Long Tế

Chương 688: Vũ đài thế giới




“Ừm, Trần Phong này rất khá, thực lực rất mạnh!”.

Mắt William hơi nheo lại, lộ vẻ hứng thú, từ rất lâu trước kia anh ta đã từng nghe tới cái tên Trần Phong, một mình đơn thương độc mã xông vào nước R, cứu con tin, sau đó giết hai người mạnh trên Bảng Thần, rất không đơn giản.

Từ lúc đó William đã dặn Yveska lúc nào cũng phải thăm dò tin tức của Trần Phong, anh ta đã coi Trần Phong là đối thủ của mình.

“Ngoài ra còn có một việc, mấy hôm nay tổ chức võ học cấp thế giới đột nhiên đưa tin xuống, số người tham gia cuộc thi lần này đột nhiên tăng lên gấp ba!”.

“Ha, ha, không sao, chẳng qua chỉ là một vài gã hề nhảy nhót thôi, dù là người lúc trước được chọn thì cũng không sao, cuộc thi lần này những người đó chắc chắn sẽ thành chiếc lá xanh, làm nền cho người mạnh!”.

Trong lời nói của William để lộ sự kiêu ngạo của anh ta, sau đó tiếp tục nói: “Yveska, trong mấy hôm tới, em phải điều tra cẩn thận Trần Phong, tất cả thế lực đối địch của anh ta cũng phải điều tra, có những thế lực đối địch nào, trong những thế lực đối địch này những ai tham gia cuộc thi lần này, còn cả đánh giá đơn gian về thực lực của họ!”.

“Vâng, thủ lĩnh!”.

Yveska vội vàng nói vâng, chỉ có điều cô ta hơi khó hiểu, do dự một lát rồi hỏi: “Thủ lĩnh với thực lực của anh, chắc chắn có thể giành được thắng lợi cuối cùng của cuộc thi, anh còn tốn công thăm dò những cái này làm gì?”.

“Không có gì, tôi chỉ sợ Trần Phong này chết sớm quá thôi”.

Từ lời nói của William có thể nghe ra, trong mắt anh ta Trần Phong như một người đã bị phán tử hình, chỉ có điều do ai cầm đao thôi, nếu cuối cùng không thể đấu một trận với Trần Phong, vậy sẽ là tiếc nuối của anh ta.

“Thuộc hạ hiểu!”.

Yveska chợt hiểu ra, với cảnh giới của William chỉ có giết người cùng cảnh giới danh tiếng lẫy lừng như anh ta thì mới có giá trị.

Nam Mỹ, trong rừng nguyên sinh.

Có một chàng trai ăn mặc như người nguyên thủy, đi lại trong rừng rậm.

Anh ta mặc váy da, là da một con báo trưởng thành bị anh ta đánh chết rồi lột da mặc lên người.

Chỉ thấy tay anh ta cầm rìu đá, trong lúc di chuyển thì thì vung rìu, cành cây hoặc cây cối phía trước sẽ bị đứt đoạn, mở ra một con đường có thể đi được.

Trong rừng nguyên sinh, thú hoang nhiều, nhưng dù loại thú hoang nào gặp anh ta cũng lộ vẻ hoảng sợ, chạy trốn ngay.

Những việc này đều là vì sát ý tỏa ra trên người thanh niên, sát ý trên người anh ta gần như hóa thành thực thể, khiến mọi sinh vật mỗi khi cảm nhận được thì đều không rét mà run.

Hơn nữa khứu giác của động vật cực kì nhạy bén, chúng có thể ngửi được máu đồng loại trên người thanh niên, hơn nữa những con thú hoang này không phải không có linh trí, chúng từng nhìn thấy cảnh tượng máu tanh thanh niên này đồ sát đồng loại.

Thanh niên cầm rìu đá trong tay như một chiến thần, nơi anh ta đi qua không có động vật nào có thể ngăn cản, không lâu sau anh ta đã xuyên qua rừng nguyên sinh, bước ra ngoài.

Đập vào mắt là thảo nguyên mênh mông vô bờ, thanh niên hít sâu một hơi, bước đi.

Trên thảo nguyên có nhiều nhà gỗ tọa lạc, phía xa còn có thể nhìn thấy nhiều bóng người đi lại, cách ăn mặc của một số người cũng giống với thanh niên.

Thanh niên đi về phía nhà gỗ trên thảo nguyên, thỉnh thoảng có người đi ngang qua người anh ta, anh ta mỉm cười đáp lại, khí chất của anh ta lúc này khác một trời một vực với vừa nãy.

“Bacca, thủ lĩnh vừa nói, bảo cậu về thì đi gặp ông ấy luôn!”.

Phía xa xa có một người đàn ông trung nhiên, nhìn thấy Bacca, hét lên một tiếng.

Thanh niên tên Bacca đáp lại, rồi đi về phía trung tâm những căn nhà gỗ.

Chỗ trung tâm có một căn nhà bằng gỗ chắc chắn, căn nhà cực rộng, xung quanh có tường đá ngăn cách, khác hẳn với những căn nhà xung quanh, bên này là nơi ở của thủ lĩnh bộ lạc.

Bacca đến trong phòng, chỉ thấy bên trên có một ông lão tóc hoa râm.

“Bacca bái kiến thủ lĩnh, ông gọi cháu đến có việc gì?”.

Ông lão thong thả mở mắt, Bacca không dám chậm trễ, vội vàng khom người hành lễ.

Ông lão này là thủ lĩnh trong bộ lạc, cũng là ông nội của Bacca, ánh mắt ông lão nhìn Bacca, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương và tự hào.

“Bacca, năm nay cháu đã 24 tuổi rồi, nếu ở lại bộ lạc, tầm nhìn sẽ không thể mở rộng, đến lúc để cháu đi va chạm rồi!”.

Bacca sửng sốt, nói: “Thủ… ông nội, ông bảo cháu đi đâu va chạm?”.

“Lần này cuộc thi võ học cấp thế giới tổ chức ở Van-ti-căng, cháu đến đó đại diện cho người Anh-điêng chúng ta tham gia cuộc thi, cháu đã đạt đến giai đoạn giữa Hóa Kình, ông không yêu cầu cháu giành thắng lợi cuối cùng, có điều tham gia cuộc thi lần này, ông tin thực lực của cháu sẽ tăng lên!”.

“Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm mất mặt người Anh-điêng!”.

Bacca nói với vẻ tự tin.

“Được!”.

Nghe thấy câu trả lời của Bacca, nụ cười trên mặt ông lão càng tươi hơn, tiếp tục nói: “Mai chú của cháu Oli sẽ đi cùng cháu, cháu về sắp xếp một chút trước đi”.

Hôm sau, Bacca dậy từ sớm, chờ ở ngoài, khi chú Oli cũng chuẩn bị xong thì hai người cưỡi báo, rời khỏi bộ lạc, đây là lần đầu tiên Oli rời khỏi bộ lạc, tràn ngập mong đợi với thế giới bên ngoài.

Ở một nơi xa xôi khác, Ái Cập, trong một cung điện cổ xưa.

Một ông lão mặc trường bào màu đen, tay cầm pháp trượng, ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn xuống dưới nói: “Các chàng trai, ngày mai cậu sẽ rời khỏi đây, đại diện cho Ái Cập chúng ta tham gia cuộc thi võ học cấp thế giới!”.

Giọng ông lão không lớn, nhưng tạo cho người ta cảm giác không thể từ chối.

Là Pha-ra-ông của Ái Cập, danh tiếng của ông ấy cực cao, hơn nữa là người duy nhất kế tục sự truyền thừa cổ xưa của Ái Cập, thực lực mạnh vô cùng, ở đất nước này ông ấy chính là thần, mọi người dân đều nghe lệnh ông ấy.

Bên dưới đại điện có một chàng thanh niên, lúc này sau khi nghe pha-ra-ông nói thì vội vàng quỳ lạy.

“Tuân lệnh, pha-ra-ông!”.

Pha-ra-ông đứng dậy, ánh mắt suy tư nhìn về nơi xa, nói: “Chúng ta đã nhiều năm không tham gia cuộc thi thế này, nhưng lần này khác với ngày trước, sau khi thi xong có thể sẽ ảnh hưởng một số việc, cho nên phải tham gia, yêu cầu của tôi với cậu là đừng có làm mất danh tiếng của đất nước này!”.

“Pha-ra-ông yên tâm, nếu Ferdido không lấy được một xếp hạng mang về, thì bằng lòng không sống trên đời nữa!”.

Chàng thanh niên xuống đất, giọng nói tràn ngập tự tin và thành kính.

“Ha, ha, ha, cũng không cần như vậy, cậu chỉ cần cố hết sức là được, về đi, đi dọn đồ rồi xuất phát đi!”.

Nghe thấy lời nói của Pha-ra-ông, Ferdido vội vàng đứng dậy, gật đầu nói vâng, sau đó rời khỏi đại điện này.

Nước R cách Hoa Hạ một cái biển.

Trong một tòa cung điện của nước R, một thanh niên mặc võ học nước R lúc này đang khoanh chân ngồi trên đất, cơ thể không động đậy, nếu không tiến lại xem thì còn tưởng đối phương tọa hóa (đạo Phật chỉ hòa thượng ngồi chết) rồi.

Bên cạnh thanh niên này đặt một thanh kiếm tang thương, cổ xưa, thanh kiếm này trông không bắt mắt, nhưng lại là thanh kiếm tầm trung danh tiếng lẫy lừng của nước R.

“Kèn kẹt!”.

Cửa căn phòng thanh niên ở bị đẩy mở, một ông lão mặc quân phục bước vào.