Long Tế

Chương 95: Đánh gãy chân của hắn




“Mày là Trần Phong?”, tên lùn không có ảnh của Trần Phong, cũng không biết Dương Thái, thấy Dương Thái đứng dậy, dĩ nhiên tưởng Dương Thái là Trần Phong. Dương Thái không đáp lời mà lạnh lùng hỏi từng câu từng chữ: “Tao hỏi! Ai kêu chúng mày tới đây?” thật ra trong lòng hắn đã đoán được, có lẽ là nhà họ Bạch, nhưng lúc này cho dù biết rồi, cũng phải giả vờ không biết.

“Thằng ranh con, sắp chết đến nơi rồi còn cứng đầu à!”, tên lùn cười nham hiểm, ngang ngược nói: “Muốn biết ai kêu ông mày qua đây, được thôi, qua đây quỳ dưới chân ông mày dập đầu ba cái, ông mày sẽ nói cho mày biết!”

“Vâng, cậu chủ.” Vừa dứt lời, một bóng người như ma quỷ xẹt qua, tên lùn chỉ thấy mắt hoa lên, tức ngực, tiếp đến là cả người không khống chế được mà bay ra phía sau.

“Bịch.” Tên lùn đập ruỳnh lên tường khách sạn, người còn chưa rơi xuống đất, đã phụt một tiếng, nôn ra máu còn kèm theo cả mảnh vụn nội tạng.

Nhưng vẫn chưa hết, bóng Bàng Đông Kỳ như ma quỷ một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của tên lùn, trong ánh mắt đầy sợ hãi mà ngơ ngác của tên lùn, Bàng Đông Kỳ khẽ giẫm chân một cái.

Răng rắc! Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, đau đớn thấu tim từ bắp chân truyền tới, tên lùn kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, chỉ thấy xương chân của mình bị giẫm tới gãy vụn rồi.

“Ám Kình! Mày là võ sĩ Ám Kình!” tên lùn kinh ngạc hét lớn, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được, lúc Lý Thu Yến kêu hắn qua đây, vỗ ngực bảo đảm với hắn, người đánh gãy tay Bạch Quảng Nghĩa, thực lực nhiều nhất không quá giai đoạn giữa Minh Kình.

Với thực lực giai đoạn cuối Minh Kình của hắn, hoàn toàn có thể nghiền nát! Nhưng ai ngờ, đúng là nghiền nát, nhưng là hắn bị người ta nghiền nát, hơn nữa còn là một người luyện Ám Kình!

Ở Kim Lăng này, người luyện Ám Kình, đã là nhân vật đứng ở vị trí đỉnh cao rồi! Cả Kim Lăng có trên chục triệu người nhưng số người luyện Ám Kình lại không quá mười đầu ngón tay! Ai luyện Ám Kình, đều là nhân vật xứng đáng cấp đại sư. Đánh chết Lý Quyến hắn cũng không ngờ, mình sẽ gặp phải người như vậy.

“Tiền bối tha mạng!” Lý Quyến không có chút ý định phản kháng nào, thẳng thừng van xin, phải biết là, giữa các võ sĩ, mỗi một cấp chênh lệch thì sự chênh lệch về thực lực cũng rất lớn, một người ở giai đoạn giữa Minh Kình, hoàn toàn có thể đánh bại được mười người giai đoạn đầu Minh Kình.

Giữa Minh Kình và Ám Kình, thì càng khác nhau một trời một vực, đã không còn là số lượng có thể thắng nữa rồi. Cho dù là mười tên giai đoạn cuối Minh Kình, cũng đừng mơ có thể làm gì người luyện Ám Kình! Ông lão gù trước mắt này chắc chắn là người luyện Ám Kình, hơn nữa rất có khả năng, là người luyện giai đoạn giữa Ám Kình!

“Bây giờ có thể nói là ai phái mày tới đây được chưa?” Dương Thái lạnh lùng hỏi. “Lý Thu Yến! Là Lý Thu Yến, cậu Trần, là Lý Thu Yến phái tôi tới đây, cậu Trần, tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi, xin cậu Trần tha cho tôi một con đường…” Lý Quyến cầu xin, hắn tu luyện bốn mươi bảy năm, mới luyện tới giai đoạn cuối Minh Kình, hắn không muốn vì sự hồ đồ nhất thời, mà dẫn đến tu vi cả một đời trôi theo dòng nước.

“Lý Thu Yến?” Dương Thái chau mày, nói: “Là bà vợ ngu xuẩn của Bạch Cửu Linh sao?” - “Đúng, cậu Trần, chính là bà ta! Cậu Trần, cậu đánh gãy một tay con trai bà ta…”

“Tôi là Dương Thái, người này mới là Trần Phong.” Dương Thái cắt ngang nói, lí do muốn hỏi thẳng mặt Lý Quyến chỉ là để làm ra vẻ trước mặt Trần Phong, để Trần Phong hiểu, Lý Quyến không phải do hắn phái tới, mà là có người khác.

Thuận theo ngón tay của Dương Thái, Lý Quyến nhìn thấy một khuôn mặt đang cười giả lả, người này mới là người hắn muốn tìm? Cũng chính là nói, ngay từ đầu hắn đã tìm sai người rồi?

Lý Quyến suýt chút nữa hộc máu, đáy lòng oán hận Lý Thu Yến vô cùng, nếu Lý Thu Yến có thể đưa cho hắn một bức ảnh, cũng sẽ không xảy ra chuyện nhầm lẫn như thế này, chân của hắn nói không chừng cũng không phải gãy.

Không đúng, Dương Thái! Lý Quyến bỗng bừng tỉnh, thanh niên ngồi cạnh Trần Phong là Dương Thái! Thái tử của Kim Lăng - Dương Thái!

Thảo nào, ông lão gù lưng này lại giỏi như vậy, nếu hắn đoán không sai, ông lão này chắc là cao thủ số một của nhà họ Dương, Bàng Đông Kỳ! Lý Quyến hối hận vô cùng, hắn hận, hận bản thân có mắt như mù.

Nhưng hắn càng hận Lý Thu Yến hơn nữa. Con đàn bà ngu xuẩn, đến tình hình của đối phương cũng chưa nghe ngóng rõ ràng đã kêu hắn ra tay. Không thấy đến cả Dương Thái, người mang theo cao thủ giai đoạn giữa Ám Kình cũng không dám gây sự với Trần Phong sao? Lý Thu Yến bà có tư cách gì chứ?

“Cậu Trần, tôi có mắt không tròng, hi vọng cậu Trần rộng lượng tha cho tôi một mạng!” Lý Quyến cố lết một chân đã gãy tới quỳ trước mặt Trần Phong, van xin. Theo hắn thấy, người đứng sau Trần Phong chắc chắn càng đáng sợ hơn nữa, thậm chí đạt tới Hóa Kình cũng không phải không có khả năng!

“Tha mạng?” Trần Phong cười chế giễu một cái, nói: “Bây giờ biết van xin rồi? Nếu thực lực của tôi không bằng ông, e là người quỳ dưới đất lúc này là tôi rồi. Kêu người đằng sau ông tới đây đi, bọn họ tới đây, tôi thả ông ra.” Trần Phong lạnh nhạt nói, anh không sợ người tên Lý Thu Yến này báo thù, nhưng anh sợ phiền phức, vậy nên có một số chuyện, vẫn là giải quyết một lần thì tốt hơn.

“Vâng, cậu Trần, tôi đi gọi điện luôn.” Lý Quyến như vớ được phao cứu mạng, vội vàng lấy điện thoại ra. Lúc này, trong phòng bệnh, Lý Thu Yến đang đút cháo cho Bạch Quảng Nghĩa.

Lúc này mặt Lý Thu Yến tràn đầy tự tin, Bạch Quảng Nghĩa nói, tên A Hào tay chân của Trần Phong suýt chút nữa bại dưới người luyện giai đoạn đầu Minh Kình là Cổ Hùng, nên thực lực của A Hào cùng lắm cũng chỉ đạt giai đoạn giữa Minh Kình. Nhưng Lý Quyến lại là giai đoạn cuối Minh Kình!

Là một trong ba cao thủ nhà mẹ đẻ bà ta nuôi dưỡng, ở Kim Lăng, chỉ cần không xuất hiện Ám Kình, thì Lý Quyến - người luyện võ giai đoạn cuối Minh Kình, hoàn toàn có thể đánh bại!

“Mẹ, chú Lý vẫn chưa xong việc sao?” Bạch Quảng Nghĩa hơi sốt ruột, vì sợ kể hết mọi chuyện ra thì Bạch Cửu Linh và Lý Thu Yến sẽ không báo thù cho hắn nữa, nên hắn đã giấu một phần câu chuyện, trong đó dĩ nhiên bao gồm cả thực lực của Trần Phong. Vậy nên hắn cũng rất thấp thỏm, sợ đến cả Lý Quyến không phải là đối thủ của Trần Phong.

“Con trai, đừng sốt ruột, tên Trần Phong đó, cùng lắm cũng chỉ giai đoạn giữa Minh Kình, chú Lý con hoàn toàn có thể ứng phó được, con chờ nghe tin tốt của chú Lý con đi, bây giờ điều con nên nghĩ là lát nữa chú Lý con dẫn tên khốn khiếp đó về, con sẽ giày vò tên khốn khiếp đó thế nào mới có thể trút được giận.” Lý Thu Yến ác độc nói, nếu Bạch Quảng Nghĩa không trút được nỗi tức giận này, chắc chắn sẽ để lại ám ảnh tâm lí, nửa đời sau đều sống không yên lòng.

Nghe thấy lời đảm bảo của Lý Thu Yến, tảng đá treo trong lòng Bạch Quảng Nghĩa cuối cùng cũng có thể buông xuống. “Mẹ, trước tiên con muốn tên khốn khiếp đó quỳ trước mặt con dập đầu nhận sai, sau đó con sẽ đập nát xương trên cơ thể hắn! Con muốn khiến hắn sống không bằng chết!” Bạch Quảng Nghĩa hoang tưởng nói với vẻ oán hận.