*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Phong biết ý của anh ta.
Thế giới này sau khi bị đồng tiền làm làm mục ruỗng, thì võ học cũng có sự bẩn thỉu của đồng tiền.
Bọn họ trao đổi tài nguyên với những ông chủ nhiều tiền kia, cung cấp bảo vệ cho bọn họ hoặc làm công cụ để bọn họ chinh phục, hưởng thụ những tiện lợi của thế giới này bằng tiền của kiếm được hoặc lại lần nữa mở rộng đội ngũ của mình, con người trong khâu này đã chỉ còn là một món hàng.
Đây chính là thế giới võ đạo hiện tại, không còn cái gọi là tinh thần nghĩa hiệp nữa.
“Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, gã kia chẳng phải cũng chết vì tham lam rồi sao?”, Trần Phong nói.
“Có lẽ thế. Nhưng anh ta chỉ một người ngã xuống, chẳng mấy mà hoang mạc này sẽ lại có một hòa thượng khác, có lẽ càng độc ác hơn anh ta, càng tần nhẫn vô nhân tính hơn anh ta”.
Anh ta trông cực kỳ bi quan, Trần Phong im lặng rồi, sự đau khổ của người khác khi không thể hiểu được thì mọi lời khuyên đều là vô ích.
Chẳng mấy mà ba người đã rời khỏi hoang mạc về lại rìa thành phố.
“Tôi chỉ có thể tiễn hai người đến đây thôi”, người mặc đồ đen nói.
Phía sau họ chính là bến xe buýt, bắt đầu từ đây có thể đi thẳng vào thành phố, nếu sớm hơn chút nữa thì họ có thể lên chuyến tàu sớm nhất, về núi của Thanh Chi.
Nhìn người mặc đồ đen chuẩn bị rời đi, Trần Phong hỏi: “Sau này anh có dự định gì, giờ Tiết Bình đã chết rồi, anh cũng trả được thù rồi, anh có thể không cần ở lại nơi hoang vu thế này, nếu anh bằng lòng, tôi có thể giúp anh tìm một chỗ sinh sống ở Yên Kinh”.
Nhưng anh ta lại từ chối, nói rằng: “Tôi đã quen ở đây, nếu rời đi có lẽ tôi sẽ thấy không quen”.
Anh ta mỉm cười: “Còn về sau này, tôi thấy sẽ cố gắng khiến hoang mạc trở thành nơi sạch sẽ hơn, có lẽ thực lực của tôi chưa đủ lắm, nhưng tôi vẫn bằng lòng cố gắng”.
Trần Phong rất nể anh ta, ít nhất anh là là một người chịu cố gắng vì suy nghĩ của bản thân.
“Trước khi về, tôi muốn đi một nơi”.
Đột nhiên Thanh Chi nói với Trần Phong.
Trần Phong hơi bất ngờ, từ lúc ra khỏi nơi đó Thanh Chi vẫn luôn rất im lặng, một mình đi ở phía trước, cũng không để ý Trần Phong và người mặc đồ đen.
Nhưng không ngờ giờ lại chủ động nói chuyện với Trần Phong.
Trần Phong tò mò hỏi: “Ở gần đây sao?”.
“Ừm”, Thanh Chi gật đầu.
“Có cần tôi đi cùng với cô không?”, anh lại hỏi.
Mà Thanh Chi lại nhìn anh với ánh mắt kỳ quái, tiếp đó mới nói: “Anh giỏi hơn tôi à?”.
Vốn dĩ chỉ là có lòng tốt, nhưng không ngờ hình như lại chọc giận Thanh Chi rồi.
Trần Phong suýt nữa thì vì việc Thanh Chi vẫn im lặng dọc đường mà tưởng Thanh Chi là một người rất dễ nói chuyện.
Anh vội vàng xin lỗi: “Không, tôi chỉ…”.
Thanh Chi ngắt lời anh: “Mặc dù anh đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng vẫn nên theo tôi đi”.
Vòng vo một lúc, Trần Phong vẫn phải đi cùng, mặc dù việc đi cùng này giống bị ép hơn.
Lái một chiếc xe thuê ở đại lý ô tô, Trần Phong nhìn Thanh Chi vẫn luôn giữ im lặng, anh muốn hỏi xem rốt cuộc họ định đi đâu, nhưng vẫn không dám hỏi.
Mỗi khi sóng gió ập tới, thì đều sẽ đưa tới một khoảng cát vàng, đến khi cát vàng chạm đất, có thể thấy được từ xa có người dắt mấy con bò thong thả đi tới.
Lái xe men theo con đường này một tiếng, Trần Phong không kiềm được sự tò mò trong lòng nữa, anh hỏi: “Cô cũng phải nói với tôi định đi đâu chứ, chẳng lẽ cứ lái mãi thế này, thế này e là sắp đến thành phố khác rồi”.
Thanh Chi lạnh lùng nhìn Trần Phong một cái rồi nói: “Đến nơi rồi tôi sẽ nói cho anh biết”.
Bị nhìn một cái như thế, Trần Phong chỉ có thể câm miệng, làm một công cụ lái xe lặng lẽ.
Lái được mười mấy phút nữa, cuối cùng Thanh Chi cũng lên tiếng: “Đi vào từ đây”.
“Nhưng chỗ này trông có vẻ cũng không có đường mà”, Trần Phong khó hiểu hỏi.
Nhưng nhận lại vẫn chỉ là sự lạnh nhạt của Thanh Chi.
Lái không bao lâu thì nhìn thấy trong vùng núi của hoang mạc có một cái làng.
Có một ông lão đang đứng ở cổng làng, ông ta đang khom lưng, nghe thấy có xe từ phía xa tới, thì mơ màng ngẩng đầu lên nhìn về phía này.
Trần Phong đỗ xe bên cạnh ông lão, anh hỏi: “Ông ơi, chỗ này là đâu thế?”.
Thanh Chi đã không nói với anh thì Trần Phong cũng chỉ đành tự tìm người hỏi.
Ông lão ngẩng đầu lên nhìn Trần Phong, móm mém nói với hàm răng rụng gần hết: “Đây là làng Dương Tự, các người là ai?”.
Nhìn ông cụ lớn tuổi nói chuyện lại vô cùng uy nghiêm, ghé sát vào tai Trần Phong đột nhiên hét lên, làm Trần Phong giật bắn.
“Vâng, cảm ơn ông, Bọn cháu đến đây chơi, xem thử thôi”.
“Tìm Dương Hình Ý à? Nó không có nhà, vào thành phố rồi”.
Trần Phong cũng không biết ông lão sao lại nghe được ra là họ tìm Dương Hình Ý kia, nhưng vẫn cười nói tiếng cảm ơn.
“Lẽ nào cô đến tìm Dương Hình Ý này thật?”.
Hai người đi vào đường trong làng, Trần Phong hỏi: “Không phải”, Thanh Chi đáp.
“Tôi đến tìm bố anh ta”.
Trần Phong vừa định nói không trùng hợp thế, nhưng sau đó Thanh Chi lại nói.
“Hai người này rốt cuộc là ai, thế mà lại còn để cô đích thân tới tìm bọn họ”, nhưng vấn đề này lại bị lờ đi như nhiều vấn đề đã hỏi trước đó.
Trần Phong mấp máy môi, không nói gì, chỉ đỗ xe ở một khoảng đất trống trong làng.
Đến khi xuống xe lại không biết nhà Dương Hình Ý kia ở đâu, anh tưởng Thanh Chi sẽ biết, nhưng cô ấy hình như cũng không quen thuộc nơi này lắm.
Có lẽ là lâu qúa rồi hoặc là nơi này thay đổi nhiều quá, cô ấy đã không quen lắm nữa.
Hai, ba đứa trẻ vác gậy chạy đến trước mặt bọn Trần Phong.
“Mấy người từ bên ngoài đến?”, nhóc mập dẫn đầu hỏi Trần Phong.
Trần Phong nhìn nhóc mập mạp, cảm thấy thú vị nên lấy mấy viên kẹo được tặng ở trạm xăng xuống, anh ngồi xuống trước mặt mấy đứa bé, nói với bọn nó: “Nếu các em có thể dẫn anh và chị đây đi tìm nhà Dương Hình Ý thì chỗ kẹo này cho các em hết”.