*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Phong đưa cho bọn nhóc mỗi đứa một cái kẹo, lũ trẻ vui vẻ chạy đi.
Mà cái nhà hầm trước mặt Trần Phong, có vẻ hơi quạnh quẽ, nhưng ngoài cổng treo các loại đồ khô, không khó để thấy vẫn có người sống ở đây.
“Có ai không?”, đứng ở cửa, Trần Phong hỏi vọng vào trong.
Nhưng không nhận được bất kỳ câu đáp nào.
Trần Phong bèn tiến lên gõ cửa.
Bên trong có vẻ vẫn không có ai, nhưng lúc này có một ông lão khoảng 60 tuổi đi tới, ông ta trông có vẻ rất khỏe mạnh, hét với hai người Trần Phong.
“Hai người làm gì thế?”.
Trần Phong nhìn ông lão đáp: “Bọn tôi đến tìm người”.
“Không cần tìm nữa, chính là ông ấy”.
Trần Phong vừa nói xong thì Thanh Chi nói luôn.
Lúc này Trần Phong mới quan sát ông lão, chỉ là dáng vẻ một ông nông dân lực lưỡng, thực sự không nhìn ra được có gì đặc biệt.
Nhưng đang tập trung thì ông lão lại xông đến chỗ bọn Trần Phong mà không hề báo trước.
Trần Phong vào thế phòng thủ một cách vô thức, vừa nãy không để ý, thế mà ông ấy đã hành động rồi, ông lão quả là giấu nghề.
Nhưng sau đó anh nhận ra đối phương không lao vào anh, Thanh Chi ở bên cạnh đã ngay lập tức đỡ đòn.
Hai người cũng không nói nhiều, dùng cả tay và chân, thoáng cái đã đọ cả chục chiêu ở khu đất rộng rãi trước cửa.
Tốc độ của động tác và sự hiểm hóc của chiêu thức khiến người ta hoa cả mắt.
Mà có thể không phân thắng bại với một tông sư như Thanh Chi, thì ông ta đương nhiên chỉ có thể là cảnh giới tông sư.
Đây là việc mà Trần Phong không thể nào ngờ được, trong một ngôi làng ở nơi xa xôi thế này thế mà lại ẩn giấu một cao thủ cảnh giới tông sư.
Ngoài kinh ngạc, Trần Phong còn cố gắng thưởng thức, phân tích tinh hoa trận tỷ thí của người khác cảnh giới, bình thường khó mà thấy được cảnh này.
Tốc độ đánh rất nhanh, mà cảnh giới của hai người lại giống nhau, nên trong thời gian ngắn chắc chắn không thể phân được thắng thua, lúc mới đầu Trần Phong còn lo cho Thanh Chi, dù sao đối phương bất chợt xông lên, có thể là kẻ thù của Thanh Chi.
Nhưng sau khi họ so chiêu, kiểu hành động biết điểm dừng đó khiến Trần Phong yên tâm, hai người chắc là quen nhau.
Quả nhiên, không lâu sau, hai người đã tự tách ra.
“Cô bé, mấy năm không gặp, sao cảm giác cô còn không bằng ngày trước”, ông lão cười nói.
Thanh Chi vẫn nói với vẻ mặt lạnh te: “Đấy là ông yếu quá, tôi sợ dùng hết sức thì ông sẽ gục luôn mất”.
Mặc dù nói như vậy những trên mặt Thanh Chi không hề có cảm giác khinh thường.
Ông lão phá lên cười: “Cô bé, võ công không tăng, nhưng lại mồm mép hơn nhiều. Thôi, thôi, một lão già như tôi vẫn không cần phải so đo với cô”.
“Cô đến tìm ông già này để làm gì? Chắc không phải cố ý đến đánh một trận với tôi chứ?”.
Ông lão vừa dứt lời thì ở giao lộ xuất hiện mấy chiếc xe con, đều là việt dã đồ sộ, đi quá cuốn bụi ở mặt được bay mù mịt.
Mấy người họ đều dừng lại, nhìn qua, vì mấy chiếc xe đó đi về phía này.
Cuối cùng đến khoảng đất rộng rãi, từng chiếc việt dã nối đuôi nhau dừng lại, sau đó từng cậu thanh niên bước từ trên xe xuống, có vẻ đều không quá 30 tuổi, nhưng ăn mặc lại vô cùng thời trang, độc đáo.
Người trẻ tuổi gầy yếu nhuộm bộ tóc đỏ xuống từ ghế sau xe dẫn theo mấy người khác đi tới.
Sau đó gọi ông lão: “Ông già, thế nào? Có nhả miếng đất đó được không? Chỉ nói một câu thôi là xong, nếu được thì ông báo giá đi”.
Vẻ mặt vốn đang tươi cười của bố Hình Ý ngay lập tức thay đổi, cứ như gặp phải việc gì buồn nôn.
“Cút, chỗ này không chào đón các cậu”.
Sau khi bị mắng, người thanh niên tóc đỏ chép miệng, hình như cũng không để ý, vẫn khẽ khàng nói: “Ông già, đây là một vụ làm ăn lớn, cả đời ông chưa chắc đã thấy nhiều tiền thế đâu, chỉ là một phần đất mộ tổ tiên thôi mà, có tiền rồi thì ông lại tìm một miếng khác”.
Ông lão không thèm quan tâm, xoay người định bỏ đi.
Nhưng có người lại không muốn ông ta đi, người trẻ tuổi lao tới từ phía sau tóc đỏ chặn đường ông lão.
“Đi vội thế làm gì, đang nói chuyện mà”.
Trần Phong nhìn hành động của gã này, thì lo thay cho gã, nếu mà động thủ thì chắc anh ta còn không rõ chết kiểu gì.
Nhưng ông lão không ra tay, không biết là vì cái gì.
Nhưng càng như thế thì lại nhận được sự khinh nhờn hơn.
Người trẻ tuổi lao tới kia đẩy vai ông lão nói: “Ông già, đại ca tôi nói chuyện với ông đó, sao ông lại đi như thế?”.
Anh ta có vẻ còn định động thủ với ông lão, Trần Phong đã ra tay trước, có lẽ ông lão có lý do riêng nên không thể ra tay, nhưng anh thì không có lý do gì hết.
Anh túm lấy cánh tay đẩy ông lão của gã, nói: “Nói thì nói, sao lại động thủ?”.
Trần Phong hơi dùng sức, gã kia đau đến mức kêu oai oái: “Bỏ ra, bỏ ra, đau, đau, mau bỏ ra”.
Anh ta xin tha như vậy, nhưng Trần Phong vẫn mấy giây sau mới bỏ ra.
Gã đó sợ hãi lùi về sau hai bước.
“Anh muốn chết à?”.
Trần Phong mỉm cười không đáp lời.
Thanh niên tóc đỏ đứng ở đầu lúc này cũng chú ý đến Trần Phong, nhưng không khinh thường như những người khác, vẫn hơi trịnh trọng hỏi một câu: “Vẫn chưa giới thiệu, không biết anh đây là?”.
Trần Phong cười nói: “Một người dưng bình thường thôi”.
Nhưng Trần Phong nói xong, thái độ của tóc đỏ lại ngay lập tức thay đổi.
Anh ta nhìn bộ đồ rẻ tiền trên người Trần Phong, hình như không còn kiêng nể gì nữa: “Vậy ra vẻ gì ở đây chứ, chỗ này không phải chỗ cho anh lên tiếng”.
Trần Phong cười nói: “Tôi chỉ ngứa mắt hành vi của cậu thôi, thấy chuyện bất bình thôi mà”.
Nhìn nụ cười của Trần Phong, thanh niên tóc đỏ lại bực bội: “Mẹ kiếp anh cảm thấy tôi tốt tính lắm à? Tôi nói chuyện với ông già này, anh lượn sang một bên. Nếu không đừng trách các anh em của tôi không nể mặt”.
Anh ta nói rồi đám người phía sau còn làm ra động tác chà sát tay.
Trần