Trần Phong hơi tò mò rốt cuộc bọn họ đã tìm được gì.
Sau khi đạt tới đỉnh cao, ít nhiều gì cũng giảm bớt nhiều hứng thú với việc trên đời, cho nên nếu bọn họ không đưa ra được thứ thực sự có thể khiến Trần Phong rung động, thì trận cá cược này cũng không thể tiến hành tiếp.
Nhưng trông gã mập vẫn là vẻ mặt tươi cười, dường như cực kỳ tự tin với thứ bọn họ đưa ra.
“Tôi nói trước với các người, tôi là một người cực kỳ soi mói, như là uống rượu vậy, tôi cũng chỉ uống rượu tôi thấy ngon, nếu không thì kể cả có là Lafite năm 82, nếu tôi không muốn tôi cũng sẽ không thấy ngon”.
“Đó là đương nhiên. Đã nghe nói sở thích của cậu Trần từ lâu, cuộc sống tinh tế đến mức khiến người ta theo không kịp”.
“Vậy các người rốt cuộc đã chuẩn bị cái gì để cược?”, Trần Phong hỏi lại.
“Cậu Trần, đừng sốt ruột, đồ đang trên đường tới rồi, sẽ tới nhanh thôi”.
Mà nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Cửa phòng trong được mở ra, ba, bốn gã khiêng một cái hòm rất to đi vào.
“Đây là?”.
“Cái gì đây mà to vậy?”.
Trần Phong và Thạch Phá Quân càng tò mò với thứ đựng bên trong hơn.
Nhưng gã mập không trả lời trực tiếp, hắn và Vương Lạc Binh giao lưu bằng mắt với nhau một lúc, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía chiếc hòm gỗ đặt ở chỗ cách bọn họ mấy bước chân.
Hắn đi tới cạnh chiếc hòm gỗ, đuổi mấy người khiêng hòm tới đi, tiếp đó lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ màu vàng trong túi ngực.
Trần Phong nhìn tỉ mỉ, ổ hóa trên hòm gỗ cũng làm từ vàng.
Cắm chìa vào ổ, gã mập nhẹ nhàng xoay chìa, tiếng lò so của chốt khóa nhỏ bé vang lên, khóa vàng được mở ra.
Nhưng lúc sắp mở ra, gã mập dừng động tác lại, còn cố ý quay người nói với Trần Phong.
“Cậu Trần, đồ bên trong không tầm thường đâu”.
Lại còn gây tò mò, Trần Phong hơi suốt ruột định tự tiến lên mở hòm ra rồi.
May mà gã mập cũng không nhây nữa, hắn từ từ mở nắp hòm ra.
Chỗ Trần Phong đối diện ngay chiếc hòm này, không cần đứng dậy cũng có thể nhìn thấy thứ trong hòm.
Những tưởng sẽ là món đồ thần kỳ gì, nhưng nhận ra trong hòm thế mà chỉ là một tảng đá.
“Đá?”.
Anh nhìn gã mập một cái, lại xoay người nhìn Vương Lạc Binh.
Đám người này rốt cuộc đang làm gì thế? Anh không kiềm được mà suy nghĩ.
Vương Lạc Binh đương nhiên nhìn ra được nghi vấn của Trần Phong, ông ta đích thân trả lời: “Nó là một tảng đá, nhưng nó cũng không phải một tảng đá bình thường”.
Trần Phong tiếp tục im lặng, anh không biết, đương nhiên cũng không tiện phát biểu ý kiến.
Còn Vương Lạc Binh nói giải thích tiếp: “Cái mà võ sĩ chúng ta theo đuổi chẳng qua là cảnh giới tông sư, cũng như tôi cược với cuốn ‘Cực Đạo Chân Giải’ với cậu vậy, đều là để tiến thêm một bước nữa trên võ đạo. Có điều tôi nghĩ cậu đã được ‘Cực Đạo Chân Giải’ nhưng vẫn chưa vượt qua cảnh giới tông sư, có lẽ thậm chí còn đang rất khó khăn ở chỗ nào đó”.
Trần Phong kinh ngạc, cứ như đối phương biết anh đang nghĩ gì vậy.
Sau khi có được “Cực Đạo Chân Giải”, anh đương nhiên đã nghiên cứu quên ăn quên ngủ, sau khi đọc xong, anh biết rất nhiều, cũng khiến anh thấu hiểu, ngộ ra rất nhiều chỗ.
Nhưng như Vương Lạc Binh nói, có một vài chỗ, giống như lần đầu tiếp xúc với võ đạo, anh băn khoăn không biết phải mình đã sai ngay từ đầu không.
Mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng mặt anh vẫn không biến sắc nhìn vào ông ta.
“Ông Vương quả nhiên được người Đông Bắc xưng là vô địch có khác, chỉ mấy câu đã bằng vãn bối tu luyện vất vả nhiều năm. Chỉ có điều không biết việc này có liên quan gì tới tảng đá trong hòm?”.
Giữa người với người phải tôn trọng nhau, Trần Phong cũng không tiếc khen ngợi một câu.
Mà nghe thấy Trần Phong đề cao mình, Vương Lạc Binh cười to nói: “Tôi đã nói đây không phải tảng đá bình thường, thanh thúy, thương tùng, ngưng phách, đạo niệm, bốn loại đá thần kỳ, có một thì có thể đắc đạo…”.
“Đó chẳng phải là lời đồn sao?”, không đợi Vương Lạc Binh nói xong, Thạch Phá Quân đã kinh ngạc nói.
“Chẳng lẽ các ông thực sự có được bốn loại đá thần kỳ, sao có thể chứ?”.
Nhưng không ai để ý Thạch Phá Quân.
Trần Phong đương nhiên cũng từng nghe về lời đồn về bốn loại đá thần kỳ kia, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, ai lại tin một tảng đá có thể làm tăng tu vi của người chứ?
Nhưng nhìn dáng vẻ của đám Vương Lạc Binh, thì bọn họ có vẻ đã tin lời đồn này.
Trần Phong vẫn giữ thái độ hoài nghi, anh nói: “Tôi cũng không phải không tin ông Vương, nhưng việc này sao nghe cứ như đùa vậy, tôi không thể chỉ dựa vào một câu nói của các ông đã lấy ‘Cực Đạo Chân Giải’ ra được. Đó là chia sẻ tâm đắc của cảnh giới tông sư đó”.
“Anh bạn trẻ không tin cũng bình thường”, ông ta vẫn mỉm cười.
“Nhưng anh bạn trẻ có thể tự đi kiểm tra, tảng đá này rốt cuộc có phải một trong những loại đá thần kỳ trong lời đồn kia không. Nếu anh bạn trẻ vẫn không tin, thì màn cá cược này sẽ tự động hủy, nếu không người trong thiên hạ sẽ chê cười tôi cậy lớn bắt nạt nhỏ”.
Không phải vì anh không muốn chạm vào, càng không phải anh cảm thấy đây là một trò đùa, mà là khoảnh khắc tiếp xúc với tảng đá, có thứ gì đó làm rối loạn suy nghĩ xông vào não anh.
Anh cứ như đơ ra, kiểm soát cảm xúc bản thân mãi mới bình tĩnh được.
Đến khi anh tỉnh táo, nhìn lại tảng đá kia, thì mọi nghi ngờ đều biến mất.
Đây không phải một tảng đá bình thường.
Gã mập đứng ở một bên cười nói: “Cậu Trần, giờ tin đây là đá thần kỳ trong lời đồn rồi chứ?”.