Long Tế

Chương 816: Thú hoang




Quả nhiên như anh nghĩ, Thanh Chi gật đầu.  

“Nhưng giờ tôi lại không thể ra tay”.  

Trần Phong khó hiểu hỏi: “Tại sao?”.  

“Tôi có lý do của mình, anh đừng có hỏi, tôi ở đây bảo vệ họ, anh đi đuổi nó đi”.  

Thanh Chi giải thích rất qua loa, Trần Phong cũng không hỏi tiếp, chỉ nhìn cô bé ngủ trong lòng Thanh Chi, nhẹ nhàng mò qua.  

Con báo hoa cũng chú ý đến Trần Phong đang lại gần, nó thong thả di chuyển bước chân mình, tìm kiếm thời khắc tốt nhất có thể tấn công Trần Phong.  

Cùng lúc đó, Trần Phong cũng không dám khinh địch, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào con súc sinh này.  

Khoảng cách hai bên ngày càng gần, có lẽ ngay sau đó sẽ quấn lấy nhau.  

Mà khoảnh khắc này xảy ra rất nhanh, Trần Phong chớp mắt, con báo đã gần trong gang tấc.  

Anh phản ứng cũng rất nhanh, cong người, tránh màn vồ cắn của con báo.  

Sau đó ngay lập tức xoay người, đề phòng con báo lại tấn công lần nữa.  

Trần Phong có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với người, nhưng lại là lần đầu đấu phó với thú hoang.  

Nhưng vừa nãy, anh đã có cảm giác, nắm đấm trong tay đã siết chặt từ lâu, đợi đến khi nó lao tới lần nữa, thì anh có thể ra tay.  

Quả nhiên lần nữa này tới rất nhanh.  

Tốc độ thậm chí còn có cảm giác lại nhanh hơn nữa, nhưng Trần Phong đã chuẩn bị trước rồi, con báo bay lên, ở giữa không trung, thì Trần Phong đã ra tay.  

Nắm đấm to như bao cát đánh vào bụng con báo, phần bụng sau đó lõm vào, Trần Phong có thể cảm nhận được một cú đấm này của anh đã đánh vào nội tạng của con báo.  

Tiếng thú hoang kêu thê lương vang lên, con báo ngay lập tức ngã ra đất, nằm ở đó, cơ thể liên tục run rẩy, có lẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.  

Trần Phong nhìn một cái, quyết định đi qua kết thúc sinh mạng của nó, với con báo như hiện tại cũng chỉ là đau đớn thôi.  

Anh ngồi xuống cạnh con báo, nhìn nó một cái cuối cùng.  

“Đừng trách tao, là mày để ý bọn tao, tao không ra tay thì mày cũng sẽ ra tay”.  

Nói xong, cũng không do dự gì nữa, trực tiếp đánh vào xương của con báo, đánh chết nó.  

Được rồi, đã giải quyết mối hiểm họa là con báo, Trần Phong chuẩn bị về lại cạnh Thanh Chi, nhưng lúc anh vừa quay người thì mọi thứ đã khác hẳn.  

Thanh Chi ngã ra đất, bên cạnh là cô nhóc, cô nhóc yên lặng ngồi ở đó, không có phản ứng gì.  

Mà người đứng cạnh Thanh Chi là Tiết Bình, người đàn ông nho nhã đeo mắt kính.  

Trong tay anh ta cầm một con dao ngắn, trên đó đang rơi tí tách loại chất lỏng nào đó, trên mặt thì là nụ cười.  

Trần Phong không dám tin vào cảnh mình nhìn thấy, anh đã được đích thân nếm thử thực lực của Thanh Chi, trình độ tông sư, dù là anh đã thay đổi thì cũng không thể đánh được, nhưng tại sao lại bị đối phương đánh gục dễ dàng như này.  

Anh nghĩ đến một loại khả năng, chẳng lẽ đối phương cũng có thực lực như cô ấy.  

Trần Phong sợ hãi.  

Nhưng nhìn thấy cô nhóc, cô nhóc quỳ ngồi ở đó, Trần Phong không muốn bỏ lại cô nhóc.  

Anh vẫn tiến lên trước, xem thử có cơ hội lén lút dẫn cô bé đi không, có lẽ mục đích của mấy người này chỉ là Thanh Chi.  

Anh nghĩ như vậy nhưng cũng biết suy nghĩ này không thực tế đến mức nào.  

Nhưng anh hết cách rồi.  

Các bọn họ chỉ có mấy chục mét, nhưng anh đi rất chậm.  

Nhưng chỉ cần tiếp tục đi thì cũng sẽ tới nơi thôi, anh đi đến trước mặt mấy người.  

Ai cũng nhìn Trần Phong.  

Chu Hưng Hải nói: “Bọn tôi không muốn đối địch với cậu, cô ta đã chết rồi, nhiệm vụ của bọn tôi đã hoàn thành, chúng tôi tự rời đi, cậu chắc cũng không muốn đánh một trận với bọn tôi chứ?”.  

Anh ta hình như đang nói một cách thăm dò Trần Phong, dường như không có tự tin có thể đánh thắng Trần Phong.  

Trần Phong cảm thấy bọn họ có lẽ không có trình độ tông sư, còn việc Thanh Chi bị dính đòn có lẽ là vì chính cô ấy.  

Anh nghĩ đến việc Thanh Chi nói với anh cô ấy có lý do của riêng mình, nên cũng càng chắc chắn hơn.   

Nhìn mấy người này, Trần Phong hỏi: “Tại sao các người lại làm như vậy? Chẳng lẽ mọi việc đều đã được lên kế hoạch? Cô ấy có thù oán với mấy người?”.  

Nhưng không ngờ Tiết Bình lại nói: “Bọn tôi có kế hoạch, nhưng không ngờ lại gặp phải cậu, Trần Phong, cậu tưởng cậu giấu thân phận thì bọn tôi không biết cậu sao? Bọn tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, cho nên lúc bọn tôi đã chuẩn bị tinh thần bỏ kế hoạch, cậu lại dẫn người phụ nữ này lên  đỉnh núi. Trời cũng giúp tôi, quả nhiên hôm nay phải là ngày giỗ của người phụ nữ này, chỉ có điều địa điểm được chọn ở đây thôi”.  

Trần Phong vừa nghe thì trong lòng ngạc nhiên, anh không ngờ đối phương đã sớm nhận ra anh, thật nực cười là anh còn muốn giấu giếm.  

Nhìn Thanh Chi ngã ra đất và cô nhóc kia, Trần Phong không có quá nhiều lựa chọn, anh không thể bảo vệ cô nhóc trong lúc đánh với bốn người.  

Cho nên anh chỉ có thể chọn đồng ý với đề nghị của đối phương.  

“Được, tôi không đánh với các người, các người xuống núi đi, nhưng tôi muốn thi thể của cô ấy”.  

Tiết Bình nhìn Trần Phong một cái, do dự mấy giây rồi nói: “Được, người phụ nữ này đã chết rồi, không có tác dụng gì với bọn tôi hết”.  

Nói xong, bốn người cẩn thận nhìn Trần Phong, từ từ kéo giãn khoảng cách với Trần Phong.  

Đợi đến khi đi được một quãng, thấy Trần Phong không định đuổi theo thì mới lớn gan chạy về nơi xa.  

Còn Trần Phong cũng đến cạnh thi thể của Thanh Chi, anh thực sự không ngờ anh và cô chỉ tiếp xúc ngắn ngủi mấy hôm mà đã dọn xác thay cô.  

Bỗng chốc vẫn thấy buồn thương nên im lặng.  

Cô nhóc quỳ ngồi ở đó, cũng không khóc lóc, không nói chuyện chỉ ngơ ngác nhìn Thanh Chi.  

Có lẽ phản ứng của cô nhóc với Thanh Chi vẫn là người xa lạ nhiều hơn.  

Trần Phong định kéo cô nhóc dậy, nhưng cô nhóc lại giãy khỏi tay anh, vẫn ngồi yên ở đó không cử động, có lẽ mặc dù chỉ tiếp xúc mấy ngày, cô nhóc vẫn có tình cảm.  

Anh đang nghĩ thì lại nghe thấy giọng cô nhóc: “Cô sốt ruột muốn tôi về, giờ tôi về rồi, nhưng cô lại định đi sao?”.  

Trong giọng cô nhóc mang theo chút chững chạc không phù hợp với tuổi, giống một người trưởng thành hơn.  

Trần Phong tò mò nhìn về phía cô nhóc, còn cô nhóc thì tiếp tục nói: “Tôi sai rồi. Tôi không nên rời khỏi cô. Tôi chưa bao giờ ngờ việc gặp lại của chúng ta sẽ thế này, tôi đáng lẽ phải gặp lại cô sớm hơn. Nếu được… song đã không có nếu nữa rồi, tôi xin lỗi cô”.  

Nói xong, cô nhóc thế mà ngất luôn, nằm bò bên cạnh thi thể của Thanh Chi.  

Cứ như đang nằm mơ, Trần Phong thực sự khó mà tưởng tượng mọi việc xảy ra ban nãy.  

Giọng điệu kỳ lạ đó, nhìn kiểu gì cũng thấy cô nhóc không thể chỉ là một đứa trẻ.  

Nhưng bây giờ trông cô nhóc có vẻ đã ngất rồi, Trần Phong sửng sốt mấy giây mới tỉnh táo lại.  

“Mình vẫn nên xử lý cái xác thì hơn”.  

Anh chợt không biết phải làm thế nào, chỉ có thể bắt đầu từ Thanh Chi.  

Anh kéo cơ thể cô nhóc ra, định dẫn Thanh Chi đi xuống sườn núi.  

Nhưng vừa chạm vào Thanh Chi thì lại phát hiện điều bất thường.  

Thi thể vốn không có bất kỳ hơi thở gì thế mà lại phập phồng, cô ấy chưa chết.  

Trần Phong kinh ngạc nhìn Thanh Chi, sao có thể chứ?