

Theo tỷ lệ trọng lực gấp 10 lần, bây giờ anh có thể dùng suy nghĩ nhấc một vật nặng mấy nghìn cân một cách dễ dàng.

Anh dùng viên Ngưng Thần Đan thứ hai, suy nghĩ tiếp tục mở rộng ra đến 1000m, viên thứ ba là 1300m.

Ở vùng dưới đồi thị, cơ thể của người tí hon tinh thần đã trở nên rắn chắc hơn, so với vẻ yếu ớt lúc trước thì đỡ hơn rất nhiều.

Anh đoán mình hẳn đã khôi phục được khoảng 70% so với thời kỳ đỉnh cao.

Trần Dương nằm trên giường, tinh thần căng thẳng suốt mấy ngày, đột nhiên thả lỏng cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.

Chờ anh khôi phục lại đỉnh cao cũng chính là lúc rời khỏi nhà họ Viên.

Anh không hề quên ý định ban đầu khi phá vỡ hư không, anh muốn trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức có thể phá vỡ rào cản giữa đại lục Thần Ma và Địa Cầu, đón hết người nhà vợ con đến đây.

Để bọn họ trường sinh bất lão, sống đời đời kiếp kiếp.



Dạo này trong thành Vô Úy có thêm rất nhiều người lạ, bọn họ đều là những cao thủ được các gia tộc lớn mời đến với số tiền lớn.

Bão thú ngày càng đến gần, có thể nhìn ra điều này từ số dã thú xuất hiện thường xuyên ở ngoài thành.

Thêm một thời gian nữa, bọn họ sẽ không vào thành được nữa, lúc đó dã thú đông như kiến sẽ cuốn tới, ai vào người đó chết.

Trong đó cũng có một số thợ săn tiền thưởng, bọn họ lập nhóm ra ngoài thành săn thú, sau đó bán da thú, Thú Đan, răng thú, vuốt thú, thậm chí thịt thú.

Ngày nào cũng có vô số thi thể dã thú được đưa vào thành Vô Úy, đồng thời cũng có không ít người chết và bị thương.

Nhưng dã thú cứ như giết không xuể, giết hết một đợt lại càng có nhiều dã thú đến vây hơn.

Viên Thiên Cương là Sứ tuần thành, áp lực ngày càng tăng lên, quá nhiều, thực sự là quá nhiều.

Ông ấy có thể dự đoán trước quy mô lần bão thú này chắc chắn sẽ rất lớn.

Hy vọng trận pháp trên tường thành có thể phòng thủ được.

Viên Thiên Cương dẫn các đệ tử nhà họ Viên đi tuần trên tường thành, dưới tường thành, Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết lặng lẽ đến chỗ bảo vệ cổng thành.

Trừ các võ giả và tu sĩ có thực lực, người bình thường không được phép ra ngoài thành.

Trước mặt hai người có không ít người đang xếp hàng, bọn họ đều chuẩn bị ra ngoài thành săn giết dã thú.

“Nào, đánh vào đây!”

Quan quân bảo vệ chỉ vào hòn đá đo lực ở bên cạnh.

“Đoạn thứ ba, Hậu Thiên trung kỳ, 150 cân, cho qua!”

Quan quân bảo vệ nói xong liền lấy một tấm thẻ thông hành ra, võ giả thông qua bài kiểm tra lần sau muốn ra ngoài chỉ cần giơ tấm thẻ thông hành ra là được, trên đó có ghi lại cảnh giới và lực đạo của tu sĩ.

Rất nhanh đã đến lượt Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết.

Ngọc Khiết lớn chừng này nhưng chưa từng ra khỏi thành Vô Úy, trong lòng vừa kích động vừa căng thẳng.

“Công… công tử, em căng thẳng quá!”

“Nếu em sợ thì bây giờ quay về vẫn còn kịp đấy”.

Viên Tuyết Phi nói bằng giọng ồm ồm.

“Không… em không sợ!”

Ngọc Khiết cắn môi, hít sâu một hơi, tay phải nắm thành quyền, đánh mạnh vào hòn đá đo lực.

“Đoạn thứ tư, Hậu Thiên viên mãn, 200 cân, cho qua!”