Long Tế

Chương 690: Thuốc gene




“Võ trưởng lão từng nói sẽ có người trẻ tuổi Hóa Kình xuất hiện, họ cũng dùng thuốc thuốc kích thích tiềm năng, rồi đột phá sao?”, Trần Phong hơi không hiểu hỏi.

“Ừm, đúng, cũng không đúng, như những gia tộc lâu đời kia, thuốc của họ mặc dù cách điều chế chưa chắc giống nhau, nhưng hiệu quả cuối cùng lại như nhau, còn những người trẻ tuổi Hóa Kình lần này, họ tăng cảnh giới bằng thuốc gene”.

“Thuốc gene mà, chính là thay đổi gene, nếu cơ thể em chưa bị khai thác, chưa bị thuốc nâng cao, vậy tiêm thuốc gene sẽ khiến thực lực của em tăng lên chưa từng có trong thời gian ngắn”.

“Mà lúc anh và Võ Chí Châu nói chuyện, từ trong miệng cậu ấy biết được, phần thưởng của quán quân lần này chính là thuốc gene này!”.

Kinh Nhất nói đến cuối thì lại tung ra một tin sốc.

“Vậy sao?”.

Trần Phong bày vẻ mặt mong đợi và nhiệt huyết.

Nếu có thể lấy được thuốc gene này thì đến lúc đó đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình chắc là dễ ợt.

“Theo tài liệu Liên minh võ sĩ nắm được, thuốc gene này là người của thế lực ngầm sáng tạo, hơn nữa đối phương cướp số liệu gene trong tay anh, có lẽ là vì việc này!”.

“Em có thể tượng tượng không? Nếu một ngày nào đó loại thuốc gene này được sản xuất hàng loạt, vậy thì sẽ dẫn đến đả kích mang tính hủy diệt cho thế giới, đây chính là nỗi lo của Liên minh võ sĩ”.

Kinh Nhất nói đến cuối, chân mày cau lại, mặt mày lo lắng.

“Đúng thế, một khi những thuốc này rơi vào tay những người lòng dạ bất chính, thì sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ thế nào”.

Nghĩ đến đây Trần Phong cũng đột nhiên cảm thấy áp lực nặng nề.

“Đến lúc đó, dựa vào lực lượng của chúng ta, căn bản không thể ngăn cản, hơn nữa nhìn thực lực hiện tại thì cũng không có tư cách ngăn cản!”.

Kinh Nhất từ tốn nói: “Nếu không muốn bị người ta điều khiển, vậy chỉ có một lựa chọn đó là trở nên mạnh hơn, Tiểu Phong, giờ em phải nhanh chóng nâng cao năng lực, đến lúc đó nhất định sẽ giành được hạng một trong đại hội võ thuật, anh biết việc này có độ khó, nhưng em nhớ rằng, việc này không chỉ là có ảnh hưởng với em, mà còn với cả Hoa Hạ, em nhất định phải dốc hết sức!”.

Trần Phong sửng sốt, anh nghe ra được sự nghiêm túc trong lời nói của Kinh Nhất, do dự một lát rồi nói: “Chẳng lẽ Liên minh võ sĩ muốn tiến hành nghiên cứu những loại thuốc gene này?”.

“Ừm, đúng vậy, nhưng em yên tâm, Liên minh võ sĩ sẽ không cướp phần thưởng của em, anh nghĩ sẽ nghiên cứu trước khi em tiêm, việc này em đến Van-ti-căng rồi Võ Chí Châu sẽ tìm em nói chuyện, giờ anh nói với em chẳng qua là muốn em có chuẩn bị sẵn tâm lý”.

Kinh Nhất vỗ vai Trần Phong, ra hiệu cho anh đừng nghĩ nhiều.

“Đúng rồi!”, Kinh Nhất dặn dò: “Em phải nhớ kĩ, mặc dù quán quân lần này quan trọng, nhưng cũng không thể cưỡng cầu, nếu gặp phải thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, thì em không cần nghĩ gì hết, chỉ cần trốn, chạy, lúc tính mạng gặp nguy hiểm thì thể diện và tự trọng không là gì cả, giữ mạng quan trọng nhất, hiểu chưa?”.

“Sư huynh yên tâm, có một số việc em sẽ biết bỏ cuộc nhưng việc về kẻ thù của sư huynh chắc chắn không thể từ bỏ, giết bọn họ ở chỗ như vậy mới có thể xả hận, dù có mất mạng thì cũng coi như là cố hết sức rồi, không có một lời oán trách nào cả!”.

Mặc dù Trần Phong nói nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại để lộ sư kiên định, Kinh Nhất có thể cảm nhận được.

Kinh Nhất không ngờ Trần Phong sẽ nói vậy, lúc này lòng anh ấy run lên, cực kì cảm động, nhưng lí trí nói với anh ấy, vẫn nên khuyên Trần Phong bình tĩnh chút thì tốt hơn.

“Sư huynh không phải nói nhiều, em đã quyết rồi, dựa vào thực lực võ học nhiều năm và kinh nghiệm của em, cũng có thể giết những người được gọi là thiên kiêu gia tộc, khiến họ không có sức đánh trả!”.

Trong lời nói của Trần Phong tràn ngập tự tin và kiêu ngạo, điều này đến từ thực lực của anh, đến từ nhiều thiên kiêu bị anh chém giết.

Nếu gan nhỏ sợ rắc rối, thì đó không phải việc Trần Phong làm, hơn nữa, nếu đến cả truyền nhân của kẻ thù cũng không đánh lại thì đừng có nhắc đến trả thù cho Kinh Nhất nữa. Nếu đến cả truyền nhân của kẻ thù của Kinh Nhất cũng không đánh lại, thì còn nói gì trả thù cho Kinh Nhất?

Lần này nơi tổ chức cuộc thi cấp thế giới là Van-ti-căng.

Mà Van-ti-căng là một thành quốc đất liền ở trên một ngọn đồi phía Tây Bắc thủ đô La Mã, Ý Đại Lợi.

Vì nó là nước có diện tích nhỏ nhất, dân số ít nhất trên thế giới, mà xung quanh đều tiếp giáp với Ý Đại Lợi, nên gọi là “nước trong nước”.

Mặc dù diện tích của Van-ti-căng khá nhỏ, nhưng nó lại là trung tâm của Công giáo thế giới, nơi đặt Tòa Thánh với người đứng đầu là Giáo hoàng, cũng là nơi tín ngưỡng của một phần tám dân số trên thế giới thuộc về.

Lần này do Đại hội võ thuật toàn cầu tổ chức ở Van-ti-căng, Van-ti-căng lại lần nữa thu hút ánh mắt của thế giới.

Còn ba ngày nữa là thời gian cuộc thi cấp thế giới rồi, các võ sĩ từ mọi nơi trên thế giới bắt đầu đổ về Van-ti-căng.

Trong số họ có thiên kiêu tham gia thi đấu, cũng có võ sĩ đến xem cuộc thi, đây là việc lớn của giới võ thuật toàn cầu.

Khi mọi người đều xuất phát đến Van-ti-căng, Trần Phong – một trong những tuyển thủ tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu lần này vẫn chưa xuất phát, anh lúc này vẫn ở chỗ của Kinh Nhất bế quan.

Trần Phong lúc này đã bình tĩnh lại, tập trung tinh thần, chuẩn bị nghiên cứu chiêu thức của Đoản Sơn Hà, hi vọng có thể phá giải một số chiêu thức từ đó, rồi nâng cao thực lực bản thân.

“Đến hôm nay, mình đã đạt đến miệng chai giai đoạn đầu Hóa Kình, xong việc nâng cao thực lực chậm chạp, cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, vẫn không thể đột phá giai đoạn đầu Hóa Kình, đạt đến giai đoạn giữa Hóa Kình!”.

Mặt trời dần lên cao, ánh mặt trời sà xuống, Trần Phong khoanh chân ngồi trên thảm cỏ như mọi khi, đón lấy tia sáng đầu tiên của buổi sáng bắt đầu thổ nạp, được một lúc thì anh mở hai mắt, ra chiều suy nghĩ, cứ như tóm được cái gì.

Nhớ lại lúc trước, lúc anh từ đỉnh cao Ám Kình đột phá Hóa Kình, vì trong lòng có khúc mắc, nên ý chĩ võ đạo không đủ kiên định, cảnh giới dừng hai năm, đây có lẽ là một trong những nguyên nhân anh vẫn không thể bước vào giai đoạn giữa Hóa Kình.

“Reng, reng!”.

Lúc Trần Phong đang suy nghĩ thì bị tiếng chuông điện thoại ngắt quãng, anh cầm điện thoại lên nhìn một cái, thế mà lại là cuộc gọi của Tam Giới.

Hôm ấy Tam Giới bị Phương Chính đại sư bắt gọn ở cửa quán bar, sau đó thì theo Phương Chính đại sư rời khỏi Yên Kinh, trước khi đi anh ta xin số điện thoại của Trần Phong.

“Tôi nói này người anh em, giờ anh đang ở đâu, vẫn ở Yên Kinh à?”, đầu bên kia vang lên tiếng của Tam Giới.

“Tôi ở Yên Kinh!”.

Không biết tại sao, Trần Phong vừa nghe thấy tiếng của Tam Giới, thì nhớ ra cảnh tượng ở cửa quán bar hôm ấy, không nhịn được mà muốn cười.

“Vậy thì tốt, Võ đại sư đã nói, mấy người được chọn của Hoa Hạ lần này tập trung ở Yên Kinh, anh đợi tôi nhé, tôi đi ngay”.

Tam Giới còn chưa nói xong thì đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

“Bộp!”.

Trần Phong sửng sốt một lúc, âm thanh này anh quen thuộc, chắc chắn là Phương Chính đại sư dùng tay “vuốt ve” cái đầu trọc của Tam Giới.

“Là Trần Phong à? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn dẫn Tam Giới đi cái chỗ không đứng đắn đó thì tôi cho cậu biết tay!”.

Đầu bên kia vang lên giọng nói phẫn nộ của Phương Chính đại sư.