*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng ngoài cánh rừng này lại tồn tại.
Một thanh kiếm bay tới, đuổi theo phía sau Nhiếp Hoa Phong, nếu Trần Phong quay đầu lại nhìn thấy đương nhiên sẽ biết chủ nhân thanh kiếm đó, đó là kiếm của Thanh Khâu.
Trường kiếm bay tới với tốc độ cực nhanh, thấy sắp đuổi kịp Nhiếp Hoa Phong, nhưng Nhiếp Hoa Phong chỉ vung đại tay một cái, đã đánh trúng thân kiếm, thanh kiếm rơi xuống, c ắm vào đất như một con diều đứt dây.
“Hừ, cậu cũng muốn học hỏi mấy chiêu trong tay tôi sao?”, ông ta nói lời này với Thanh Khâu gần đó.
Khi Trần Phong bắt đầu bỏ chạy, Thanh Khâu đã theo phía sau, còn Nhiếp Hoa Phong mặc dù biết Thanh Khâu ở phía sau, nhưng Thanh Khâu không có động tĩnh gì, ông ta đương nhiên cũng lười không thèm quan tâm.
Nhưng giờ Thanh Khâu ra tay, Nhiếp Hoa Phong đương nhiên không thể làm ngơ.
“Đạo hữu Trần Phong và tôi có chút tình nghĩa, đương nhiên bần đạo có thể ra tay thì vẫn sẽ ra tay. Nhưng sau khi ra tay mới biết thì ra tông sư đúng là danh bất hư truyền”, Thanh Khâu cảm thán.
“Cậu biết mà còn không nhanh chóng rời đi, hôm nay tôi đến chỉ để lấy mạng tên giặc này, sẽ không để ý người khác. Nếu cậu muốn sống thì vẫn nên ngoan ngoãn đứng ra một bên”.
Thanh Khâu không nói gì nữa, lúc anh ta vọt nhanh qua trường kiếm thì đã lại lần nữa cho kiếm lại vào vỏ.
Nhưng khoảng cách với tông sư cũng chỉ cố gắng giữ trong giới hạn thân pháp bản thân, thế mới miễn cưỡng có thể theo kịp.
Còn Trần Phong đang ở phía trước, hoàn toàn không để ý cuộc đối thoại của hai người phía sau, thời gian nửa tiếng là giới hạn của anh, nhưng bây giờ cơ thể đã có thể cảm nhận được sắp hết thời gian rồi.
Nhưng Nhiếp Hoa Phong ở phía sau lại không hề có vẻ bị anh cắt đuôi.
Chẳng lẽ anh thực sự sẽ chết trong tay tông sư này sao?
Anh thậm chí còn hơi tuyệt vọng.
Nhưng trời không đẩy người ta vào ngõ cụt, tiến lên phía trước chút nữa là một hồ đập chắn rất lớn, vì bị đất lở chặn, nên đã tụ lại thành một hồ nước lớn ở đây.
Rừng núi in bóng ở mặt nước, khiến hồ nước cũng trở nên xanh ngắt, xanh thẫm cứ như một viên đá quý được khảm vào núi.
Nó đẹp đẽ vậy đó, chim muông bay lượn bên trên, cơn gió hiu hiu thổi, làm ảnh hưởng khoảng yên tĩnh.
Nhưng Trần Phong lúc này không rảnh để chú ý, anh biết dưới đáy hồ có một mật đạo dẫn tới hang động phía xa, anh phải trốn vào trước khi Nhiếp Hoa Phong đuổi kịp.
Hầu như không hề do dự, khi đến gần bờ sông, anh trực tiếp nhảy vào trong.
Khiến mặt hồ vốn chỉ có gợn sóng lăn tăn bỗng tạo thành sóng lớn.
Nhưng đến khi Nhiếp Hoa Phong đuổi tới bờ hồ, thì anh lại do dự, ông ta thấy anh không cần thiết phải chạy tiếp nữa, Trần Phong làm vậy cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi, đến khi anh không thể nín thở nữa cuối cùng vẫn phải đi lên.
Nhưng đợi hơn một phút, đến cả Thanh Khâu cũng đuổi kịp anh, Trần Phong vẫn chưa ra khỏi hồ.
Lúc này Nhiếp Hoa Phong mới nhận ra vấn đề.
Ông ta sầm mặt hỏi Thanh Khâu: “Cậu ta ở đâu?”.
Nhiếp Hoa Phong không khó để nhận ra Trần Phong có thể trốn ở dưới đáy hồ chắc chắn có chỗ trốn được và hít thở dưới đáy hồ.
Nhưng tiếc là Thanh Khâu không hề biết.
Chỗ này là Trần Phong tới bắt cá bất ngờ phát hiện, anh không nói với ai hết.
Thanh Khâu chỉ đành lắc đầu.
“Cậu không biết?”.
Nhiếp Hoa Phong lại lần nữa hỏi.
“Đúng là không biết”, câu trả lời của Thanh Khâu vẫn vậy, nhưng chẳng có ý nghĩa gì với Nhiếp Hoa Phong hết.
“Cậu tưởng tôi sẽ không giết cậu sao? Nếu mạng của cậu ta chỉ là một cái mạng vậy thêm một cái mạng nữa tôi cũng không bận tâm đâu”, giọng ông ta lạnh băng, đầy sát ý, Thanh Khâu biết ông ta sẽ động thủ, nhưng ông ta không hề sợ hãi: “Nhưng bần đạo không biết thật. Nếu muốn giết tôi, bần đạo đương nhiên không có năng lực chống cự, chỉ có thể để mặc thôi”.
Khi Thanh Khâu nói xong, anh ta bèn chờ đợi, nhưng một lúc sau, anh ta cũng không thấy Nhiếp Hoa Phong ra tay.
Còn về việc Nhiếp Hoa Phong không ra tay, chỉ là ông ta cảm thấy không cần thiết.
Đến cả Trần Phong cũng biết trốn, nhưng Thanh Khâu khi nghe thấy ông ta muốn giết mình thì lại chọn chờ đợi.
Mạng của anh ta thực ra không khác gì đã chết sao phải làm việc thừa thãi.
Cuối nhìn mặt hồ đã dần bình lặng lại một cái, Nhiếp Hoa Phong nghĩ một lúc, vẫn rời khỏi đây.
Nhưng ông ta không ra khỏi núi, Trần Phong vẫn ở đây, thì chắc chắn vẫn sẽ xuất hiện, mà lần sau ông ta sẽ không bỏ qua dễ dàng thế này nữa.
Thanh Khâu đi theo ông ta, hai người men theo đường cũ về lại căn nhà nhỏ trong núi. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Khi về tới nơi, Nhiếp Hoa Phong mới hỏi Thanh Khâu: “Phù Phong đạo trưởng phái Võ Đang là gì của cậu?”.
Thanh Khâu đáp: “Là sư phụ”.
“Thảo nào”.
Nhiếp Hoa Phong nói một câu rồi không nói gì nữa.
Vì thế hai người trong căn nhà nhỏ đổi từ Trần Phong và Thanh Khâu ban đầu thành Thanh Khâu và Nhiếp Hoa Phong, và Trần Phong trốn trong hang núi.
Khi hai người Thanh Khâu ăn nấm dại đã hầm chín nhừ, Trần Phong lại lần nữa ngất đi vì cơn đau của cơ thể, đây không biết là lần thứ mấy anh ngất đi rồi, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được cơ thể anh chắc chắn không thể chịu được việc hành hạ thế này lần nữa.
Trong lúc anh tỉnh lại, thì bò lên cạnh bờ, vốc lấy một nắm nước trong hang núi u tối, anh muốn sống sót, vậy thì phải bổ sung nước.
Anh gần như cố nhịn đau đớn, dựa vào bản năng mới có thể uống được ngụm nước trong hồ.
Nhưng sau đó anh lại đau đến mức làm đổ hết nước trong lòng bàn tay, đau đớn khiến gương mặt anh nhăn nhó, giày vò cơ thể, gân xanh nổi lên.
Có điều anh chẳng có cách nào cả, thuốc của Thanh Chi lần trước khiến anh đỡ rất nhiều, nhưng lần này anh chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Nhiếp Hoa Phong đã đợi được bảy ngày, nhưng lại không thấy Trần Phong đâu nữa, ông ta không biết có phải Trần Phong đã lén lút rời đi hay đã chết ở đâu đó không.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng hết kiên nhẫn đợi: “Nếu cậu gặp cậu ta thì bảo cậu ta nhớ lấy, mạng của cậu ta chỉ tạm thời để ở trong tay cậu ta, tôi nhất định sẽ đến lấy đi”.
Lúc ông ta rời đi, nói như vậy với Thanh Khâu.
Thanh Khâu đồng ý sẽ chuyển lời cho Trần Phong, nhưng anh ta không thể đảm bảo có thể gặp được Trần Phong.
Có điều sau khi Nhiếp Hoa Phong rời đi, chỗ này hình như lại chỉ còn một mình Thanh Khâu.
Tính cách anh ta là kiểu thích ứng mọi hoàn cảnh, cũng không để ý cái gì, chỉ có điều Thanh Chi mà anh ta đang đợi không biết bao giờ mới về.
Mỗi ngày chỉ là cuộc sống giản đơn, qua bảy, tám ngày như vậy, anh ta đã thấy Trần Phong.
Trần