Long Tế

Chương 878: Tìm thầy thuốc




Nếu Long Lăng đã không truy cứu thì anh đương nhiên cũng phải tự biết điều.  

Quay về phòng của mình, nằm trên giường lại không thể nào ngủ được, trong đầu anh toàn nghĩ đến những cảnh đẹp đẽ vừa rồi.  

Dáng người yêu kiều, làn da trắng nõn.  

Cứ thế trằn trọc đến tận nửa đêm anh mới dần dần chìm vào giấc ngủ.  

Chờ đến ngày hôm sau thức dậy, trông anh khá là phờ phạc.  

Phượng Thê nhìn thấy anh cũng phải thốt lên: “Tối qua anh đi ăn trộm hay sao mà trông mệt mỏi thế?”.  

Trần Phong hậm hực nói: “Tôi đi ăn trộm, lẽ nào là ăn trộm cô sao?”.  

Phượng Thê trêu đùa với anh quen rồi, nên chỉ quở trách: “Đồ xấu xa”.  

Nhưng sau đó lại cười luôn: “Anh có ăn trộm hay không thì tôi không biết, nhưng biết đâu anh muốn lén lút lẻn vào trong thì sao?”.  

Trần Phong không muốn tranh luận với cô ấy, chỉ là vẫn hơi lo lắng phản ứng của Long Lăng, tối qua cô ấy thực sự vô cùng bình tĩnh, điều này cũng không hề giống với phản ứng của một cô gái bình thường, cho nên Trần Phong vẫn hơi sợ cô ấy sẽ làm ra điều gì khác.  

“Chị cô dậy chưa thế?”, anh hỏi.  

Nhưng khi thấy Trần Phong hỏi vậy, Phượng Thê cũng trở nên tò mò: “Sao anh đột nhiên lại hỏi chị tôi thế, hình như tối qua chị ấy đọc sách đến khuya, nên giờ vẫn chưa dậy”.  

Trần Phong thầm nghĩ, chắc là vì chuyện đó nên khiến Long Lăng cũng không ngủ được ngon.  

Phượng Thê nhìn anh với vẻ kỳ lạ, Trần Phong đành tìm đại một cái cớ: “Chỉ là nửa đêm hôm qua tôi tỉnh dậy vẫn thấy phòng làm việc sáng đèn nên mới hỏi thôi”.  

Nhưng nhìn Phượng Thê như thể không hề tin anh, Trần Phong lại nói: “Thế cô nghĩ thế nào hả, chẳng nhẽ tôi lại mong nhớ chị cô chắc?”.  

Phượng Thê cười tinh nghịch nói: “Ai mà biết chứ, biết đâu anh lại thích tính cách lạnh lùng của chị ấy thì sao?”.  

Trần Phong trừng mắt với cô ấy một cái.  

Nhưng Phượng Thê không quan tâm, cô nói tiếp: “Nhưng nếu anh thích chị tôi thật thì tôi có thể giúp anh. Nếu chị tôi có bạn trai thì tôi cũng thấy rất vui đó”.  

Trần Phong nhìn vẻ lo lắng của Phượng Thê, cảm thấy thú vị nên anh trêu cô: “Nếu chị cô mà có bạn trai thì cô làm thế nào, đến lúc đó chỉ có một mình cô, cô không thấy buồn à?”.  

Phượng Thê nói: “Nếu chị tôi đồng ý thì tôi sẽ ở cùng chị ấy, nếu chị ấy không đồng ý thì một mình tôi ở đây cùng với sư phụ”.  

Vừa nói dứt thì đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Long Lăng vang lên: “Cái gì mà đồng ý hay không hả, em lại đang nghĩ linh tinh gì đấy?”.  

Nhìn ra phía cửa, sắc mặt của Long Lăng cũng không được tốt lắm, chỉ là hình như đã trang điểm qua nên nhìn cũng không đến nỗi nghiêm trọng.  

Trần Phong chỉ nhìn một cái rồi đánh mắt đi phía khác, tuy Long Lăng bảo anh phải quên đi nhưng những chuyện kiểu này làm sao mà dễ quên được chứ.  

Còn Long Lăng hình như cũng không nhìn chằm chằm vào anh, hai người bình thường vốn ít tiếp xúc, giờ lại càng trở nên xa cách hơn.  

Phượng Thê cảm thấy có cảm giác gì đó hơi kỳ lạ, nhưng cũng không biết rốt cuộc khác thường ở chỗ nào.  

Ăn sáng xong, Trần Phong vốn định đi giúp họ xay thuốc, nhưng lúc này có người đang từ con đường nhỏ từ phía xa đi tới.  

Trần Phong đoán chắc là những người đến khám chữa bệnh mà Phượng Thê từng nói qua, người đó vào đến nhà liền đi gặp Long Lăng, chưa đầy nửa tiếng sau người đó liền ra về.  

Trần Phong ở trong phòng thuốc nên cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì.  

Chờ đến trưa mới thấy Phượng Thê, anh liền hỏi: “Người sáng nay chẳng phải đến khám bệnh hay sao?”.  

Phượng Thê gật đầu: “Ừ, anh thấy rồi à, anh ta đúng là đến để khám bệnh, nhưng không phải khám cho anh ta mà là cho chủ nhân của anh ta”.  

Trần Phong tò mò hỏi: “Là ai thế?”.  

“Tôi không biết, chị tôi cũng không nói cho tôi. Nhưng nhìn có vẻ như là một nhà rất giàu”.  

“Vậy các cô có đi không? Hay là chủ nhân của anh ta sẽ đến đây?”.  

“Chắc là phải đến khám tận nhà, tôi thấy chị tôi hình như đã chuẩn bị xong hòm thuốc để đi khám rồi”.  

Trần Phong gật đầu, anh suy nghĩ xem đó là ai, với tính cách của Long Lăng nếu chỉ là người bình thường cô ấy tuyệt đối sẽ không khám, chứ đừng nói đến việc đến khám tại nhà.  

Đến khi sẩm tối, có một chiếc Mercedes đỗ phía dưới, và người sáng nay đến lại một lần nữa đi từ dưới chân núi lên.  

Lúc này Long Lăng và Phượng Thê đều đã chuẩn bị xong và đang đứng trước cửa để chờ anh ta, còn Trần Phong thì đứng ở một bên, bọn họ nghĩ một lúc liền cho Trần Phong đi theo làm chân xách hòm thuốc.  

Sau khi người đó lên đến nơi, thấy Trần Phong đứng cùng ở đó liền cảm thấy hơi ngạc nhiên, có lẽ anh ta không ngờ ở đây lại xuất hiện một người đàn ông.  

Nhưng anh ta cũng không nói gì, chỉ chào hỏi Long Lăng rồi đưa ba người đi xuống núi.  

Ba người lần lượt lên xe, Trần Phong đương nhiên ngồi hàng ghế trước, người đàn ông kia làm tài xế, suốt cả quãng đường vô cùng yên tĩnh, ngoài những lúc hai chị em kia thì thầm với nhau ra thì còn lại đều không ai nói gì.  

Nhưng khi đến nơi, cánh cửa lớn của lâm viên lại là nơi Trần Phong từng đến.  

Đây là vườn hoa nhà họ Thiên, Trần Phong cũng là chạy trốn từ đây, nhưng không ngờ cuối cùng đi một vòng anh lại quay về nơi này.  

Nhưng nghĩ đến chuyện kia cũng không có chứng cứ là do anh làm, nhà họ Thiên đâu chỉ dựa vào suy đoán mà hỏi tội anh được, hơn nữa người bỏ trốn là người nhà bọn họ, nếu không có chứng cứ gì thì bọn họ chắc cũng không muốn tiết lộ ra.  

Vừa nghĩ, anh đã đi đến trước cửa nhà.  

Hai chị em nhà họ Thường hình như cũng là lần đầu tiên đến một nơi sang trọng như vậy, ánh mắt của Phượng Thê không ngừng nhìn sang bốn phía, chỉ có Long Lăng là bình tĩnh hơn nhiều.  

Trần Phong đi ra khỏi xe Mercedes, cũng đang nghĩ rốt cuộc nhà họ Thiên có ai bị bệnh, thì lúc này Thiên Tầm Nghệ đã ra chào đón.  

Anh ta vừa nhìn cái đã thấy Trần Phong, biểu cảm hơi đứng hình một chút, nhưng hôm nay người mà anh ta tiếp đón là hai chị em nhà họ Thường, anh ta mỉm cười đi đến trước mặt hai chị em kia.  

“Phiền hai vị đến tận đây, thực sự vô cùng xin lỗi, nhà họ Thiên chúng tôi cũng biết quy tắc của hai vị, nhưng do bố chúng tôi bệnh nặng, thực sự không thể ra khỏi giường, nếu không nhất định đã đến chỗ hai vị rồi, mong hai vị bỏ quá cho”.  

Long Lăng đáp: “Ông cụ và sư phụ tôi là chỗ bạn cũ, kể cả không có tín vật kia thì tôi và em gái tôi cũng sẽ đến tận nơi khám bệnh cho ông cụ, dù sao cũng là điều mà bề dưới chúng tôi nên làm”.  

Khách sáo một hồi, Thiên Tầm Nghệ liền tò mò nhìn sang Trần Phong và hỏi: “Hai vị cũng quen cậu Trần sao?”.  

Nói xong mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần Phong.  

“Không ngờ sau hôm đó anh đi mà không lời từ biệt, thì chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh này, đúng là mọi việc trên thế gian đều rất vô thường. Anh Trần, mấy hôm nay anh vẫn khỏe chứ?”, Thiên Tầm Nghệ mỉm cười nói với Trần Phong.  

Trần Phong nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của anh ta, chỉ là không bóc mẽ anh ra, anh đương nhiên cũng sẽ không tự vạch trần mình, nên cũng khách sáo nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, mấy hôm nay tôi sống rất tốt”.  

Nói xong những lời khách sáo, Thiên Tầm Nghệ liền đưa bọn họ vào trong, dù sao bệnh tình của ông cụ nhà họ Thiên vẫn quan trọng nhất.