Long Tế

Chương 903: Một mình trên núi




Cô gái kia tức giận đứng lên, như thể định bỏ đi.

Trần Phong vội vàng gọi lại: “Chờ đã!”.

Cô gái gợi cảm đó lại không có bất cứ ý định dừng lại nào, cứ thế đi thẳng ra ngoài, thậm chí còn đóng sầm cửa lại.

Trần Phong lắc đầu, không biết vì sao anh lại không biết kiềm chế như vậy chứ.

Sau khi ổn định lại tâm trạng, anh lại nhìn cơ thể mình thì ngạc nhiên phát hiện ra tình trạng bị thương trên cơ thể anh thế mà lại đã khỏi được hơn một nửa, ngoài những vết thương ngoài da vẫn còn nhìn hơi ghê ra thì tinh thần anh lại rất tốt.

Nằm cũng chán, sau khi cô gái kia đi khỏi, thì không còn người nào khác vào nữa.

Trong lòng anh cũng vẫn lo lắng cho hai chị em Long Lăng, cố kìm nén sự đau đớn của những vết thương ngoài da còn chưa lành, anh từ từ gượng dậy.

Mở cánh cửa phòng mà cô gái kia vừa đóng sầm lại xong, anh đi ra ngoài nhìn một lượt, nhưng hình như ở đây chỉ có một mình anh thì phải.

Anh thấy đói, nhưng cũng không tìm được chỗ nào có thể ăn cơm.

Anh gọi to lên nhưng cũng không có ai lên tiếng, anh còn nghi ngờ liệu có phải anh đã đến một không gian nào đó khác không, ở đây ngoài cô gái kia thì không có bất kỳ người nào khác.

Không còn cách nào, anh chuẩn bị đi ra ngoài, đi đến bên cạnh cánh cổng sắt của khu nhà, nhìn đến tận cuối con đường mòn trước cổng, xung quanh đây thế mà lại là vùng hoang vu hẻo lánh.

Trần Phong thực sự có hơi sợ, lẽ nào ở đây thực sự là thế giới không có con người sao?

Trên bầu trời có một chiếc máy bay đang phát ra âm thanh rất lớn bay ngang qua đầu anh, lúc này cuối cùng Trần Phong mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều, vì anh vẫn còn đang ở trên trái đất.

Ngồi dưới tán cây cạnh sườn núi, những tán của cây Hòe cổ thụ chìa ra che mát cả một khoảng rộng.

Phía dưới tán cây có bàn và ghế để mọi người ngồi nghỉ ngơi, Trần Phong liền đi đến đó ngồi xuống.

Ghế đá rất mát, bề mặt trơn bóng khiến người ta có cảm giác muốn trượt ra khỏi ghế.

Nhìn phong cảnh phía xa lại hình như có hơi hoang vu, anh vẫn chưa rời khỏi hoang mạc, có thể là đang ở rìa hoang mạc.

Ngồi ở đó không biết bao lâu, cuối cùng có một chiếc xe ô tô màu đen đi tới, Trần Phong ngồi im, lúc này anh cũng không còn vội vàng muốn tìm ai đó như vừa rồi nữa.

Ở đây chỉ là nơi dừng chân, nên không nhìn thấy người cũng là bình thường, nhưng không biết Bạch Tinh để anh ở đây lại hoàn toàn mặc kệ anh, rốt cuộc là có ý gì.

Chiếc xe dừng lại ở trong sân, và có hai người bước xuống xe, đối với người đàn ông kia, Trần Phong nhìn thì nhận ra ngay là người đàn ông đô con đi cùng Bạch Tinh hôm đó.

Còn cô gái kia thì anh chưa gặp bao giờ, cũng không phải là cô gái gợi cảm mà Trần Phong vừa gặp.

Chờ sau khi bọn họ xuống xe, người đàn ông đô con nhìn Trần Phong đang ngồi ở đó, anh ta đi thẳng đến, cô gái thì nhìn Trần Phong mỉm cười rồi đi vào trong nhà.

“Anh ngồi ở đây làm gì?”, người đàn ông đô con hỏi.

“Chỉ ngồi đây cho thoáng thôi”, Trần Phong trả lời.

Nếu Trần Phong không muốn nói, thì anh ta cũng không quan tâm, chỉ tiếp tục nói: “Anh Bạch bảo anh ở đây, khi nào anh dưỡng thương xong thì anh ấy sẽ đến gặp anh”.

Trần Phong hỏi lại: “Anh Bạch nào cơ? Tôi biết tận hai người”.

Người đàn ông đô con không có ý định trêu đùa với Trần Phong: “Người mà anh quen ấy”.

Trần Phong cũng không quan tâm  đến vẻ tức giận của người đàn ông đô con, anh tiếp tục hỏi: “Các người để tôi dưỡng thương ở đây là muốn tôi làm việc gì cho các người sao?”.

Người đàn ông đô con rút một bao thuốc từ trong túi ra, ôn hòa đưa đến trước mặt Trần Phong, Trần Phong lắc đầu, anh ta liền rút một điếu ra châm.

Anh ta nói: “Những chuyện đó tôi không quan tâm, tôi chỉ biết anh Bạch đã nói như vậy. Mà anh là một người rất lợi hại, nếu anh muốn rời đi, anh Bạch cũng sẽ không ngăn cản anh. Nhưng chuyện anh ấy đã cứu anh một mạng, thì anh ấy hi vọng anh sẽ ghi nhớ”.

Trần Phong mỉm cười nói: “Lẽ nào định thông qua chuyện này để uy hiếp tôi cả đời?”.

Người đàn ông đô con nói: “Anh Bạch không có ý đó, ý của anh ấy là chỉ hi vọng nếu sau này anh ấy thực sự gặp nguy hiểm, thì anh có thể giúp anh ấy một tay”.

Trần Phong hơi ngạc nhiên: “Anh ta lại muốn tôi giúp anh ta một tay, điều này có vẻ không ngờ đấy nhỉ”.

Anh ta lại nói: “Anh Trần, tôi gọi anh như vậy được chứ?”.

Trần Phong cười nói: “Hình như rất lâu rồi chưa có ai gọi tôi như vậy, đến tôi cũng quên mất cả cách gọi đó. Xem ra anh đã điều tra thân phận của tôi rồi à?”.

Người đàn ông đô con gật đầu nói: “Anh Bạch nói rồi, nếu anh ấy đến Yên Kinh, thì nhất định sẽ đến thăm anh Trần, chỉ là mãi vẫn chưa có cơ hội”.

Trần Phong nhớ đến hai chị em nhà họ Thường, anh liền hỏi: “Vậy hai chị em kia đâu? Họ thế nào rồi?”.

Người đàn ông đô con ấp úng trả lời, như thể không muốn nói rõ ra.

“Rốt cuộc là sao thế? Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi sao?”, Trần Phong vội vàng hỏi.

Anh ta đáp: “Anh Bạch đã kể toàn bộ về anh cho hai chị em họ nghe, tuy hai người họ đã dốc sức cứu anh, nhưng khi biết anh là một người có rất nhiều tiền thì hai người họ đã tự động rời đi, còn bảo anh đừng đi tìm hai người họ nữa”.

Trần Phong không ngờ hai chị em họ lại bài xích việc tiếp xúc với một thế giới khác thế giới của hai người họ như vậy, nhưng anh cũng chỉ có thể cười khổ, anh đâu thể luôn giả vờ là một người bình thường ở bên cạnh họ mãi được.

“Tôi biết rồi”, Trần Phong trả lời với vẻ hơi buồn bã.

Anh ta lại nói với Trần Phong một số chuyện ở đây, cô gái đi cùng anh ta sẽ ở lại chăm sóc cho Trần Phong, nếu có cần gì thì cứ việc nói với cô gái đó, cô ấy sẽ cố gắng làm, nếu không thể giải quyết được thì cứ tìm anh ta.

Trần Phong chỉ ừ đại một câu.

Nói xong mọi chuyện, người đàn ông đô con định rời khỏi đó, Trần Phong đột nhiên nhớ tới cô gái xinh đẹp mà anh nhìn thấy lúc mới tỉnh, liền hỏi: “Có một cô gái rất xinh đẹp ở đây là ai vậy?”.

Sau đó người đàn ông đô con nhìn Trần Phong với vẻ nghi hoặc: “Cô gái nào cơ?”.

“Chính là cô gái có mái tóc đen dài, trông rất xinh ấy, lúc tôi tỉnh lại thì cô ấy đang ở trong phòng tôi”, Trần Phong kể.

Nhưng người đàn ông đô con lại lắc đầu nói: “Trước khi tôi đưa Tiểu Diệp đến thì ở đây không có ai cả, ở đây vốn chỉ có Tiểu Diệp chăm sóc anh thôi, tôi vừa đưa cô ấy đi mua mấy đồ dùng cần thiết, nên ở đây chẳng có ai cả”.

Trần Phong ngây người ra suy nghĩ, lẽ nào lúc anh tỉnh dậy đã bị ảo giác sao, nhưng mà cũng như thật vậy, một cô gái xinh đẹp như thế anh thực sự chưa từng gặp bao giờ.

Người đàn ông đô con định hỏi thêm thì Trần Phong lại xua tay, không nói tiếp với anh ta nữa.

Người đàn ông đô con cũng không tiện hỏi, anh ta lại dặn dò Trần Phong cần gì cứ bảo anh ta, rồi mới lái xe đi khỏi đó.

Trần Phong nhìn anh ta đi khỏi, sau đó quay về phòng, ở đây tuy không rộng nhưng đủ để cho hơn mười người ở, càng huống hồ giờ đây chỉ còn lại anh và Tiểu Diệp.