Long Tế Chí Tôn

Chương 364: Ông tổ võ đạo




Sau khi đột phá lên Thiên Nhân Hóa Sinh, Trần Dương có thực lực giống như Lục Địa Chân Tiên.

Có thể lấy được linh khí trời đất bất cứ lúc nào, linh khí trời đất trên Băng Hỏa Đảo gấp 10 lần bên ngoài.

“Người bình thường nếu đột phá lên Tiên Thiên có thể tăng 20 năm tuổi thọ”.

“Đột phá lên Phản Phác, tăng 50 năm tuổi thọ”.

“Đột phá lên Quy Chân, tăng 80 năm tuổi thọ”.

“Đột phá lên Thiên Nhân Hóa Sinh, tăng 200 năm tuổi thọ”.

Lên đến cảnh giới hiện giờ, anh có thể nói chính xác ra được mỗi một cảnh giới có thể tăng bao nhiêu năm tuổi thọ, trước đây nó chỉ là một sự mơ hồ, vậy nên nhân dịp đại hội Luận Đạo lần này, Trần Dương đã vạch võ khái niệm này.

Tất cả mọi người đều bối rối, đột phá lên Thiên Nhân Hóa Sinh lại có thể tăng 200 năm tuổi thọ sao, chuyện này liệu có thật không?

Trong lòng ai nấy đều sôi sục.

Có ai là không muốn trường sinh bất tử?

Dĩ nhiên, đây cũng là suy nghĩ rất bình thường. Giờ những cao nhân, tu sĩ đang theo đuổi con đường chân chính dưới kia, không ngừng dán mắt vào hình ảnh to lớn của con người đang lơ lửng trong không trung, quan sát diễn biến của từng cảnh giới một.

Đây là cơ hội ngàn năm có một, nhưng cũng thật đáng cười cho những người này, còn đắm chìm trong giấc mộng bất tử.

Rất nhanh, Trần Dương phất tay một cái, hình ảnh biến mất: “Hôm nay tôi xin nói ra, cảnh giới cao hơn Thiên Nhân Hóa Sinh! Tôi gọi nó là Siêu Thoát!”

Mấy trăm năm trước, cao nhân tiền bối Đan Tông và Thiên Ma Tông đã tập hợp được không ít cao thủ, sau đó liên thủ để tìm hiểu ra được cảnh giới cao hơn Thiên Nhân Hóa Sinh.

“Ý nghĩa của “Siêu Thoát” chính là, phá vỡ được xiềng xích giải thoát tất cả, về lý thuyết mà nói, Thiên Nhân Hóa Sinh đã là cảnh giới cao nhất mà cơ thể con người có thể tiếp nhận được rồi”.

“Cảnh giới Siêu Thoát, chính là việc phá vỡ những ràng buộc trong cơ thể con người, nhào nặn lại thể xác và tinh thần của con người. Có chút giống với ý nghĩa của Phượng Hoàng Niết Bàn Trùng Sinh!”

Trần Dương nói đến mức cây lặng gió ngừng, ai nấy trong quảng trường đều sợ hết hồn hết vía.

Nhào nặn lại thể xác, tinh thần, chỉ cần một sự sai sót nhỏ thôi cũng có thể khiến cho những thành quả tu luyện đến giờ, rồi thân xác tiêu tán. Điên dồ quá đi.

Hơn nữa, liệu rằng có ai kiên trì nổi với quá trình này?

Trần Dương ngồi trên đài cao nói đến những hiểu biết của mình đối với cảnh giới Siêu Thoát. Tâm huyết của các vị cao nhân tiền bối những đời Đan Tông, Thiên Ma tông trước đây không thể nào để mai một đi được, cho dù mọi người không tin, anh cũng phải nói.

Lúc mọi người còn đang ngơ ngẩn, Trần Dương nói tiếp: “Sau đại hội Luận Đạo lần này, tôi sẽ dốc toàn tâm toàn lực để đột phá lên Siêu Thoát, vì mọi người đi tìm con đường phía trước, nếu may mắn thành công, tôi sẽ tuyền bá phương pháp này cho mọi người!”

Dứt lời, toàn bộ quảng trường vẫn tĩnh lặng, tất cả mọi người đều đang lĩnh hội những lời Trần Dương vừa nói.

Cho dù là trước đây có thù với nhau hay không, hay có thực sự phục Trần Dương hay không, thì vào thời khắc này, tất cả bọn họ đều cảm thấy kính nể.

Dùng toàn lực của bản thân, để khai sáng con đường phía trước cho Võ Lâm, tinh thần trượng nghĩa này, chắc chỉ có thể xuất hiện trong thời đại hồng hoang hàng trăm nghìn năm trước.

“Minh chủ cao nghĩa, cảm tạ Minh chủ đã làm hết thảy vì Võ Lâm!”

Mọi người đồng loạt quỳ lạy trên đất, ngay cả các Chưởng môn của Lục Đại Phái cũng phải tâm phục khẩu phục.

Chuyện Trần Dương làm, đã không còn là chuyện của một cá nhân nữa, mà liên quan đến tất thảy những người trong thiên hạ.

Một khi thành công, thì sẽ xuất hiện một cuộc cách mạng lớn mà hàng trăm nghìn năm qua chưa có.

Ở bên kia quảng trường, có rất nhiều cô bé cậu bé đang đứng ngó nghiêng, mặt đầy kiêu ngạo nhìn người đàn ông trên đài, đó là bố của bọn họ, là niềm tự hào lớn nhất của bọn họ.

Một ngày nào đó, bọn họ cũng sẽ giống bố mình, lớn lên sẽ trở thành người được người ta kính nể.

Sau lưng các cậu bé cô bé này, là một đám đàn bà đứng rơi lệ.

Bọn họ biết chồng mình đang gánh trên vai một sứ mạng như nào, thật ra thì anh đâu cần phải vất vả đến mức đó.

Trong lòng Tô Diệu có chút sợ hãi, chính là vì cô, nếu như tư chất của cô tốt một chút, đột phá được lên cảnh giới Quy Chân giống như các chị em kia, vậy thì Trần Dương cũng không cần phải nóng lòng đột phá lên cảnh giới cao hơn đến vậy.

Tình yêu của Trần Dương trước giờ đều là như vậy, anh không dùng lời nói, mà dùng hành động thực tế để chứng minh.

Tô Diệu thực sự hạnh phúc, bởi vì trong lòng Trần Dương cô luôn có một vị trí lớn nhất.

Ba ngày Luận Đạo mọi người đều nghe một cách say sưa, Trần Dương cũng đã giải thích được khúc mắc cho hàng trăm người, chỉ ra những điểm chưa được của họ, thậm chí có mấy trăm tu sĩ còn đột phá cảnh giới ngay tại đó.

Bọn họ không khỏi nhớ đến đại ân đại đức của anh.

Chính nhờ Trần Dương thành lập Đan Tông, nên việc tu luyện của thiên hạ mới bớt đi được khó khăn, nhờ có anh mà thay đổi được sự đối đầu giữa chính đạo và tà giáo, thứ mà tồn tại hàng ngăm nghìn năm qua.

Cũng chính anh, đã thay đổi được thời đạt Mạt Pháp, mở ra hội Luận Đạo, chỉ ra những điểm sai lầm của mọi người.

Mọi người không khỏi cung kính quỳ lạy.

Cảnh này đã được một họa sỹ nổi tiếng vẽ lại, mấy chục năm sau, bức tranh Võ Tổ Luận Đạo đã được bán ra với giá hàng trăm tỉ thiên giới.

Đương nhiên những chuyện này thì để sau hãy bàn.

Kết thúc ba ngày Luận Đạo, mọi người vẫn không nỡ lòng nào tạm biệt Trần Dương, trên đường trở về còn có nhiều người hồi tưởng lại những gì anh đã nói.

Sau khi mọi người rời khỏi Băng Hỏa Đảo, danh tiếng ông tổ Võ Đạo của Trần Dương đã được lan xa, cuối cùng cái tên Minh chủ Võ Lâm đã được thay bằng Võ Tổ.

Trong cuốn Hậu Thế Võ Lâm Biên Niên Sử có ghi lại, năm Hoa Hạ 2020, Võ Tổ thành lập Liên Minh Võ Lâm, mở ra thời đại Thịnh Pháp!

Sau khi kết thúc 3 ngày 3 đêm đại hội Luận Đạo, Trần Dương bị Tô Diệu gọi vào phòng.

Hai người để nguyên quần áo mà ngủ, trò chuyện về những chuyện xảy ra những năm qua.

Từ chuyện Trần Dương vào ở rể nhà họ Tô, rồi đến khi anh trở thành Minh chủ Võ Lâm.

Những chuyện xảy ra khi đó, cô đều nhớ rõ ràng.

Trần Dương không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe, nhưng mà hai tay thì quả thực không chịu nghe lời, sờ soạng trên thân thể mềm mại của Tô Diệu, rồi chui tọt vào trong quần.

“Này, chúng ta đang tâm sự mà, tay anh để đi đâu thế?”

Tô Diệu vẫn không đổi được tật xấu là đỏ mặt, đối mặt với Trần Dương, cô luôn cảm thấy có chút xấu hổ, cho dù đã làm mẹ trẻ con rồi.

“Em nói cứ nói, anh sờ cứ sờ, có sao đâu!”

Trần Dương cười đen tối, bàn tay sờ lên đùi non trắng nõn.

Chỉ là anh muốn dùng cách này, để xua tan nỗi bất an trong lòng cô.

Mặt Tô Diệu đỏ bừng lên, cô liền khép chặt hai chân: “Anh cứ như này, em nói sao được?”

“Vậy thì vừa làm vừa nói!”

Trần Dương sớm đã không nhịn được rồi, ngày thường thì hay ngủ cùng mọi người, hiếm hoi lắm mới có cơ hội riêng tư như này.

Đối với Trần Dương mà nói, Tô Diệu luôn là người đặc biệt, người anh si mê nhất.

Sau khi cô sinh con xong, thân hình cũng trở nên đẫy đà hơn, cảm giác chỉ cần bóp nhẹ một cái là ra được nước.

Ánh mắt đảo qua đảo lại, cảm giác thẹn thùng, cánh mũi phập phồng, nhìn hấp dẫn không thể nào tả nổi.

Âm thanh rên rỉ không ngừng vang lên.

Động tác của Trần Dương khi thì nhẹ nhàng mơn chớn, lúc lại như gió táp mưa gào.

Không biết qua bao lâu, Tô Diệu cảm thấy như sắp chết đến nơi, linh hồn bước lên thiên đường, rồi có lúc lại như xuống địa ngục.

Cuối cùng, một tiếng gầm lớn, Trần Dương trút hết lửa giận trong người mình ra, trong phòng lúc này chỉ còn lại tiếng thở dốc của Tô Diệu.

Thể chất của Trần Dương quá mạnh, còn cảnh giới của Tô Diệu thì lại quá thấp, nên không thể mạnh tay quá được.

Anh nhẹ nhàng cầm chiếc khăn bông lau mồ hôi trên thân thể cô, mệt quá nên Tô Diệu nhắm mắt lại, liên tục kêu la: “Chồng, xin anh đó, anh tha cho em đi mà, em mệt quá rồi đây… để em nghỉ ngơi đã…”

“Cô vợ ngốc này!”

Trần Dương cười một tiếng, sau đó giúp cô lau chùi sạch sẽ, rồi ôm cô thật chặt, ngắm nhìn Tô Diệu ngủ thật say trong vòng tay.

Dù có thế nào, anh cũng phải đột phá lên được, vì Tô Diệu, vì những thành viên khác trong nhà.

Một đêm bình yên, sáng sớm hôm sau, Trần Dương kéo Tô Diệu dậy làm bài thể dục buổi sáng.

Cô hiểu được là Trần Dương sắp đối mặt với chuyện gì, nên cô để mặc anh làm, hơn nữa còn rất tích cực phối hợp.

Anh ôm Tô Diệu giờ 2 chân đang mềm nhũn vào nhà tắm, sau khi tắm xong, hai người mới đi từ trong phòng ra.

Giải tỏa được nỗi bí bạch, nên hai hàng lông mày của Tô Diệu cũng như trở nên tươi trẻ hơn, tỏa ra luồng hào quang động lòng người.

Vừa ra khỏi cửa, bị đám chị em nhìn thấy nên họ không ngừng trêu ghẹo.

Cũng may là Tô Diệu đã quen rồi, nên cô cũng hùa vào với mọi người.

Trong những ngày sau đó, Trần Dương ngày ngày phục vụ các bà vợ, nửa tháng sau, anh nói rõ mọi chuyện với bọn họ.

Anh sẽ tiến vào trong phòng bế quan kia.

Nếu không thành công, thì sẽ thành nhân.

Anh cầm hộp ngọc, lấy viên đan dược bên trong ra.

Viên đan dược tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, chỉ cần ngửi một cái cũng khiến toàn thân thư thái, lỗ chân lông cũng được thư giãn.

Anh không chần chừ mà nuốt nó vào, sau đó xếp bằng ở giữa phòng.

Căn phòng này, chính là nơi hội tụ nhiều linh khí nhất của Băng Hỏa Đảo, trong phòng lớp sương dày đặc, dường như đang ngưng tụ lại thành chất lỏng.

“Đoàng!”

Đan dược vào đến trong bụng, Dược Lực trong viên thuốc gần như nổ tung trong dạ dày.

Năng lượng thuần túy đang lan truyền toàn bộ cơ thể, dường như muốn phá nổ thân xác anh.

Quá mạnh, quá đáng sợ, nguồn năng lượng lớn như này người thường sẽ không thể nào tiêu hóa nổi.

“Bùm bùm bùm!”

Cơ quan nội tạng trong cơ thể anh đang vỡ nát, hai tai, hai mắt, lỗ mũi và miệng bắt đầu chảy máu, Cổ Đế 8 cánh trong tim anh bắt đầu giao động không yên, trở nên vô cùng cáu kỉnh.

Trần Dương không quan tâm đến nó, vận chuyển Thiên Ma Thân, không ngừng luyện hóa đan dược, hấp thụ Dược Lực, các bộ phận trong cơ thể anh không ngừng chia ra, rồi sau đó dưới sự tác động của Dược Lực thì lại được khôi phục.

Cảm giác đau đớn này thật khiến người ta nổi điên, nếu không phải tinh thần của Trần Dương vượt xa người thường, thì e đã sớm tan xác.

Nhưng mà, đó chưa phải là phần quan trọng, Trần Dương cảm giác đầu óc mình bắt đầu đau, giống như có hàng trăm nghìn cây kim đang đâm vào.

Đau… đau đến mức muốn chết.

“Xoạt!”

Anh cảm giác đầu mình như muốn nứt ra vậy, sức lực tinh thần không ngừng bị xé vụn, những mảnh vụn tinh thần cứ thế bị xé nát ra.

Hàng vô số suy nghĩ đang xoay chuyển trong đầu anh, sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng, ưu tư đan xen vào với nhau, mỗi một phần tinh thần, giống như đều có suy nghĩ độc lập riêng.

Giống như một người mắc hội chứng tâm thần phân liệt, mỗi nhân cách vừa là con người anh, vừa lại không phải con người anh.

“Không thể sụp đổ, nhất định không thể sụp đổ!”

Da trên người Trần Dương bắt đầu bị rách ra, những vết rách lóe lên ánh sáng màu đỏ, giống như bên trong đang có vật gì đáng sợ muốn chui ra vậy.

“Thiên Ma Thân, luyện hóa cho ta!”

“Toàn bộ ý niệm tụ, tụ, tụ lại cho ta!”

“Tiểu Cổ, hút, hút thật mạnh vào cho ta!”

Trần Dương gầm thét trong lòng.

Cổ Đế 8 cánh giao tiếp ý nghĩ với Trần Dương, há miệng hút một cái, Dược Lực của Siêu Thoát Đan không ngừng bị nó nuốt vào bụng.

Tuy nhiên, năng lượng này quá thuần khiết và dữ dội, dường như ngoài phạm vi nó có thể tiêu hóa được.

“Chít, chít, chít!”

Một tiếng kêu gào, thân thể Cổ Đế 8 cánh đột nhiên lớn lên, nó đau đớn lăn lộn bên trong phòng!