Trần Phong bèn nói giọng nghiêm trọng hơn: “Mà cho dù cậu có thể đưa cô ấy ra ngoài, thì cậu có nghĩ là nhà họ Thiên và nhà họ Ngô, bọn họ liệu có tha cho cậu không? Cho dù là chân trời góc bể, bọn họ cũng sẽ phải tìm được hai người về, cậu nghĩ với năng lực của bọn họ, hai người có thể trốn đi đâu? Trốn vào rừng làm người rừng à?”.
Lời nói của Trần Phong cuối cùng cũng chọc giận Thiên Ninh, cậu ta bất mãn nhìn Trần Phong, nói: “Chính anh bảo tôi không được ích kỷ, bảo tôi bất chấp tất cả cũng phải bảo vệ người quan trọng đối với mình, nhưng bây giờ lại nói tôi không thể làm được. Lẽ nào anh đang trêu đùa tôi à?”.
Cậu ta trợn tròn hai mắt, ánh mắt dường như có thể phóng ra lửa, cũng may vẫn còn một chút lý trí, nếu không có khi cậu ta đã ra tay với Trần Phong rồi.
Trần Phong đương nhiên không hi vọng động tay động chân với cậu ta ở đây, nếu làm to chuyện, nhất định sẽ khiến nhà họ Thiên ghi thù với anh.
Anh lại nói giọng ôn hòa: “Tôi cũng chỉ là nói ra những điều kiện bất lợi thôi, việc gì cũng phải suy tính kỹ càng, nghĩ trước đã, đợi lên kế hoạch xong rồi hành động cũng chưa muộn”.
“Không được, tôi đã không thể đợi được nữa rồi, thời gian tôi nhẫn nhịn đã đủ lâu rồi, nỗi khổ mà cô ấy phải chịu đựng, tôi có thể cảm nhận được, tôi muốn đưa cô ấy đi, tôi phải cho cô ấy tự do”.
Không ngờ Thiên Ninh lại thẳng thừng từ chối Trần Phong.
“Thế cậu đi làm đi, tôi không ngăn cản cậu nữa, đợi cậu và cô ấy đều chết ở đây, hoặc là vĩnh viễn bị nhốt lại, thậm chí đến gặp nhau cũng khố, cậu có hối hận vì hành động của mình hôm nay thì cũng muộn rồi”, Trần Phong tức giận nói. Muốn nói chuyện tử tế, mà Thiên Ninh lại không chịu nghe.
Quả nhiên làm vậy đã khiến Thiên Ninh bình tĩnh lại, cậu ta biết những gì Trần Phong nói đều có khả năng thành hiện thực, nhưng nỗi đau khổ tích tụ trong lòng còn gấp mấy lần so với hiện thực.
Cậu ta nắm chặt nắm đấm, nghiến chặt răng, các cơ trên mặt cũng siết chặt lại, từ cơ thể tỏa ra một sức mạnh giống như muốn phát ti3t, nhưng lại chẳng có chỗ nào để xả.
Trần Phong rất thông cảm với nỗi đau khổ của cậu ta, nghĩ một lúc rồi nói: “Ngồi xuống trước đã, tôi cũng thông suốt rồi, chẳng phải chỉ là đưa một người đi thôi sao, tôi có kinh nghiệm. Nói không chừng còn có thể nghĩ cách cho cậu”.
Bị Trần Phong lôi kéo, Thiên Ninh lại ngồi xuống chỗ vừa nãy.
“Đầu tiên, chúng ta phải biết được cô ấy đang ở đâu, bên cạnh có bao nhiêu vệ sĩ, sau đó là lên kế hoạch và lộ trình chạy trốn…”.
Đợi đến buổi trưa, khách ra vào nườm nượp, nhưng khách đến cũng chỉ là của một gia tộc nhỏ, gia tộc lớn thường không đến sớm như vậy.
Cả hội trường của nhà họ Thiên cũng náo nhiệt hẳn lên, bọn họ rất dễ gặp phải bạn của mình, liền tụ lại với nhau chuyện trò, chờ đợi đến tối để bắt đầu buổi lễ đính hôn.
Cứ như vậy đến bảy, tám giờ tối, mọi thứ gần như đều đã chuẩn bị xong, từng người trong những gia tộc lớn kia mới bắt đầu lộ diện.
Tây Nam, Tây Bắc, Đông Bắc, Đông Nam, Thủ Đô, những người đến từ các gia tộc lớn không phải là gia chủ thì cũng là đích tôn trong nhà, đều là người có thể thay mặt cho cả gia tộc.
Mà ngoài những thế gia này ra, còn có các doanh nhân lớn, hoặc là các quan chức cấp cao trong chính phủ, bao gồm không chỉ có mỗi vùng Tây Bắc này, những người có quan hệ với nhà họ Thiên, hay muốn lân la quan hệ với nhà họ Thiên đều không ít.
Còn những người khác thì nhiều vô kể, kiểu nào cũng có, không tiện giới thiệu hết.
Không chỉ có vậy, điều đáng chú ý nhất vẫn là nhà họ Thiên và nhà họ Ngô, đến chập tối, chú rể bên phía nhà họ Ngô xuất hiện.
Khoảng hai mươi mấy tuổi, cũng là một nhân tài, thân hình vạm vỡ, phần lớn các công tử thế gia đều luyện võ, nên không thể nào quá gầy yếu được.
Mặc một bộ lễ phục màu trắng, đứng trước mặt người khác rất thoải mái, còn nói chuyện đ ĩnh đạc, đối đãi với người khác cũng ôn tồn lễ độ, khiến người ta rất có cảm tỉnh.
Chả mất bao lâu đã có thể đáp trả được hết những lời chúc mừng của rất nhiều quan khách.
Trần Phong đứng ở một góc không hề bước ra, anh chỉ đứng ở đó quan sát, Thiên Ninh cũng không biết đã đi đâu rồi.
Có thể bây giờ đang rất náo nhiệt, nhưng có những chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.
Trần Phong cũng không hiểu tại sao bản thân lại đi giúp Thiên Ninh, việc này chẳng khác nào đi tìm chỗ chết, thậm chí còn kinh khủng hơn là chết, cùng lúc đắc tội cả hai nhà Thiên – Ngô, anh cho rằng dựa vào mấy thế lực của mình cũng chưa chắc đã làm được gì.
Đang thưởng thức đồ uống vừa lấy được từ nhân viên phục vụ, thì có người đi về phía anh.
“Cậu chủ Trần, không ngờ lại gặp cậu ở đây”.
Trần Phong nghe giọng cảm thấy quen quen, quay đầu lại nhìn thì càng thấy quen hơn.
Là ông nội của Lý Tử Duyệt, lang chủ của Mạc Lang, là một trong những người Trần Phong không muốn gặp nhất.
Hôm nay ông ta ăn mặc chỉnh tề, bộ quần áo thời Đường khiến ông ta trông càng có khí chất, chỉ là cây gậy đầu rồng dường như chưa từng rời người bao giờ, lúc nào cũng mang theo bên mình.
Trần Phong ngây người ra, sau đó nở nụ cười đáp lại: “Đúng là duyên phận, tôi cũng không ngờ lại gặp ông ở đây, từ biệt đến giờ đã nửa tháng, không biết ông vẫn khỏe chứ?”.
Lý Thích Chi bình thản cười nói: “Nhờ phúc của cậu chủ Trần, sức khỏe tôi vẫn cường tráng lắm, có điều Duyệt Nhi được cậu chăm sóc thời gian dài như vậy, mà vẫn chưa cảm ơn cho tử tế, nếu cậu chủ Trần có thời gian, đừng ngại đến nhà tôi chơi”.
“Lão hồ ly này đã găm thù rồi, xem ra chẳng có gì tốt đẹp cả”. Trần Phong nhìn nụ cười đầy nếp nhăn của Lý Thích Chi, trong lòng thầm nghĩ.
Nhưng ngoài mặt thì vẫn khách sáo nói: “Không dám làm phiền”.
Hai người đều giả bộ cười, lúc này có phục vụ đi qua, Lý Thích Chi cầm một ly rượu lên, mới phá tan được sự ngại ngùng giữa hai người.
Ông ta nâng ly lên nói: “Cậu chủ Trần, lão già này mời cậu một ly, đợi qua ngày hỉ, sau này còn đầy thời gian”.
Trần Phong cũng chỉ nâng ly, hai người nhìn nhau tinh quái, rồi uống một ngụm nhỏ.
Đợi đến khi Lý Thích Chi rời khỏi, Trần Phong mới thở phào, trước đây anh chưa từng rơi vào trạng thái bất an khi bị sói để mắt đến, nhưng từ sau khi biết ông ta là lang chủ, bên dưới còn có một đám sát thủ tay sai, anh bất giác run rẩy trong lòng.
Một hơi cạn ly, đặt ly rượu xuống, Trần Phong cũng rời đi.
Mà lúc này ở trong phòng, có một người mặt mày ủ rũ.
Thiên Ninh đứng ở cửa phòng, cô gái đang được người ta trang điểm tỉ mỉ chính là nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay.
Chờ đến khi hai người kia rời đi, Thiên Ninh mới bước vào.
Phòng trang điểm chỉ còn lại Thiên Ninh và cô dâu.
Cô dâu rõ ràng là không ngờ Thiên Ninh sẽ quay lại đây, kinh ngạc nhìn Thiên Ninh nói: “Sao cậu lại ở đây?”.
Thiên Ninh đáp: “Em muốn đưa chị bỏ trốn”.
Giọng nói của cậu ta rất bình tĩnh, thản nhiên giống như nói một chuyện rất bình thường, kiểu như ăn cơm chưa, thời tiết hôm nay rất đẹp vậy.
Cô dâu tưởng mình nghe nhầm, ngây người ra nhìn Thiên Ninh, đứng hình mất mấy giây mới nói: “Cậu điên à, sao lại đứng đây nói mấy lời đó”.
Thiên Ninh vẫn bình tĩnh nói: “Em không điên, em chính là muốn đưa chị đi”.
“Cậu về đi, tôi coi như cậu chưa từng nói gì cả”.
Cô gái cũng bắt đầu nghiêm túc, dường như tin là Thiên Ninh sẽ làm như vậy thật, nhưng cô ta biết bất luận thế nào mình cũng không thể đi theo Thiên Ninh được.