Long Tế

Chương 680: Ai mới là kẻ bỏ đi?




Còn đối với đao khách mà nói thì đao cũng là sinh mạng thứ hai.

Lúc này anh ta vừa giao thủ với Trần Phong đã bị đá rơi mất bảo đao.

Với đao khách mà nói, lúc chiến đấu bị đối thủ đánh rớt binh khí, là một việc vô cùng nhục nhã, hơn nữa trong lúc cam go như này, đao khách không có binh khí, thực lực cũng giảm mạnh, nguy hiểm đến tính mạng.

Trận quyết đấu sinh tử của hai người vừa bắt đầu không bao lâu, Trần Phong đã đá rớt đao trong tay Sở Hà, chiếm ưu thế.

Cảnh này bị Võ Chí Châu, Phương Chính, Quản Nam Thiên ngồi xem chiến xung quanh thấy cả, đều giật mình.

Phải biết là cảnh giới của Sở Hà cao hơn Trần Phong, hơn nữa còn có bảo đao, chiếm ưu thế tuyệt đối, mọi người đều cho rằng Trần Phong không thể đối kháng với Sở Hà, cùng lắm cũng là không yếu thế quá mà thôi, nhưng không ngờ lúc này thế mà Trần Phong lại đánh rớt binh khí của Sở Hà, mọi người sao có thể không kinh ngạc?

Mọi người đã như vậy, Sở Hà lại càng khỏi cần nói, lúc này chỉ cảm giác như đang nằm mơ, rất không chân thực.

Nhưng cơn đau đớn dữ dội truyền đến từ cổ tay lúc nào cũng nhắc nhở anh ta, mọi thứ vừa nãy xảy ra ngay trước mắt.

Sở Hà vừa nãy nếu không kịp thời dùng nội kình bảo vệ cổ tay thì lúc này chắc chắn không chỉ đơn giản là bị thương, mà có thể cánh tay này của anh ta sẽ hỏng hẳn.

Cổ tay Sở Hà bị thường, sao Trần Phong có thể từ bỏ cơ hội tuyệt hảo thế này, hơi điều chỉnh một chút, rồi lại lần nữa xông vào Sở Hà, siết chặt nắm đấm, nội kình khởi động, đột nhiên thi triển Đoản Sơn Hà!

Quyền phong rít gào, tốc độ cực nhanh.

Sắc mặt Sở Hà thay đổi, lúc này anh ta bị khí tức của Trần Phong khóa chặt, quan trọng hơn là một đấm này của đối phương khiến anh ta có cảm giác không tránh được.

Trong lúc nguy cấp, nội kình của Sở Hà cũng dồn vào cánh tay, lòng bàn tay hóa thành đao, chém một nhát qua, thủ đao rạch không khí, không khí xung quanh bị rạch thành một vết nứt, một cú chém này không hề kém bảo đao thật bao nhiêu, đừng nói là con người, kể cả có là thú dữ thì chắc chắn không thể sống sót được dưới cú chém tay này.

Lúc này anh ta thế mà định làm một cú va chạm với Đoản Sơn Hà của Trần Phong.

“Rầm!”.

Một tiếng nổ vang, hai người va chạm, nội kình tấn công nhau, tiêu trừ nhau, vì nội kình quá mạnh, không khí xung quanh bị làm rối loạn, vang lên tiếng nổ.

Nền xi măng dưới chân hai người tạo thành hình tròn bỗng chốc nứt vỡ, sau đó lún xuống.

“Bịch! Bịch! Bịch!”.

Cơ thể Sở Hà không ngừng lùi lại phía sau, cứ mỗi bước lùi lại thì mặt đất đều bị giẫm cho thành một cái hố sâu, có thể thấy sức lực đáng sợ thế nào.

Lúc này đây, lòng bàn tay anh ta xuất hiện kẽ nứt, cơ thể không ngừng run rẩy.

Quan trọng nhất là khí tức trong cơ thể hỗn loạn, nội tạng bị chấn động sinh đau, hiển nhiên là bị thương rồi.

Lại nhìn Trần Phong, thân ảnh lúc này vững như Thái Sơn, đứng ở chỗ cũ không động đậy, khá là có phong thái của Võ Chí Châu.

Cảnh này lại lần nữa khiến mọi người giật mình, nếu nói lúc đầu Trần Phong dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú đánh cho Sở Hà trở tay không kịp, thì vừa nãy anh đã có một cú va chạm với Sở Hà thực sự.

Kết quả là Sở Hà lùi lại ba bước, nhìn lại Trần Phong vẫn đứng chỗ cũ, thế mà không xê dịch chút nào.

Thấy vậy, mọi người sao có thể không kinh ngạc?

Bởi vì người kế thừa võ học thời cổ như Sở Hà, vượt cấp giết người có thể nói là không mới mẻ.

Nhưng ngược lại, muốn giết người kế thừa võ học lâu đời như họ, đặc biệt là vượt cảnh giới lớn, căn bản là việc không thể làm được.

Đừng nói là giết họ, kể cả chạy thoát khỏi tay họ cũng rất khó làm được.

Trần Phong không phải người kế thừa võ học cổ, thế mà lại ép cho một người mạnh như Sở Hà liên tục lùi lại, chiếm trọn ưu thế, cảnh này khiến người ta không thể tin nổi.

Lúc này mọi người còn vậy, chứ đừng nói đến Sở Hà đang giao thủ với Trần Phong.

Vốn dĩ anh ta tưởng dựa vào thực lực bản thân có thể áp đảo Trần Phong, không ngờ kể cả có bảo đao trong tay cũng khó làm đối thương bị thương chút nào, mà lúc này bảo đao đã tuột khỏi tay, nên anh ta càng rơi vào thế yếu.

“Chút thực lực thế mà cũng dám to mồm!”.

Trong lúc mọi người đang sững sờ, giọng Trần Phong bỗng chốc vang lên một cách long trời lở đất.

Vừa dứt lời thì Trần Phong lại ra tay, cơ thể xuất hiện cực nhanh bên cạnh Sở Hà.

Lại lần nữa tung đấm vào đối phương.

Sở Hà vốn đã chìm trong trạng thái bàng hoàng, khí huyết trong cơ thể bất ổn, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương, vừa nãy từ lúc giọng Trần Phong vang lên, thì anh ta đã xuất hiện hoảng hốt chốc lát.

Trần Phong như hổ dữ xuống núi, khí thế dũng mãnh, Sở Hà vừa bị thua một lần, không dám liều nữa, né tránh, vội vàng nghiêng người tránh ra.

Song bóng người Trần Phong cứ như ma quỷ, bám riết không thôi.

“Binh! Binh! Binh!”.

Quyền phong rít gào, đinh tai nhức óc, nắm đấm của Trần Phong nhanh như chớp, đuổi theo Sở Hà đánh mạnh, không hề cho đối phương cơ hội đánh trả, dưới thế công liên tiếp này, Sở Hà liên tục lùi lại, có vẻ vô cùng chật vật.

“Hửm?”.

Cảnh này khiến nhóm Võ Chí Châu, Phương Chính xem chiến kinh ngạc đến mức mắt chữ A mồm chữ O.

Họ cũng từng nghĩ đến việc trận quyết đấu này xuất hiện cục diện một bên thua áp đảo, nhưng người trong lòng họ không phải là Sở Hà mà là Trần Phong, nhưng bây giờ tình hình lại ngược lại.

“Mở đầu đã tấn công mạnh, rồi mượn sức đánh rớt binh khí của đối phương, sau đó như hiện tai, đuổi theo Sở Hà không cho đối phương cơ hội đánh trả, tình thế bỗng chốc xuất hiện thay đổi!”.

“Thằng nhóc này không những thực lực mạnh, mà cũng nhiều mưu kế, quan trọng hơn là kinh nghiệm chiến đấu của cậu ấy, nắm rất chuẩn sự thay đổi của tình hình!”.

“Đúng thế, mỗi khi cậu ấy ra tay thì đều có mục đích, để làm bước đệm cho khâu nào đó, phải nói là Trần Phong có thể gọi là thiên kiêu trong những người cùng thế hệ!”.

Võ Chí Châu âm thầm gật đầu, biểu hiện của Trần Phong cực tốt, dù là thử thách lúc tuyển chọn vừa nãy, hay là cuộc chiến sống còn như hiện tại, thì đều phát huy cực kì xuất sắc.

Nhóm Thương Bác, Phương Chính không nói gì, nhưng trong lòng lại cực kì đồng ý lời Quản Nam Thiên nói.

Nếu nói thực lực giai đoạn giữa Hóa Kình của Sở Hà khiến bọn họ kinh ngạc, vậy thì thực lực Trần Phong thể hiện ra lúc này khiến bọn họ bàng hoàng.

Nhóm Cơ Uẩn, Tam Giới, Thiên Ưng lúc này cũng không nói nên lời.

Đến cả người không có hứng thú với võ học như Tam Giới lúc này cũng không nhịn được mà khen ngợi: “Người anh em này của tôi rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Kinh nghiệm chiến đấu sao lại phong phú như vậy?”.

Tạo thành đối lập rõ rệt với bọn họ chính là Vương Nhất Đao, lúc này Vương Nhất Đao không còn vênh váo và khinh thường, hơn nữa sắc mặt âm u, chân mày nhăn tít.

Để nâng cao năng lực chiến đấu của Sở Hà, ông ta cũng thường xuyên huấn luyện Sở Hà tìm kiếm phương pháp trong thực tiễn, gia tăng kinh nghiệm, nhưng không ngờ so với Trần Phong vẫn kém hơn nhiều.

“Mặc dù Sở Hà cũng thường chém giết, nhưng mình sợ nó bị thương hoặc mất mạng, nên thực lực của đối thủ đều yếu hơn Sở Hà một chút. Trong tình hình ấy, đối phương biết mình sẽ không có nỗi lo mất mạng, cũng không có cảm giác quyết chiến đến cùng!”, Vương Nhất Đao dù sao cũng là cấp bậc đại sư, phân tích một chút là nhận ra vấn đề ngay.

“Rầm!”.

Âm thanh vang lên, Sở Hà kêu thảm một tiếng bị Trần Phong đấm một phát vào ngực, cơ thể cũng bay ra theo tiếng kêu.

“Hừ, đồ bỏ đi vô dụng!”.