Trần Dương đang chuyển hóa chân khí thành chân nguyên từng chút một.
Áp lực khổng lồ cũng khiến Thiên Ma Thân của anh tự vận hành.
Số Huyết Sâm, linh chi đã ăn ở Ngũ Độc Giáo chỉ có một phần được anh hấp thụ, hầu hết Dược Lực vẫn còn tích tụ trong người.
Dưới sức ép to lớn, Dược Lực trong người Trần Dương dần được kích phát.
Tốc độ vận hành siêu tốc khiến lỗ chân lông của Trần Dương cũng bắt đầu rỉ máu.
Trong hai phút ngắn ngủi, người anh đã đầm đìa máu.
“Mọi người cố lên, hắn sắp không gượng được nữa rồi!”
Trương Viễn Kiều ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, thế thì không cần ông ta phải ra tay nữa rồi.
“Trần Dương, cố lên”, Hạ Lam cuống đến mức dậm chân, van nài: “Sư phụ, con xin người đấy, người hãy giúp cậu ấy được không?”
“Nếu cậu ta qua được cửa ải này thì ta sẽ nhận làm rể, nếu không qua được thì chứng tỏ cậu ta không có phúc này”.
Đông Kiếm Vương nói câu này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trần Dương đang bị mọi người vây đánh.
Hắn có ảo giác hình như Trần Dương đang cười.
Đúng vậy, anh đang cười!
Đã đến lúc này rồi mà cậu ta vẫn cười được sao?
Lẽ nào cậu ta còn con át chủ bài nào?
Đúng lúc này, toàn thân Trần Dương run lên, máu bẩn trên người trút xuống.
Trong mắt anh lóe lên ánh sáng.
Giờ phút này, toàn thân anh tràn đầy sức mạnh, chỉ trong chớp mắt, anh có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng trái tim đang bơm máu.
Ào ào ào!
Khí huyết cuồn cuộn, đây là… dấu hiệu Thiên Ma Thân đã thành công hoàn toàn.
Anh khẽ vung quyền lên không trung, một tiếng nổ lớn vang lên.
Sức mạnh thật khủng khiếp, so với Thiên Ma Thân thành công bước đầu thì đã tăng gấp 10 lần.
Lúc này, làn da anh có màu đồng, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng trên bề mặt da thịt.
Thiên Ma Thân thành công hoàn toàn, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, chính là Kim Chung Tráo phiên bản nâng cấp.
Đúng lúc Trần Dương kích động, chân khí Nhân Uân trong đan điền anh chỉ còn chút nữa là chuyển hóa hết thành chân nguyên.
Còn một chút nữa, một chút nữa thôi!
Sau khi Thiên Ma Thân thành công hoàn toàn, khả năng chống chọi áp lực của Trần Dương cũng tăng gấp bội, những người này không khiến anh cảm thấy áp lực quá lớn.
Anh nhìn Trương Viễn Kiều vẫn khoanh tay đứng nhìn bên cạnh, bĩu môi nói: “Chưởng môn Trương, nghe nói thời gian trước các ông vây đánh Thần Long Giáo, bị bọn họ đánh cho cụp đuôi chạy về. Tôi còn nghe nói, đến Hối Minh đại sư cũng chết trong trận chiến đó”.
“Ông làm tổng chỉ huy kiểu gì thế? À đúng rồi, còn chưa hết đâu, nghe nói Thần Long Giáo bắt được bảy tám mươi đệ tử của Lục Đại Phái làm tù binh, đến giờ các ông vẫn chưa cứu ra được thì phải. Đúng là buồn cười, thế mà ông vẫn làm hiệu trưởng học viện Lục Phái, đến người của môn phái mình cũng không bảo vệ được, lẽ nào còn hy vọng xa vời các ông bảo vệ học sinh sao?
“Khốn kiếp, cậu nói cái gì vậy?”
Trương Viễn Kiều tức giận trừng mắt, tên Trần Dương này thật là quá ngông cuồng, bị nhiều người vây đánh như vậy mà vẫn dám mở mồm ăn nói xằng bậy được.
“Nếu cậu đã muốn chết thì đừng trách tôi!”
Dứt lời, ông ta khẽ vung một chưởng.
“Ầm!”
Tuy chỉ là một chưởng nhẹ nhàng, nhưng vẫn mạnh hơn đám Thích Minh đại sư gấp mấy lần.
Đây chính là sự khác biệt giữa cảnh giới Quy Chân và Phản Phác.
“Hự!”
Trần Dương nôn ra một ngụm máu tươi.
Có hiệu quả thật này!
Chân khí vốn đã dừng chuyển hóa lại lần nữa tiếp tục, tốc độ lại được tăng lên.
Anh toét miệng cười, để lộ hàm răng dính máu đỏ tươi, mỉa mai nói: “Chưởng môn Trương, ông chưa ăn cơm à?”
Sao cơ?
Trương Viễn Kiều ngây ra, sau đó lập tức sầm mặt xuống. Ông ta vốn tưởng một chưởng của mình có thể đánh chết Trần Dương, không ngờ anh chẳng những không chết mà còn châm chọc lại ông ta.
Giờ phút này, ông ta cũng chẳng thèm quan tâm phong độ cao nhân gì nữa, nếu để người ta biết một cao thủ cảnh giới Quy Chân như ông ta mà không đánh chết được một kẻ cảnh giới Phản Phác thì biết giấu mặt đi đâu?
“Cửu Dương Chưởng!”
Trương Viễn Kiều dứt lời liền đánh về phía Trần Dương.
Cửu Dương Chưởng là thần công mà sư tổ phái Võ Đang Trương Tam Phong ngộ ra được từ Cửu Dương Thần Công.
Ầm!
Một chưởng toàn lực của cảnh giới Quy Chân sơ kỳ khủng khiếp đến mức nào?
Một chưởng phá tan cương khí của Trần Dương, khiến anh bay khỏi sàn đấu.
“Hự!”
Lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Trần Dương…”
Hạ Lam gào lên rát cổ bỏng họng.
Aizzz!
Đông Kiếm Vương thở dài, lắc đầu nói: “Chọc ai không chọc, lại chọc đến Chưởng môn Trương, cậu ta tưởng cảnh giới Quy Chân dễ chọc vào như vậy sao?”
“Lam Nhi, kết thúc thôi”.
Hắn vừa nói xong, một luồng khí thế ngút trời truyền từ gần đó đến.
Cảm nhận được luồng khí thế này, tất cả mọi người lập tức biến sắc.
Sao cơ?
Cậu ta vẫn chưa chết?
Tất cả mọi người đều nhìn qua.
Trương Viễn Kiều nhíu mày, giây tiếp theo, ông ta gào lên: “Mau lại đây, cậu ta thăng cấp lên Quy…”
Còn chưa nói xong, Trần Dương ở dưới đài đã lao lên lôi đài như một viên đạn.
“Nhật Nguyệt Luân Chuyển!”
Ầm ầm ầm!
Sàn đấu cứ thế nổ tung, sức mạnh bá đạo đánh bay đám người Thích Minh đại sư.
Đây mới chỉ là dư chấn do vụ nổ gây ra, nếu ở trung tâm thì có khi đã bị nổ cho tan xác.
Đông Kiếm Vương mang theo Hạ Lam nhảy xuống dưới đài, nhìn sàn đấu khói bay mù mịt mà sợ hãi.
Nam Kiếm Vương hành động khá nhanh, chỉ bị dư chấn quét trúng, nhưng dù là vậy cũng khiến hắn vô cùng khó chịu.
Ba người Thích Minh đại sư, Hác Bất Trì, Mã Đại Tiêu bị trúng đòn, ngã xuống đất phun ra máu tươi.
Còn trên sàn đấu, chỉ còn mỗi Trương Viễn Kiều cảnh giới Quy Chân là còn đứng.
Khi làn khói tan đi, mọi người đều không khỏi kinh ngạc.
Một cái hố sâu khổng lồ xuất hiện, người trong hố đương nhiên là Trần Dương.
Cả sàn đấu trừ chỗ Trương Viễn Kiều đứng không bị phá hoại, còn lại đều bị nổ tan tành.
Cái hố sâu xuất hiện hai thái cực, một bên như dung nham nóng bỏng, bên còn lại như tủ lạnh tỏa ra khí lạnh.
Đây… đây là tuyệt học trấn giáo “Nhật Nguyệt Thần Điển” của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Hai người Đông Nam Kiếm Vương ngây ra, không ngờ thằng nhãi này lại là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nhật Nguyệt Thần Giáo có một cao thủ trẻ tuổi từ khi nào vậy?
Người của Vô Lượng Kiếm Phái đều biết Chưởng Môn và Nhật Nguyệt Thần Giáo rất thân thiết với nhau, hai bên thân đến mức có thể mặc chung quần.
Đây cũng là lý do tại sao lần trước Lục Đại Phái bỏ gần lấy xa, vây đánh Thần Long Giáo có thực lực mạnh hơn.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khó hiểu.
Nghĩ ra rồi, Nam Kiếm Vương đột nhiên nhớ ra một chuyện, bước đến bên cạnh Đông Kiếm Vương nói nhỏ: “Sư huynh, chắc không phải cậu ta là Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo đấy chứ?”
“Thánh Tử?”
Tuy bọn họ chưa từng gặp Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhưng bọn họ biết tên là Trần Dương.
Còn người thanh niên trước mắt này không những tên Trần Dương, mà còn biết Nhật Nguyệt Thần Điển, thân phận đã vô cùng rõ ràng.
Hạ Lam nghe cuộc đối thoại của sư phụ và sư thúc cũng im lặng.
Cậu ta là Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo thật sao?
Lúc này, Trần Dương đã đứng dậy, vươn vai giãn gân giãn cốt, vô cùng thoải mái.
Thiên Ma Thân thành công hoàn toàn, chân khí trong cơ thể đã chuyển hóa hết thành chân nguyên.
Anh không khỏi cười lớn, chắp tay nói với đám người Trương Viễn Kiều: “Cảm ơn Chưởng môn Trương và mọi người giúp đỡ, không nhờ mọi người thì tôi cũng không đột phá Quy Chân được nhanh như vậy”.
“Chưởng môn Trương, mau ra tay đánh chết mối họa này đi”, Thích Minh đại sư khó nhọc nói.
Trần Dương còn trẻ mà đã đột phá lên Quy Chân, để thêm hai năm nữa thì chẳng phải xưng bá giang hồ?
“Được rồi, được rồi, tôi không muốn giết các ông, thấy đủ thì dừng!”, Trần Dương vỗ tay, nhìn Trương Viễn Kiều nói: “Chưởng môn Trương, ông không phải là đối thủ của tôi đâu, vẫn nên dừng tay đi”.
Dứt lời, anh bước đến trước mặt Đông Kiếm Vương, mỉm cười nói: “Có thể thả cô Hạ được rồi chứ?”
Đông Kiếm Vương yên lặng thả Hạ Lam ra.
“Cô Hạ, cô đừng khóc nữa, em không sao mà…”, Trần Dương nói xong liền lau nước mắt cho cô ta, ôm cô ta vào lòng.
Hạ Lam không phản kháng, ôm chặt lấy anh.
“Về nhà với em nào, em sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện”.
“Sao vậy? Không đồng ý sao?”
“Yên tâm đi, em nhất định…”
“Cẩn thận…”
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng hét của một cô gái.
“Mau tránh ra!”
Một bóng dáng lao đến, chắn trước người Trần Dương.
“Phập!”
Thanh kiếm đâm xuyên qua người cô ấy.
“Tại sao?”, Tịnh Liên thả tay ra: “Vu Lan, cô đang làm gì vậy?”
Sao cơ?
Vu Lan?
Trần Dương xoay người lại, nhìn người dính đầy máu trước mặt, không phải Vu Lan thì là ai?
Ầm!
Đầu óc anh lập tức trống rỗng!
“Trần Dương, mau đi đi!”
Cô ấy ôm ngực, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Vừa rồi Từ Tiểu Nhu gọi điện cho cô ấy, nói Trần Dương gặp nguy hiểm, cô ấy chẳng hề nghĩ ngợi đã vội đến đây.
Ai ngờ vừa đến đã nhìn thấy Tịnh Liên sư thái cầm kiếm đánh lén phía sau.
Đúng lúc này, hai người Phương Di và Thanh Uyển cũng đến nơi.
Khi nhìn thấy Tịnh Liên sư thái đâm thẳng kiếm vào người Vu Lan, hai người họ điên cuồng chạy đến.
“Chưởng môn sư thúc, tại sao? Tại sao lại như vậy?”, Phương Di gào lên với Tịnh Liên sư thái.
“Chưởng môn sư thúc, Vu Lan là đại sư tỷ phái Nga My, người thật là quá đáng!”, Thanh Uyển tức đến phát run.
Tịnh Liên sư thái sắc mặt vô cùng khó coi, lạnh lùng nói: “Tất cả là do cô ta tự chuốc lấy, nếu không phải cô ta đỡ kiếm thay tên tà ma ngoại đạo này thì cũng không bị tôi đâm trúng. Còn nữa, Phương Di Thanh Uyển, hai cô đừng quên thân phận của mình!”
Cút đi!
Trần Dương hai mắt đỏ ngầu, đánh một chưởng ra!
Tịnh Liên sư thái đâu thể đỡ được một chưởng tràn đầy thù hận của Trần Dương, cứ thế bay ra mấy chục mét, không rõ sống chết.
Nếu là trước kia thì Phương Di và Thanh Uyển đã lao đến rồi, nhưng bọn họ đã bị hành động và lời nói của Tịnh Liên sư thái làm tổn thương.
Trong khoảnh khắc bị Tịnh Liên sư thái đuổi đi, hai người họ đã hiểu, cái gọi là chính nghĩa cũng chỉ là cái cớ để bọn họ bức ép người khác.
“Vu Lan, cô sẽ không sao đâu, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu”.
Nhìn khuôn mặt không còn chút máu của Vu Lan, Trần Dương cảm thấy lòng đau như cắt.
“Trần Dương, có một chuyện này tôi muốn nhờ anh giúp… được không?”
Trần Dương ôm lấy Vu Lan, nói: “Cô nói đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm, thì một trăm một nghìn việc tôi cũng được”.
Nghe Trần Dương nói, Vu Lan mỉm cười nói: “Tìm giúp tôi một người tên là Trương Đống, chuyển lời với anh ấy, cứ nói kiếp này Vu Lan không thể làm trâu làm ngựa cho anh ấy, những gì nợ kiếp này thì kiếp sau sẽ… sẽ báo đáp!”
“Lan Lan, cô đừng nói nữa, cô sẽ không sao đâu. Những lời này cô hãy tự nói với Trương Đống đi”, Phương Di lau nước mắt không ngừng, ra sức truyền chân khí vào người Vu Lan.
Nghe Vu Lan nói, trái tim Trần Dương không khỏi run lên.
Trái tim anh sắp bị câu nói này xé toạc ra.
“Được, tôi bảo Trương Đống đích thân nói với cô”.
Anh lấy một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve từ trong người ra, sau đó đeo lên mặt, miết mấy cái lên mặt mình.
Dần dần, một người đàn ông khiến Vu Lan vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trước mắt cô ấy.
Nước mắt cô ấy như hạt ngọc rơi xuống: “Tôi đã bảo sao anh lại quen đến vậy, hóa ra đúng là anh thật”.
Trần Dương nắm chặt tay cô ấy, vô cùng tự trách: “Xin lỗi, tôi không nên lừa cô”.
Phương Di và Thanh Uyển nhìn thấy khuôn mặt này đều im lặng không lên tiếng.
“Cô sẽ không sao đâu, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì hết. Cô đã đồng ý cô là của tôi, cả đời này là của tôi, không có sự cho phép của tôi thì cô không được chết!”
Trần Dương vội vàng phong bế các huyệt đạo chính của Vu Lan, truyền chân nguyên hùng hậu vào người cô ấy.
Nhưng nhát kiếm này đã đâm thủng tĩnh mạch phổi của cô ấy, vết thương thực sự quá nặng. Cô ấy cảm thấy tay chân mình dần lạnh đi, giơ tay sờ khuôn mặt Trần Dương, trong mắt tràn đầy lưu luyến.
“Có câu này tôi đã muốn nói từ rất lâu, bây giờ mà không nói thì sau này tôi chẳng còn cơ hội nữa”.
Vu Lan nói từng chữ một: “Trần Dương, tôi… em yêu anh”.
Nói xong, bàn tay cô buông thõng xuống.
“Cô sẽ không sao đâu, nếu Diêm Vương dám nhận cô thì tôi sẽ xuống tận địa ngục, cướp lại cô từ tay Diêm Vương”.