3 giờ chiều, Tô Diệu dẫn Đường Tĩnh và Tô Trường Hà đến Hoà Cảnh Viên.
Thực ra thì cô không muốn đưa bọn họ đến.
Nhưng biệt thự ở Thiên Mộng Viên lanh tanh bành hết cả, cho dù gọi người dọn dẹp theo giờ thì cũng mất một hai ngày.
Chẳng còn cách nào khác, Tô Diệu đành phải dẫn bọn họ đến đây.
"Diệu Diệu, đây là nhà con thuê sao? Sao to thế?", vừa vào cửa, Đường Tĩnh đã không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
"Căn nhà này trang trí xa hoa như vậy, chắc tiền thuê cũng đắt lắm nhỉ?", Tô Trường Hà cau mày nói: "Diệu Diệu, con đừng giận bố mẹ nữa, chờ người ta quét dọn xong thì con dọn về nhà ở đi".
"Thôi ạ, sau này con sẽ không về đó nữa", Tô Diệu nói: "Về sau con với Trần Dương sẽ ở đây".
"Diệu Diệu, con nói gì cơ?", Đường Tĩnh bước đến bên cạnh Tô Diệu nói: "Con đừng giận mẹ nữa mà".
Rồi bà ta trừng mắt nhìn Trần Dương một cái: "Tất cả là tại thằng vô dụng này, là cậu làm hư Diệu Diệu, ở đây cậu đóng nổi tiền nhà không? Cậu muốn để Diệu Diệu lưu lạc đầu đường xó chợ với cậu chắc?"
Tô Diệu không nghe lọt tai nổi nữa, tức giận nói: "Đủ rồi!"
"Mẹ, mẹ có thể bớt gây chuyện vô lý được không?", Tô Diệu nói với vẻ khổ sở: "Vừa rồi bọn cho vay nặng lãi đến tận nhà, có phải nhờ Trần Dương giải quyết giúp không? Có phải là Trần Dương bỏ tiền ra không? Tại sao mẹ cứ nhằm vào anh ấy thế?"
Rồi Tô Diệu lại nhìn Tô Trường Hà: "Bố, lần này sao bố không nói tiếng nào đã trở về rồi? Lẽ nào bố về chỉ để lấy tiền thôi sao? Từ nhỏ đến lớn con thấy mỗi lần chỉ cần hết tiền là bố sẽ về, bố coi cái nhà này thành cái gì vậy? Máy rút tiền sao? Từ nhỏ bố đã không dạy dỗ con, tại sao bây giờ lại đòi dạy dỗ con?"
Từ nhỏ đến lớn, cô thực sự chưa từng cảm nhận được tình yêu của bố.
Mẹ lúc nào cũng nói với cô là bố ra ngoài làm việc vất vả cũng vì cái nhà này.
Hồi nhỏ cô không biết gì, nên ra sức học hành, cố gắng thành tài, cố gắng làm việc.
Chính là để giảm bớt gánh nặng cho bố, nhưng dần dần cô cũng hiểu ra.
Làm vậy rồi cũng đổ sông đổ bể.
Tiền cô kiếm được không đủ để đáp ứng cho Tô Trường Hà, cũng không đủ đáp ứng cho Đường Tĩnh.
Bọn họ luôn dùng cái cớ yêu thương cô, muốn tốt cho cô để bóc lột cô, khiến cô trở thành bảo hiểm an toàn cho bọn họ hưởng thụ cuộc sống.
Khi nỗi thất vọng tích tụ đến mức độ nhất định, cuối cùng Tô Diệu cũng bùng phát.
Đường Tĩnh và Tô Trường Hà đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngại ngùng.
"Diệu Diệu, sao con có thể nói bố con như vậy được? Ông ấy cũng là vì cái nhà này mà".
"Diệu Diệu, con đã quên hồi con còn nhỏ bố hay mua cho con kẹo sữa thỏ trắng con thích nhất sao?", Tô Trường Hà cố nặn ra một nụ cười: "Bố chạy xuống mua cho con nhé?"
"Tùy bố mẹ thôi", Tô Diệu lạnh lùng bỏ lại một câu rồi trở về phòng ngủ, không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.
Cả phòng khách rộng lớn im lặng như tờ.
Trần Dương thở dài nói: "Bố mẹ cứ tự nhiên nhé".
Dứt lời, anh xoay người đến phòng ngủ an ủi Tô Diệu.
"Bà xã, em nói xem sao Trần Dương lại trở nên giỏi đánh đấm như vậy? Còn tiền nữa, cậu ta lấy đâu ra tiền?", Tô Trường Hà nói vẻ khó hiểu: "Chưa kể vừa rồi ở tầng dưới có rất nhiều người đến. Tôi dán tai vào cửa nghe ngóng, thấy hình như bọn họ gọi Trần Dương là... Đường chủ gì đó".
Đường Tĩnh cười lạnh lùng, nói với Tô Trường Hà chuyện Trần Dương ăn trộm đồ lót của con gái phải ngồi tù.
Cả mấy người bạn lần trước Trần Dương bịa là dân anh chị quen được ở trong tù, Đường Tĩnh cũng thêm mắm dặm muối kể lại.
"Nói vậy là số tiền này cậu ta đi vay?"
Đường Tĩnh bĩu môi: "Nếu không thì sao? Ông tưởng cậu ta có nhiều tiền như vậy chắc?"
Tô Trường Hà gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng đám người kia gọi cậu ta là Đường chủ là sao?
"Sao ông ngốc thế nhỉ?", Đường Tĩnh trợn mắt nhìn ông ta một cái: "Chắc chắn là gọi tay đại ca xã hội đen kia, hẳn là cậu ta gọi người kia đến, nếu không sao có thể dẹp yên vụ này? Đám cho vay nặng lãi kia trời không sợ đất không sợ, sợ là còn ghê gớm hơn cả cậu ta".
"Đúng là bà xã thông minh", Tô Trường Hà không khỏi giơ ngón tay cái khen Đường Tĩnh.
"Ông bớt nịnh hót đi".
Đường Tĩnh nói: "Mau nghĩ cách dỗ dành Diệu Diệu đi, đều tại Trần Dương, chắc chắn Diệu Diệu bị cậu ta tác động nên mới trở nên như vậy".
"Chẳng thế, Diệu Diệu từ nhỏ đã nghe lời, trước giờ chưa bao giờ trái ý chúng ta, chắc chắn là tại thằng vô dụng này!", Tô Trường Hà sắc mặt sầm xuống nói: "Tôi tuyệt đối không cho phép cậu ta tiếp tục làm hại con gái chúng ta, tôi phải bắt hai đứa nó ly hôn mới được".
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ.
Tô Diệu ôm Trần Dương, vùi mặt vào lồng ngực anh khóc: "Ông xã, em xin lỗi... Em có bố mẹ như vậy, khiến... khiến anh phải chịu uất ức rồi..."
Tô Diệu nức nở nói.
"Vợ ngốc, đừng khóc nữa...", Trần Dương đau lòng lau nước mắt ở khoé mi cô, nói: "Bố mẹ cũng là quan tâm em thôi, em đừng hận bọn họ".
Tô Diệu ngẩng đầu nhìn Trần Dương: "Tại sao anh lại tốt như vậy? Tại sao bọn họ đối xử với anh như vậy mà anh vẫn nói đỡ cho họ?"
Trần Dương thầm cười khổ, thực ra, nếu không phải bọn họ là bố mẹ của Tô Diệu, thì anh đã đuổi bọn họ đi từ lâu rồi.
Nhưng bọn họ dù gì cũng là bố mẹ của Tô Diệu, bây giờ Tô Diệu đang tức giận thôi, chờ cô nguôi giận, chắc chắn sẽ lại tha thứ cho bọn họ.
Nghĩ một lát, Trần Dương lên tiếng: "Bởi vì họ là bố mẹ em, là bố mẹ vợ của anh".
Anh vừa dứt lời, Tô Diệu liền hôn anh một cái: "Ông xã, anh tốt với em quá, đời này dù có chết em cũng không ly hôn với anh..."
Ở chỗ khác, đám người Phương Di sư thái nhận được tin của Thanh Uyển sư thái, liền dẫn mười mấy đệ tử Nga My đi suốt đêm xuống núi.
Nhưng cuộc chiến giữa Lục Đại Phái và Thần Long Giáo đã bước vào giai đoạn gay cấn, các cao thủ từ cảnh giới Phản Phác trở lên đều được điều động lên tuyến đầu.
Không còn cách nào khác, Phương Di sư thái chỉ đành dẫn mười mấy đệ tử cảnh giới Hậu Thiên đến thành phố Tây Xuyên.
Mười mấy người xuống núi trong đêm, đúng lúc chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, thì trong rừng vang lên tiếng xào xạc.
"Mọi người đề cao cảnh giác, có động tĩnh!", Phương Di sư thái vội vàng đứng lên, nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác.
Mười mấy đệ tử Nga My lưng tựa lưng tạo thành một vòng tròn, trong tay đều cầm vũ khí, nhìn xung quanh với vẻ vô cùng căng thẳng.
Thực ra, đây là lần đầu tiên bọn họ xuống núi, không có kinh nghiệm gì cả.
Đúng lúc này, có người sợ hãi hỏi: "Sư... sư phụ, liệu có phải là người của Thần Long Giáo đến không?"
Cô ta vừa nói xong, các nữ đệ tử khác đều trở nên căng thẳng, không khí sợ sệt dần lan ra.
"Đừng sợ, có khi là thú hoang thôi?", nói rồi cô ấy tự an ủi bản thân: "Chắc chắn không phải người của Thần Long Giáo đâu, bây giờ bọn chúng đang bị các cao nhân của Lục Đại Phái vây chặn, sao có thể đến núi Nga My được? Chắc chắn không thể nào".
Vừa dứt lời, một tiếng cười tà dâm truyền từ trong rừng ra.
He he he he…
"Nhiều người đẹp quá, cuối cùng hôm nay cũng được bữa thịnh soạn rồi".
Các cô gái lập tức lạnh sống lưng, nhìn về phía âm thanh, liền thấy một đôi mắt đỏ loè trong khu rừng tối đen như mực.
"A..."
Không biết nữ đệ tử nào hét lên một tiếng, sau đó thế trận hình tròn thoắt cái trở nên hỗn loạn.
"Mọi người bình tĩnh!", vào giây phút quan trọng, Phương Di sư thái quát lên một tiếng: "Là ai giả thần giả quỷ? Mau lăn ra đây!"
He he he he…
"Hung dữ quá, nhưng cô càng hung dữ tôi lại càng thích, càng hưng phấn..."
Vù!
Một bóng đen bay từ trong rừng ra.
Sau đó một luồng gió mạnh thổi về phía các cô gái, không kịp phòng bị, tất cả mọi người đều bị luồng gió mạnh này thổi ngã.
Chỉ có Phương Di sư thái là Tiên Thiên viên mãn vẫn còn đứng vững.
"Cương Phong, cao thủ tà giáo cảnh giới Phản Phác".
Phương Di sư thái vẻ mặt kinh hãi, sao có thể thế được? Lẽ nào đây là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo?
Không, không thể nào.
Theo tin tức từ chiến tuyến báo về, Thần Long Giáo gây rối một trận trong tiệc mừng thọ 70 tuổi của Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, khiến Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo mất hết thể diện.
Nhật Nguyệt Thần Giáo chắc chắn sẽ không ra tay giúp đỡ vào lúc này.
Lẽ nào tin này là giả?
Trong lúc Phương Di sư thái ngây người, bóng đen bí ẩn kia đã lao đến.
"Vù vù!"
Một trận gió mạnh thổi tới, Phương Di sư thái thậm chí không có cơ hội phản kháng, lập tức ngất đi…
…
10 giờ tối, Vu Lan chờ Phương Di sư thái ở sân bay mà chờ mãi không thấy người đâu, bèn gọi cho Phương Di sư thái.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy..."
Vu Lan kinh ngạc, liên tục gọi cho các đệ tử khác, nhưng kết quả đều không gọi được.
Trong lòng cô ấy lo lắng, lẽ nào đám người Phương Di đã xảy ra chuyện?
Sốt ruột quá, Vu Lan bèn gọi cho Thanh Uyển sư thái, kể lại tình hình.
Thanh Uyển sư thái dẫn hai nữ đệ tử vội vã đến sân bay thành phố Tây Xuyên.
11 giờ đêm, mấy người ngồi chuyến bay cuối cùng từ thành phố Tây Xuyên đến núi Nga My. Từ thành phố Tây Xuyên đến núi Nga My chỉ mất một tiếng rưỡi.
Sau khi xuống máy bay, Thanh Uyển sư thái dẫn theo Vu Lan vội vàng lên núi Nga My.
Lúc này Vu Lan đang thầm cầu nguyện, Phương Di sư thái nhất định không được gặp chuyện gì.
Từ sau khi sư phụ của cô ấy bị người của Thần Long Giáo giết, Phương Di vẫn luôn đóng vai trò như sư phụ. Tuy thân phận là sư thúc, nhưng trong lòng Vu Lan, Phương Di chẳng khác gì người thầy thứ hai.
Cả đường không ai nói gì, mấy người đã đến dưới chân núi Nga My.
Lúc này, một nữ đệ tử kinh ngạc kêu lên: "Sư phụ mau nhìn kìa, ở đây có một chiếc điện thoại!"
Ngay sau đó, mấy người liền xúm lại.
"Đây... đây là điện thoại của Phương Di sư thúc", nhìn thấy chiếc điện thoại Iphone màu hồng, Vu Lan rùng mình một cái, lập tức nhận ra.
Chiếc điện thoại này là quà sinh nhật Vu Lan gửi tặng Phương Di sau khi xuống núi, đây là màu đích thân cô ấy chọn, sau lưng điện thoại là ảnh chụp chung của cô ấy và Phương Di.
Lật chiếc điện thoại ra xem, quả nhiên có ảnh của cô ấy và Phương Di.
"Thanh Uyển sư thúc, sao điện thoại của Phương Di sư thúc lại..."
"Suỵt, đừng lên tiếng, có động tĩnh!", Thanh Uyển sư thái ra dấu giữ im lặng.
“Cạch cạch cạch…”
Thanh Uyển sư thái nhặt một viên đá nhỏ, bọc viên đá bằng chân khí.
"Vút" một tiếng, viên đá bắn ra như một viên đạn.
"Phành phạch, phành phạch!"
Mấy chục con cú đậu trên cành cây bị kinh động bay nháo nhác.
"Được rồi, là cú thôi, không còn nguy hiểm nữa", Thanh Uyển sư thái nói.
Vu Lan và hai nữ đệ tử khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc mấy người lơ là cảnh giác, trong khu rừng tối đen như mực đột nhiên vang lên tiếng khóc.
"Hu hu hu hu..."
Tiếng đó vừa giống tiếng phụ nữ, lại vừa giống tiếng trẻ con khóc.
Mấy người Vu Lan nghe mà nổi hết da gà.
"Sư... sư phụ, chắc không phải là ma đấy chứ?", một nữ đệ tử không nhịn được nói.
"Vớ vẩn, cô sống mấy chục năm trên núi Nga My đã từng gặp ma chưa?", Thanh Uyển sư thái mắng một câu, sau đó lớn tiếng nói: "Ai vậy? Nếu còn không ra đây thì tôi không khách khí đâu".
Cô ta vừa dứt lời, lá cây xung quanh phát ra tiếng xào xạc, tiếng khóc của người phụ nữ kia lúc gần lúc xa, cứ như đang khóc ngay bên tai bọn họ.
"Hu hu hu hu, sư huynh đúng là không lừa mình... Hu hu hu... bị mình câu mất cá rồi..."
Soạt!
Một chiếc bóng màu trắng bay từ trong rừng ra.
Sau đó một luồng khí lạnh lan từ gót chân lên, bọn họ muốn động đậy, nhưng phát hiện chân mình không thể nhúc nhích.
Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn...