*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Chỉ Nhi dường như có thể kiểm soát được nước mắt vậy, chỉ là mắt ngấn lệ nhưng lại không rơi xuống, nhìn cô ấm ức khiến người khác cảm thấy rất thương xót.
Và vừa rồi khi đứng sát vào người Chu Phóng, Chu Chỉ Nhi đã sờ thấy thứ gì đó giống như chìa khóa, chỉ là không biết có phải chìa khóa của chỗ đó không.
Chu Phóng kéo Chu Chỉ Nhi sang một bên, rồi an ủi: “Chỉ Nhi, tuy chú tư không hay nói chuyện với cháu, nhưng dù sao cháu cũng là cháu gái của chú tư, có chuyện gì chú tư chắc chắn sẽ giải quyết giúp cháu”.
Trong đầu đang nghĩ đến chìa khóa thì lại nghe thấy Chu Phóng nói vậy, cô liền trở lại trạng thái bình thường rồi nói: “Chú tư, chú biết không? Thực ra cháu không muốn lấy chồng, nhưng anh Bạch kia, Chỉ Nhi không thích, nhưng mà bác cả...”.
Cô nói xong, hình như lại định khóc lên.
Còn gương mặt Chu Phóng lại lộ ra vẻ khó xử: “Nếu là chuyện này thì Chỉ Nhi cháu cũng biết đó, tình trạng nhà họ Chu chúng ta...”.
Chưa chờ Chu Phóng nói xong, Chu Chỉ Nhi liền vội vàng nói: “Chú tư, nếu chú tư đồng ý giúp đỡ cháu, Chỉ Nhi sẽ đồng ý với chú tư chuyện gì cũng được”.
Chu Phóng nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ Nhi à, thực ra cậu hai nhà họ Bạch kia cũng không phải không tốt, chẳng phải cháu đã nghe thấy bác cả nói sao, cậu ta là một người đàn ông trẻ nhưng rất giỏi, hơn hẳn đám công tử bột kia”.
Chu Chỉ Nhi đột nhiên xị mặt lại: “Chú tư, chẳng phải chú luôn muốn làm gia chủ nhà họ Chu sao? Chỉ cần chú tư đồng ý không gả cháu đi, cháu sẽ giúp chú tư lấy lại vị trí gia chủ”.
“Ai bảo cháu nói vậy hả”, Chu Phóng vừa nghe thấy, mặt cũng lập tức biến sắc: “Cháu muốn hại chú sao, Chu Phóng chú xưa nay làm việc gì cũng quang minh chính đại, sao lại có suy nghĩ đó được”.
Chu Chỉ Nhi vẫn tỏ vẻ tủi thân, cô nói: “Chú tư, những chuyện này người nhà họ Chu đều biết, đến ông ba cũng hay nói như vậy, cháu cũng cảm thấy chẳng sao cả, chỉ cần chú tư đồng ý với Chỉ Nhi, Chỉ Nhi sẽ giúp chú, thậm chí thuyết phục ông ba cũng không có gì khó cả”.
Chu Phóng hừ lên một tiếng: “Cháu đừng có nghe người khác nói linh tinh, đều là vô căn cứ cả thôi”.
Nói xong, cũng không còn tâm trạng quan tâm Chu Chỉ Nhi nữa, chứ đừng nói đến những tủi thân của cô, anh ta quay người rồi đi luôn.
Chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Chu Phóng đâu, Chu Chỉ Nhi mới đưa tay lên lau sạch nước mắt, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.
Bây giờ gần như có thể xác định được chìa khóa ở trên người chú tư, tiếp theo là cần đi lấy được thứ đó về.
Cô đứng lên, bên cạnh có người nhìn tới, thần thái cô lại thay đổi, lại trở về bộ dạng dịu dàng thướt tha.
Có lẽ một người đeo mặt nạ trong thời gian dài rồi, bản thân có khi còn quên mất đâu mới là con người thật sự của mình.
Chu Phóng nói chuyện với Chu Chỉ Nhi xong, anh ta tức tối đi ra khu nhà phía sau, vợ con anh ta đều không có đó, anh ta đành ngồi một mình trên ghế.
Nhưng một lúc sau, Chu Chỉ Nhi lại đi từ bên ngoài vào.
“Cháu lại đến làm gì thế?”, Chu Phóng nói với giọng không vui.
Chu Chỉ Nhi đã không còn vẻ buồn bã như vừa nãy nữa, cô rất bình thản nói: “Chú tư, chuyện vừa rồi là Chỉ Nhi ăn nói linh tinh, chú tư đừng để bụng nhé”.
Chu Phóng bực mình nói: “Chú còn chưa đến mức giận một con bé như cháu, cháu đi đi, chuyện của cháu thì chú cũng không giúp được đâu”.
Nhưng Chu Chỉ Nhi vẫn đứng ở đó, cô từ từ nói: “Chỉ Nhi vẫn còn một chuyện muốn nói với chú tư”.
“Chuyện gì thế?”, Chu Phóng nói với vẻ rất bình tĩnh.
“Chuyện liên quan đến việc đối phó Mạc Lang”.
Và Chu Phóng dường như có chút hứng thú với chủ đề này.
“Cháu muốn nói gì?”.
“Chỉ là cháu phát hiện cái anh Trần kia không hề muốn giúp chúng ta đối phó với Mạc Lang thật đâu”, Chu Chỉ Nhi từ từ nói.
Chu Phóng hơi sững sờ, liền hỏi: “Vì sao cháu lại nghĩ vậy, nếu cậu ta không đối phó Mạc Lang, vậy tìm đến chúng ta và nhà họ Bạch làm gì?”.
Chu Chỉ Nhi nói: “Chú tư, lẽ nào chú không từng nghĩ đến nếu anh Trần đó diễn một vở kịch, rồi lại cùng Mạc Lang diễn một vở kịch nhỉ?”.
Nếu đúng như Chu Chỉ Nhi nói, vậy đối với những gia tộc sắp tham gia vào sẽ là một trận đại họa.
Anh ta kinh ngạc nhìn Chu Chỉ Nhi hỏi: “Rốt cuộc cháu lấy thông tin này ở đâu?”.
Chu Chỉ Nhi bình thản trả lời: “Là do anh ấy tự tiết lộ cho cháu biết”.
Chu Phóng ngạc nhiên: “Làm gì có chuyện đó”.
Chu Chỉ Nhi cười nói: “Một người đàn ông muốn lấy lòng một người phụ nữ thì việc gì cũng có thể nói ra hết đó”.
“Ý của cháu là cậu Trần đó đã thích cháu, cho nên mới nói với cháu chuyện này?”, tuy Chu Phóng nói vậy, nhưng vẫn không hoàn toàn tin lời của Chu Chỉ Nhi.
Chu Chỉ Nhi cười nói: “Chuyện này thì cháu cũng không biết, rốt cuộc là thật hay giả thì chắc chú tư phải tự phán đoán, cháu chỉ có thể nói đến đây, dù sao người có quyền quyết định trong nhà họ Chu thì cũng chỉ có các chú thôi”.
Nói xong, cô ấy giống như thể đúng là chỉ đến để thông báo cho Chu Phóng tin tức này, sau đó quay người định đi khỏi đó.
Chu Phóng cũng không ngăn cô lại, anh ta cũng đang nghĩ chuyện này rốt cuộc có phải thật hay không.
Nghĩ một lúc, vẫn không thể yên tâm nổi.
Anh ta đứng dậy, đi về phía phòng làm việc có mật thất tránh nạn.
Chu Phóng cho rằng nếu không biết chuyện gì cả thì chi bằng hãy đi hỏi người trong cuộc, như vậy đơn giản hơn rất nhiều.
Chờ khi anh ta đi đến phòng khách, Chu Chỉ Nhi đã nấp ở chỗ kín chờ anh ta rồi.
Vừa rồi cô đã nghĩ, nếu muốn lấy trộm một món đồ trên người của một người đàn ông trung niên và còn từng luyện võ, thì gần như là không thể nào.
Nếu người khác không thể lấy được chìa khóa để mở cửa, thì hãy để tự người đó đi mở cửa vậy.
Còn về Chu Chỉ Nhi vì sao có thể tin rằng Chu Phóng nhất định sẽ đến tìm Trần Phong.
Nếu Chu Phóng đã nhốt Trần Phong lại, mà trước đó hai người chưa từng qua lại với nhau, thì chỉ có thể là vì chuyện của Mạc Lang, và chỉ cần Chu Chỉ Nhi bắt đầu khiến Chu Phóng tin Trần Phong thực ra cũng là người của Mạc Lang, vậy anh ta sẽ không dám ra tay thật sự với Trần Phong, ít nhất cũng phải xác minh xong thì mới ra tay.
Nhìn Chu Phóng đi vào bên trong, Chu Chỉ Nhi không lập tức đi theo.
Mà chờ một lúc, cô đến phòng làm việc, cơ quan mật ở đó đã được mở ra, có lẽ Chu Phóng đã bước vào bên trong.
Nhưng Chu Phóng không ngốc đến mức chưa có chứng cứ gì liền thả Trần Phong ra.
Trần Phong dựa vào cánh cửa từ nãy đến giờ đột nhiên nghe thấy có người gọi anh.
“Cậu Trần, cậu vẫn ổn chứ?”, giọng nói đó, Trần Phong nghe thấy rất quen tai, đúng là giọng nói của Chu Phóng, nhưng hình như đang ở trong phòng thì phải.
Anh tìm theo phía âm thanh phát ra, thì phát hiện âm thanh chỉ phát ra từ một lỗ thông gió rất nhỏ ở trên đỉnh đầu anh.
Thậm chí còn chưa to bằng vòng đùi của một người, thì đừng nói là thoát ra ngoài được.