*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Món đồ này thứ gia truyền của nhà tôi, nếu năm xưa không phải nhà tôi gặp nạn thì chúng tôi cũng không phải nhờ đến sư phụ của các cô...”.
Đúng lúc ông lão đó bắt đầu kể chuyện liên quan đến món bảo vật kia, Trần Phong đột nhiên bị ai đó vỗ mạnh vào vai.
Vì tâm trí anh đang tập chung vào phòng bên cạnh, nên không để ý đến xung quanh, nhưng khi giật mình xong nhìn ra thì chỉ thấy Phượng Thê đang nhìn anh bằng một ánh mắt nghi hoặc.
Cô ấy nói nhỏ: “Anh đang nghe lén, tôi sẽ đi nói với chị tôi”.
Tư thế như kiểu đang chuẩn bị ra phòng khách thật, Trần Phong vội vàng kéo tay cô ấy mới kéo được cô ấy lại, anh sợ sệt hỏi: “Cô làm gì đấy hả?”.
Phượng Thê cười như thể gian kế đã đạt được, cô nói: “Anh nghe lén chị nói chuyện, đương nhiên là tôi đi nói với chị ấy rồi”.
Trần Phong sợ cô ấy đi thật, lại vội vàng giải thích: “Ông lão và cậu thanh niên kia tôi thấy không phải người lương thiện lắm, tôi đang sợ Long Lăng sẽ bị ức hiếp”.
Vì hai chị em luôn yêu thương nhau, nên khi Phượng Thê nghe thấy cũng lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng ghé mặt hỏi: “Anh phát hiện ra điều gì thế, có phải bọn họ cố tình bịa ra câu chuyện nhờ sư phụ giữ đồ để tiếp cận chúng tôi không?”.
Trần Phong cười khổ nói: “Cô đúng là biết tưởng tượng, tôi chỉ là thấy có gì đó hơi không bình thường thôi, nên giờ quan sát trước đã, nếu có chuyện gì thật thì cũng kịp thời ứng phó, thế mà cô lại định nghĩa luôn hai người họ là người xấu được”.
Nghe Trần Phong nói hết, Phượng Thê mới bĩu môi bực mình nói: “Anh chính là đang nghe lén, còn tự tìm cớ cái gì chứ”.
Trần Phong bất lực, đành nói: “Được rồi, coi như tôi nghe lén, nhưng tôi cũng là đang bảo vệ Long Lăng mà, cô đừng có phá đám được không”.
Phượng Thê vốn chỉ là trêu Trần Phong thôi, đương nhiên sẽ không đi ra phòng khách tố cáo rồi, cô ấy chỉ hừ lên một tiếng rồi lại quay vào trong bếp xem nước đã được chưa.
Vừa rồi bị phá đám, cũng không biết đã bỏ lỡ những chuyện gì, anh đành phải nghe tiếp.
Lúc này Long Lăng lên tiếng: “Nếu nói như vậy thì chuyện này có thể là do sư phụ tôi quên thật, nhưng hai chị em tôi cũng chưa bao giờ được sư phụ dặn dò gì, cho nên giờ ông hỏi món đồ này chúng tôi có lẽ cũng không giúp gì được, và cũng không biết sư phụ đã để nó ở đâu”.
Ông lão thở dài nhẹ một cái.
Nhưng người thanh niên trẻ ngồi cùng hình như tính cách có hơi nóng nảy hơn: “Tôi thấy các cô không phải là không biết, mà các cô đang cố tình muốn chiếm lấy nó. Món đồ đó mà các cô không thèm khát thì mới là lạ”.
Ông lão nhìn người thanh niên quở trách: “Kiệt nhi, không được vô lễ”.
Và hình như người thanh niên này rất sợ ông lão, khi ông lão nói xong anh ta liền không lên tiếng nữa, chỉ ngồi im một chỗ hằm hè nhìn Long Lăng, đến con ngươi cũng sắp muốn rớt ra.
Ông lão liền xin lỗi Long Lăng: “Để cô Thường phải chê cười rồi, mong cô bỏ quá cho, nếu cô Thường cũng không biết món đồ này rốt cuộc để ở chỗ nào, vậy tôi cũng không làm phiền hai cô nữa, chỉ hi vọng sau này hai cô để ý giúp, nếu tìm được món đồ đó hãy liên hệ với tôi, tôi vô cùng cảm ơn”.
Khác với người thanh niên, phẩm hạnh của ông lão thâm hậu hơn nhiều, không ngạo mạn không nôn nóng, vô cùng khí phách.
Trong lòng Long Lăng cũng hơi cảm thấy áy náy, chuyện này đáng ra là bọn họ nên chủ động xin lỗi, dù sao món đồ bị mất ở chỗ bọn họ, nhưng ông lão lại nói như vậy, cô ấy càng thêm ái ngại, liền vội vàng đứng lên nói với giọng áy náy: “Ông à, ông nói gì vậy, đây vốn dĩ là do chúng tôi không biết giữ gìn, là chúng tôi nên nói lời xin lỗi, nếu chúng tôi tìm thấy nhất định sẽ lập tức báo với ông”.
Nhưng ông lão chỉ mỉm cười chứ không nói gì thêm.
Vốn định giữ lại uống trà, nhưng ông lão lại từ chối, cùng người thanh niên kia xin phép ra về.
Long Lăng nói vài câu giữ lại, nhưng cuối cùng đành tiễn hai người họ đi ra.
Chờ khi Long Lăng trở về phòng khách, Phượng Thê cũng đúng lúc mang trà lên, nhưng thấy người ta đã ra về, cô nói vài câu càu nhàu rồi tò mò nhìn Long Lăng hỏi: “Chị, sao bọn họ đã đi rồi thế, em giờ mới pha trà xong”.
Long Lăng nhẹ nhàng nói: “Đi rồi thì để họ đi thôi, có lẽ là do không lấy được đồ, trong lòng cũng không vui vẻ gì, nhưng đây cũng không phải là tại chúng ta, sư phụ thực sự chưa hề nói một chút gì về chuyện này cả”.
Trần Phong cũng đi ra, anh đúng lúc đang tò mò muốn biết đó là gì, nên hỏi Long Lăng: “Đó là thứ gì vậy?”.
Long Lăng nhìn Trần Phong, do dự một lúc rồi lại chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Nghe nói là một viên ngọc, to bằng hạt sen. Nhưng trong trí nhớ của tôi thì chưa từng thấy nó”, cô ấy lại nhìn sang Phượng Thê hỏi: “Phượng Thê, em có ấn tượng gì không?”.
Phượng Thê nghiêm túc nghĩ một lúc, nhưng cũng lắc đầu nói: “Không có”.
Tuy Trần Phong nghe được một chút, nhưng đều là những chuyện không hề quan trọng, cho nên không để trong đầu, hai chị em nhà họ Thường thì cần ghi nhớ lại, nếu tìm thấy món đồ đó thật thì liên hệ với ông lão đó cũng không muộn.
Sau đó, câu chuyện lại không đơn giản như vậy.
Bầu trời đầy sao, trong màn đêm tĩnh mịch.
Trần Phong liền mở to mắt ra, đến cảnh giới này của anh, ngủ chỉ là cách để giữ gìn thể lực chứ không phải chuyện quan trọng gì, cho nên anh luôn cao độ cảnh giác với những gì xảy ra bên ngoài.
Âm thanh sột soạt kia đã kéo dài liên tục được một lúc, cuối cùng đã khiến Trần Phong phải cảnh giác, anh ngồi dậy, lắng nghe kỹ xung quanh.
Anh nhanh chóng xác định được xung quanh có người, trong lòng đương nhiên vẫn lo lắng cho hai chị em nhà họ Thường, sợ kinh động đến đối phương, sợ bọn họ sẽ làm ra chuyện gì không hay, Trần Phong đành âm thầm mở cửa phòng mình rồi mò mẫm đi ra.
Nhìn đã thấy quả nhiên có bóng người đang chuyển động bốn phía, và tại phía khu nhà mà hai chị em nhà họ Thường đang ở thì Trần Phong cũng nhìn thấy có người, anh càng không dám để đối phương phát hiện ra bản thân, trong lòng anh nghĩ, anh xác nhận xem hai chị em họ không bị sao anh mới dám ra tay.
Trong đêm tối như vậy, đối phương nhất thời cũng không nhìn rõ được, Trần Phong men theo tường rồi nhanh chóng dịch chuyển đến khu ở đối diện.
Khi đến trước cửa phòng của Phượng Thê, Trần Phong vốn định gõ cửa gọi, nhưng lập tức nhận ra đây là một suy nghĩ ngu dốt.
Sờ lên chốt cửa, Phượng Thê thế mà lại không khóa cửa gì cả, trong lòng Trần Phong nghĩ lẽ nào cô ấy cho rằng mình không có chút máu dê nào sao mà yên tâm như vậy chứ.
Nhưng anh cũng biết giờ không phải lúc đi nghĩ những chuyện này, cánh cửa phòng không khóa cũng tiết kiệm được thời gian phá cửa, anh nhẹ nhàng mở hé cánh cửa phòng của Phượng Thê, tận dụng đêm tối nhanh chóng lẻn vào trong.