Long Tế Chí Tôn

Chương 350: Gió nổi mây vần 4




Quảng trường Đằng Vương Các thành phố Bắc Hải.

Trần Dương ngồi trên ghế giám khảo mơ màng buồn ngủ, ngáp dài cả ngày.

Nhàm chán quá đi.

Lúc anh không chịu nổi nữa gật gù, thì bỗng có một bàn nay nõn nà từ bên cạnh giơ ra.

Bàn tay nhỏ mát lạnh ấy sờ từ đùi non, rồi sau đó dần dần dịch lên, cho đến…

Há!

Anh không nhịn được hít một hơi lạnh, nhìn về phía Mộc Thuyên.

To gan lớn mật quá nhỉ?

Tuy rằng khăn trải bàn che kín không nhìn thấy gì nữa, nhưng giờ đang trước mặt mọi người như vậy, khiến tim anh đập rộn ràng.

“Chị Thuyên, chị làm gì vậy?”

“Ngồi yên, còn cử động nữa là sẽ bị người khác nhìn thấy đó”.

Trần Dương vội vàng nhìn xuống đám người Tôn Giả gầy, thì ra bọn họ vẫn chăm chú xem thi đấu, nên tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Cũng to gan lớn mật đấy nhỉ!”

“Cuộc thi nhàm chán quá, thà rằng làm chuyện gì đó có ý nghĩa một chút còn hơn.”

Vừa nói, đôi tay nuột nà bé nhỏ vừa kéo khóa quần xuống, thò vào bên trong.

Đôi bàn tay mát lạnh không ngừng sờ nắn, giống như là tìm được món đồ chơi yêu thích vậy.

Trần Dương vừa căng thẳng lại vừa kích thích, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.

“Chị Thuyên…”

“Đừng nói gì hết, lo mà xem trận đấu đi”.

Mộc Thuyên vừa bận rộn làm việc, nhưng cũng không quên ngồi ngay ngắn xem trận đấu, khăn che màu đen đã che được đi cảm xúc trên khuôn mặt cô ta, khiến không ai nhận ra nổi.

Chả khác nào yêu tinh!

Cũng may là Trần Dương đeo kính râm, không có thì chắc cũng xấu mặt rồi.

Cứ như vậy khoảng nửa tiếng, Mộc Thuyên không ngừng mân mê bạn nhỏ, lẩm bẩm nói: “Em trai thối, còn không ra đi, tay chị sắp gãy đến nơi rồi”.

Trần Dương cười khổ một tiếng nói: “Đang căng thẳng”.

Căng thẳng?

Mộc Thuyên nhẹ nhàng cười một tiếng, quyến rũ liếc Trần Dương một cái.

Tiện tay đánh đổ chai nước trên bàn, thừa dịp cúi xuống nhặt, cô ta vén tấm che mặt lên, lao đến.

Mẹ kiếp!

Trần Dương bị sự bạo gan của Mộc Thuyên làm cho sợ, khi bị lao đến như vậy, thì bỗng anh thấy lạnh cả sống lưng.

“Chị Thuyên, chị…”

“Nhanh lên chút đi, cẩn thận bị phát hiện”.

Nghe thấy vậy, một tia kích động mạnh như phóng đến tim anh, cảm giác tê tái phê pha ngày càng mạnh hơn.

Một phút sau, Trần Dương mở chai nước, đưa cho cô ta: “Chị Thuyên, chị uống hớp nước đi”.

Mộc Thuyên liếc nhìn Trần Dương một cái, nhận lấy nước, uống một ngụm rồi nhỏ giọng nói: “Còn mệt nữa không?”

Trần Dương liền vội vàng lắc đầu nói:“Không, hiện giờ tinh thần tôi rất phấn chấn, nhẹ hết cả người…”

Anh còn chưa nói hết câu, Mộc Thuyên liền đưa tay ra bóp mông anh, nhưng chưa cần bóp mạnh, Trần Dương liền bắt đầu hờn trách.

Ban đầu chắc là định bóp mạnh hơn, nhưng thế nào mà nửa đường thì bỗng buông tay ra.

“Bà chị, giờ em nằm gọn trong tay bà chị rồi.”

Nói xong, Trần Dương lấy lại vẻ đĩnh đạc của mình, tiếp tục xem thi đấu.

Người đàn bà này, trước mặt mọi người là phu nhân cao quý, nhưng con người thật phía sau thì lại dâm đãng, nhưng anh thích thế.

Địa vị cao quý như cô ta, vậy mà lại đi cúi người làm chuyện đó cho anh, khiến Trần Dương cảm động vô cùng.

Nếu như ban đầu sự kết hợp này là do hiểu lầm, nhưng rồi chính sự cuốn hút của Mộc Thuyên sau này khiến anh mê đắm.

Trần Dương có thể cảm nhận được, Mộc Thuyên vô cùng toàn tâm toàn ý với anh, không giữ lại chút gì cho bản thân cả.

Một người đàn bà như vậy, sao Trần Dương không thích cho được?

Nghĩ vậy, Trần Dương liền đưa tay ra nắm tay cô ta.

“Anh làm gì đấy, buông ra!”

“Chị Thuyên, lúc nãy có thấy chị nói như vậy đâu”.

“Anh… hừ…”

Thấy giãy ra không được, cô ta chỉ còn còn cách để mặc Trần Dương nắm tay mình, trong lòng cũng rung rinh.

Cứ như vậy, Trần Dương vừa nhẹ nhàng vuốt đôi bàn tay ấy, vừa ngồi xem thi đấu.

4 giờ chiều, ngày thi đấu thứ nhất kết thúc.

Trần Dương đi theo Mộc Thuyên đến khách sạn Bắc Hải.

“Các người về nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có việc phải giao cho Thánh Tử”.

“Vâng”.

Sau khi đám người Tôn Giả gầy trở về phòng, Trần Dương cũng không thể hoãn sự sung sướng lại được nữa, lập tức đè Mộc Thuyên ra.

Một giờ sau, Trần Dương ôm Mộc Thuyên lúc này người đã mềm nhũn đến phòng tắm, lục đục cũng mất nửa giờ.

“Em trai thối, sớm muộn có ngày chị cũng chết bởi tay em mất”, Mộc Thuyên nằm trên người Trần Dương, ngón tay đang vẽ vòng vòng trên ngực anh, đột nhiên cô ta nhìn thấy dấu răng, ngẩn người, chợt nói: “Dấu răng này, chắc là gái cắn đúng không?”

Cái gì?

Trần Dương giật thót tim, cúi đầu nhìn một cái, ngực anh quả thực là có dấu răng thật.

Anh nhớ ra, đây là dấu răng của con ranh Tần Vũ Hàm cắn anh.

Anh lúng túng cười một tiếng, không nói gì!

“Chị không nghĩ là em lăng nhăng vậy đâu!”

“Chị Thuyên, tấm lòng của em đối với chị có trời xanh chứng giám, không hề có chút dối trá nào hết”.

“Đúng là dẻo mỏ”.

Mộc Thuyên nhẹ nhàng nhấn đầu anh một cái, xuýt xoa: “Vết thương sâu như này, rốt cuộc là cô gái nào mà lại ác như vậy”.

Một luồng máu nóng đang chảy trong tim Trần Dương, anh cảm động nhìn cô ta nói: “Chị Thuyên, chị tốt với em thật đó”.

“Em là người đàn ông của chị, chị không đối xử tốt với em thì còn biết đối xử tốt với ai?”

Vừa nói, cô ta liền lùi người xuống, nhẹ nhàng liếm vết thương.

“Còn đau không?”

“Không đau”, Trần Dương cảm thấy ngực mình ẩm ướt, nhột nhột, bỗng dưng phía dưới bắt đầu nóng lên.

“Hừ…”

Cảm nhận được sự hưng phấn của Trần Dương Mộc Thuyên liền vội vàng lắc đầu: “Không được, không được, nếu còn làm nữa thì người chị gãy mất…

Trần Dương nhăn nhó nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Mộc Thuyên đánh mắt, quyến rũ nói: “Thì dùng biện pháp khác thôi”.

Sau đó, cô ta từ từ trườn xuống.

Cùng lúc đó, bên trong phòng hiệu trưởng của học viện Lục Phái.

Mấy vị chức cao vọng trọng trong học viện Lục Phái trầm ngâm không nói lên lời.

“Chuyện này, sao có thể?”, Hác Bất Trì nói: “Thật là chuyện nực cười, hai ba mươi tu sĩ cảnh giới Phản Phác đứng canh cửa sao? Định chơi nhau à?”

Sắc mặt của Đông Nam Kiếm Vương trông cũng khó coi, nói với đám đệ tử bên cạnh đang run lẩy bẩy: “Các người có nhìn nhầm hay không?”

“Dạ bẩm Đông Kiếm Vương, đệ tử tuyệt đối không thể nào nhìn nhầm được ạ, chúng tôi đã xác nhận đi xác nhận lại bốn năm lần rồi, mới dám về báo cáo”.

“Nếu như Thần Long Giáo thực sự có sức mạnh lớn đến vậy, chúng ta phải cẩn thận”.

Tịnh Liên sư thái vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Điều này chứng tỏ rằng, lần trước khi chúng ta tấn công Thần Long Giáo bọn chúng còn chưa dồn hết toàn lực”.

Hai ba chục tu sĩ cảnh giới Phản Phác, đúng là một đội ngũ hùng hậu.

Điều này không hề khoa trương chút nào, bất kỳ một tu sĩ cảnh giới Phản Phác nào, cũng đều là trụ cột của các môn phái!

Một gia tộc nếu như có tu sĩ cảnh giới Phản Phác thì gia tộc đó có thể tăng lên hàng thế gia!

“Truyền lệnh của tôi, phải chú ý kỹ đến động tĩnh của Thần Long Giáo, một phút cũng không được phép lơ là!”, Trương Viễn Kiều trầm ngâm một lát nói.

“Dạ, đệ tử cáo lui!”

Sau khi bọn họ rời đi, Thích Minh đại sư lên tiếng: “Tà giáo hưng thịnh, chính phái tiêu điều, thiên hạ sắp rơi vào khổ nạn rồi”.

Nghe vậy, cả phòng trở nên yên tĩnh không một tiếng động, bọn họ nhìn xuống cuộc thi đang diễn ra vô cùng kịch tính, bỗng nhiên không còn ung dung như ban sáng nay nữa.

Giờ Thần Long Giáo giống như một ngọn núi lớn đè trong lòng bọn họ.

Bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì?

Hội đấu giá, rốt cuộc là một cái bẫy hay chỉ đơn thuần chỉ là một hội đấu giá?

Lúc này trong lòng ai nấy đều đã có chút tính toán, ngày mai cho dù thế nào cũng phải cử người trà trộn vào trong đó để tìm câu trả lời.

Cùng lúc đó, ngày đấu giá đầu tiên của Thần Long Giáo cũng kết thúc.

10 viên Phá Chướng Đan đã thu về 60 tỷ thiên giới. Trung bình mỗi viên được 6 tỷ!

Chuyện gì vậy trời?

Doanh thu 1 năm của nhà họ Trần cũng mới chỉ có 3 tỷ, mà đấy còn chưa phải là lợi nhuận ròng.

Đám người Trần Toàn sợ đến choáng váng.

Thật kinh khủng, một viên đan dược đó thôi đã bằng tổng thu nhập hai năm của cả gia tộc.

Đương nhiên, ngoài 60 tỷ tiền bán 10 viên đan dược ra, còn có một số dược liệu quý.

Nhưng mà, số dược liệu đó đấu giá cũng chỉ được bốn năm trăm triệu chứ mấy.

Tính toán qua một chút, tổng thu hoạch sau ngày thứ nhất là 60 tỷ lẻ 400 triệu.

Trần Toàn cứ nhấp nha nhấp nhổm, không phải hắn không muốn mua, mà không mua nổi!

Một viên đan dược thôi mà 6 tỷ, nhà họ Trần còn mấy trăm đệ tử phải lo, nếu mua đan dược xong, chắc toàn bộ gia tộc chỉ còn biết thắt lưng buộc bụng sống qua ngày!

Trước đây bọn họ thấy mình rất giàu có, bây giờ mới phát hiện ra, thậm chí đến một viên đan dược cũng không mua nổi.

Đúng là nực cười mà.

Tuy nhiều điều này cũng chứng tỏ Thần Long Giáo vô cùng mạnh.

Phía sau khán đài, Đàm Tiểu Long vui ra mặt.

Giờ phút này cuối cùng hắn cũng hiểu được câu tà giáo không có tiền đồ mà Trần Dương đã nói!

Một ngày thôi đã thu về mấy chục tỷ, trong đó 99% là tiền lãi.

Thiên hạ đấu đá tranh giành âu cũng vì lợi ích cả, có được số tài sản lớn như vậy, thì việc nuôi dưỡng Thần Long Giáo là thừa sức!

Đám người Cảnh Vô Địch, Nguyên Chẩn, Khuê Tử ai nấy cũng lăm le.

60 tỷ cơ mà.

Cả đời bọn họ cũng chưa bao giờ thấy số tiền lớn như vậy.

Hôm nay mới có 10 viên, ngày mai nếu như đấu giá 15 viên, thì con số sẽ đạt đến hơn trăm tỷ rồi!

Bọn họ chỉ nghĩ thôi là đã thấy vui rồi!

Ngày đầu tiên chỉ gói gọn trong phạm vi các gia tộc đã quy thuận Thần Long Giáo, nên sức mua còn hạn chế, đến khi bọn họ uống Phá Chướng Đan xong, tiếng đồn được lan xa.

Chắc chắn đến lúc đó bọn họ phải đánh nhau bể đầu để mà xông vào đây ý chứ.

“Hôm nay mới chỉ làm mồi thử nghiệm, ngày mai mới thực sự biết được như nào!”, Đàm Tiểu Long nói: “Dặn đám thuộc hạ phải khôn khéo một chút, không được làm bậy!”

Mọi người đồng loạt chắp tay: “Dạ!”

Nhà họ Trương thành phố Tây Xuyên, đây là gia tộc hạng hai đã quy thuận Thần Long Giáo, chủ nhà Trương Hữu đã bị chững lại ở Hậu Thiên viên mãn đã gần 10 năm.

Lần này nghe được chuyện Thần Long Giáo bán đấu giá Phá Chướng Đan, Trương Hữu quyết lấy toàn bộ vốn liếng của gia tộc ra.

Sau khi về đến nhà, ông ta mau chóng uống viên đan dược vào.

Chưa đến hai phút, ông ta cảm giác được nội lực toàn thân bắt đầu dịch chuyển, nút thắt trước giờ không phá vỡ được, cũng bắt đầu giãn ra.

Nội khí trong cơ thể cũng đang rục rịch, bắt đầu xoay chuyển trong toàn cơ thể.

Triệu… Triệu chứng này là sắp đột phá!

Trương Hữu mừng như điên, vội vàng đi đến phòng bế quan.

Nửa tiếng sau, trong phòng vang lên một tiếng thét dài.

“Rốt cuộc tôi cũng đột phá lên Tiên Thiên rồi!”, Trương Hữu cảm nhận được nội lực trong cơ thể mình toàn bộ đã được chuyển hóa thanh chân khí, ông ta không nhịn nổi vui mừng đánh một chưởng lên trên tường.

“Roạt roạt!”

Một chưởng đó thôi, đã khiến bức tường bị đánh thủng.

Khả năng phát lực mạnh mẽ, loại sức mạnh này đúng là kiến người ta mê đắm!

Từ hôm nay trở đi, nhà họ Trương không còn là một gia tộc hạng 2 yếu kém nữa!

Sự đột phá này thu hút sự chú ý của toàn bộ nhà họ Trương, sau khi biết được ông ta đã đột phá lên Tiên Thiên, tất cả mọi người trong nhà họ đều không khỏi hân hoan vui mừng.

Tiên Thiên, người đứng đầu nhà bọn họ đã đạt đến Tiên Thiên rồi, sau này ra khỏi cửa bọn họ có thể tự hào nói, gia tộc nhà mình có người đạt đến Tiên Thiên!

Giây phút này, bọn họ vui mừng khôn xiết.

Không lâu sau đó, chuyện Trương Hữu đột phá lên Tiên Thiên được người trong gia tộc truyền ra ngoài.

Còn có mấy người nữa cũng giống Trương Hữu, nhà họ Lưu ở Tây Xuyên, nhà họ Liễu ở Bắc Hải, nhà họ Vương ở thành phố Đông Nam, nhà họ Triệu ở thành phố Thiên Dương…

Sự thành công này của bọn họ tạo nên một làn sóng lớn.

Không ít các thế lực gia tộc đến thám thính, sau khi biết được những người này đều nhờ có Phá Chướng Đan của Thần Long Giáo, thì ai nấy đều khiếp sợ!

Không thể nào?

Thần Long Giáo đem đấu giá Phá Chướng Đan thật sao?

Không phải là đồ giả đấy chứ?

Trong lòng bọn họ muốn phủ nhận điều này, nhưng sự thật sờ sờ ra đó, không muốn tin thì cũng phải tin.

Ví dụ như nhà họ Liễu ở thành phố Bắc Hải, ông này đã bị chững lại ở Hậu Thiên viên mãn cũng đã 20 năm, toàn bộ Bắc Hải không ai là không biết!

Nhưng nhờ chuyến đi Tây Xuyên lần này, ông này đã lên được Tiên Thiên.

Chẳng lẽ chuyện này là giả được sao?

Bọn họ rung động, hoàn toàn bị rung động!

Khi biết được ngày đấu giá thứ 2 Thần Long Giáo vẫn sẽ có Phá Chướng Đan, bọn họ chạy xe cả đêm đến thành phố Tây Xuyên.

Những khách sạn gần câu lạc bộ Thiên Sơn toàn người là người.

Vô số những con xe đắt tiền đều đỗ gần câu lạc bộ Thiên sơn.

Trong một đêm thành phố Tây Xuyên đã trở thành điểm nóng của tỉnh Giang Nam!