Long Tế

Chương 652: Sát chiêu cuối cùng




“Đằng, đừng lo, đây đã là năng lực chiến đấu mạnh nhất của cậu ta rồi, cậu ta không phải đối thủ của con!”, nghe thấy lời của các võ sĩ, sắc mặt hai bố con Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh không kiềm được mà trở nên nghiêm túc.

Từ lúc đấu võ đến giờ, thực lực Trần Phong cứ như một cái động không đáy, đến cả bọn họ cũng không thể thấy rõ, vẫn luôn trở nên mạnh hơn, luôn chiếm ưu thế, khiến bọn họ vừa nãy có một thoáng chốc hơi dao động niềm tin kiên định trong lòng rằng Cảnh Đằng thắng chắc!

Nhưng lúc này, cung đã lên dây, không thể không bắn, bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi, Cảnh Đằng phải thắng Trần Phong!

Hử?

Trên boong tàu, Trần Phong đã điều chỉnh lại khí huyết trong cơ thể, ổn định nội kình hơi hỗn loạn, vừa định cất bước ra tay giết hẳn Cảnh Đằng, đột nhiên nghe thấy lời của Cảnh Thế Minh, ngay lập tức dừng bước: “Ặc…”, cùng lúc đó, những đại sư võ học khác bao gồm cả Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu, sau khi nghe thấy lời Cảnh Thế Minh nói thì đều kinh ngạc chuyển mắt sang Cảnh Thế Minh, cảm giác cứ như đang hỏi: Chẳng lẽ Cảnh Đằng có lá bài tẩy gì?

“Nhãi ranh, tôi phải thừa nhận, cậu đúng là rất mạnh, thậm chí ép tôi phải dùng đến lá bài tẩy cuối cùng. Vốn dĩ, tôi định giữ lá bài tẩy cuối cùng đến Đại hội võ thuật toàn cầu rồi dùng!”, cứ như đáp lại nhóm Quản Nam Thiên, Cảnh Đằng liếm vết máu bên mép, sau đó vẩy máu ở gan bàn tay, hoạt động cơ thể, lạnh lùng nói: “Nhưng mà, mọi việc dừng ở đây thôi, có thể chết dưới lá bài tẩy mạnh nhất của tôi, cậu đã đủ vinh dự rồi!”.

“Ha, ha, từ lúc đấu võ đến giờ, ngoài việc mạnh miệng ra thì anh còn biết cái gì?”.

Trần Phong cười mỉa, dáng vẻ khinh thường Cảnh Đằng, nhưng âm thầm phòng bị.

Vừa nãy, người kinh ngạc không chỉ có Cảnh Đằng và những người xem, mà trong lòng Trần Phong cũng vô cùng bất ngờ.

Dù sao thì hôm nay anh đã dùng hô hấp pháp thần bí, dùng sát chiêu Đoản Sơn Hà, đến cả hai thượng nhẫn nước R cũng không thể đỡ được, mà Cảnh Đằng chỉ bị thương nhẹ. Việc này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của anh, cũng đủ để chứng minh một kích vừa nãy của Cảnh Đằng cực kì mạnh.

Trong tình hình này, Cảnh Đằng còn lá bài tẩy, thì buộc Trần Phong phải coi trọng rồi!

“Nhà họ Cảnh chúng tôi có thể đứng vững trong giới võ thuật Hoa Hạ nghìn năm không sụp đổ, Âm dương quyền có thể uy trấn giới võ học nghìn năm, sự bác đại tinh thâm của nó không phải là loại ếch ngồi đáy giếng như cậu có thể tưởng tượng được!”, Cảnh Đằng cười khẩy một tiếng.

Hửm?

Lại lần nữa nghe thấy lời Cảnh Đằng nói, Trần Phong không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Đằng.

Không chỉ anh, mà lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Cảnh Đằng, cảm giác cứ như đang hỏi: Lá bài tẩy mạnh nhất của Cảnh Đằng là gì?

Không có câu trả lời, Cảnh Đằng đã khống chế được hoàn toàn nội kình hỗn loạn trong cơ thể, sau đó khí huyết trong cơ thể lại thay đổi, khí thế lại lần nữa tăng cao, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn trước.

Chẳng mấy chốc, khí tức của Cảnh Đằng đã đáng sợ như lúc trước, nhưng khí thế vẫn đang tăng lên, cứ như không có điểm dừng.

Bộp!

Bộp!

Bộp!

Bỗng nhiên, Cảnh Đằng tiến về phía Trần Phong, mỗi bước đi trông thì thong thả, nhưng thực tế lại rất nhanh, sàn tàu dưới chân không thể chịu được sức lực đáng sợ này, lần lượt nứt vỡ, để lại từng vết chân rõ ràng, khiến cả con tàu bắt đầu rung lắc.

Ngoài ra, bước chân anh ta còn ẩn chứa một nhịp điệu nào đó, tạo thành cộng hưởng với sự chấn động của trời đất, cứ như nghìn quân vạn mã xung phong, âm thanh đinh tai nhức óc.

Âm thanh trầm đục đó khiến nhóm Vũ Văn Bác ở trên con tàu thứ ba xây xẩm mặt mày, ngực cứ như bị một ngọn núi lớn đè, không thể hít thở.

Không chỉ bọn họ mà trên con tàu thứ nhất, đệ tử đến từ các môn phái lớn sau khi nghe từng tiếng bước chân chồng chéo vào nhau, chỉ cảm giác màng nhĩ như bị gõ, không thể tập trung chú ý.

“Chết!”, ngay sau đó, khi Cảnh Đằng đi đến chỗ cách Trần Phong mười mét, đột nhiên vận khí đến đan điền, hét to một tiếng, như tiếng sấm chợt rền vang.

Âm thanh này đến đột ngột như vậy, cũng sang sảng thế đó, cứ như rạch chân trời, khiến nhóm Vũ Văn Bác ở trên con tàu thứ ba đứng không vững, gần như là mềm nhũn, cũng khiến đệ tử đến từ các môn phái ở trên con tàu thứ nhất tâm hồn run rẩy, biểu cảm hoảng hốt.

Thậm chí đến cả mấy đại sư võ học cách boong tàu khá gần cũng không giữ vững được tâm trạng, biểu cảm hoang mang.

Bộp! Bộp! Bộp!

Hét lên tức giận, tiếng không khí nổ vang.

Dưới ánh chiều tà, Cảnh Đằng cứ như tự nhiên xuất hiện trước mặt Trần Phong, nắm đấm phải lại tung ra, đập về phía Trần Phong.

Một đấm này, hoàn toàn dung hòa kình, khí, thần của anh ta tạo thành quyền ý đáng sợ!

Đầu tiên là dùng âm thanh trợ uy, rồi đạt được mục đích làm rối loạn, ảnh hưởng tâm trạng của đối thủ, sau đó đột nhiên tung chiêu giết người, đánh cho đối phương trở tay không kịp, đồng thời dùng quyền ý đánh ra khóa chặt đối thủ, khiến đối thủ tâm hồn hoảng hốt…

Mọi thứ đều làm bước đệm cho một kích cuối cùng của anh ta!

Âm dương sát!

Lúc này, Cảnh Đằng dùng sát chiêu cuối cùng của Âm dương quyền pháp.

Lúc này, tinh thần Trần Phong hoảng hốt, chỉ cảm thấy Cảnh Đằng thời điểm này cứ như một người khổng lồ đứng trên mặt trời, tung một đấm, muốn khiến cả bầu trời rách ra, căn bản không thể địch lại!

Thời gian tua chậm, dừng hình.

Dưới ánh chiều tà, trên boong tàu.

Cảnh Đằng dùng sát chiêu cuối cùng của Âm dương quyền, tung một đấm về phía Trần Phong, quyền ý khóa chặt vào Trần Phong, khiến Trần Phong không tránh nổi.

Đối diện một đấm điên cuồng của Cảnh Đằng, Trần Phong cứ như bị dọa sợ, không động đậy, khí thế hoàn toàn bị áp đảo, tình hình cực kì nguy hiểm.

“Đoản… Sơn… Hà!”.

Trong thời khắc nguy cấp, Trần Phong tức giận hét một tiếng trong lòng, tinh thần trở lại tỉnh táo, nắm đấm phải đột nhiên tung ra!

Anh lại lần nữa dùng Đoản Sơn Hà, chọn cứng đối cứng!

Rầm!

Một tiếng vang dội, nắm đấm của Trần Phong và Cảnh Đằng lại lần nữa va chạm mạnh, thanh thế còn lớn, đáng sợ hơn lúc trước.

Bỗng chốc, gần ba phần nội kình trong cơ thể Cảnh Đằng tràn ra, cứ như dòng nước lũ chảy vào nắm đấm của Trần Phong.

Nội kình bắn ra, Trần Phong chỉ cảm thấy một đấm của mình đánh vào ngọn núi sắt, nắm đấm tay phải bị đánh bật ra, máu chảy đầm đìa, lực phản chấn đáng sợ khiến cả người anh bay ngược lại, lục phủ ngũ tạng đau đớn, máu rỉ ra từ khóe môi.

Một lần giao thủ này, anh bị Cảnh Đằng đánh bay bằng một đấm, không những gan bàn tay nứt ra, mà lục phủ ngũ tạng cũng bị thương, một dòng máu tươi chạy lên cổ họng, bị anh cố ép xuống.

Còn Cảnh Đằng thì lại đứng ở chỗ cũ, không hề động đậy, so với lúc trước thì đúng là như hai người khác nhau!

Sau khi anh ta dùng sát chiêu cuối cùng Âm dương sát thì tình hình thay đổi hoàn toàn!

Nhìn thấy cảnh này, ngoài hai bố con Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh ra thì tất cả mọi người có mặt bao gồm Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu đều ngẩn người rồi, bọn họ không ngờ sát chiêu cuối cùng của Cảnh Đằng lại mạnh đến mức này!

Bộp!

Sau đó, không đợi mọi người định thần lại, cơ thể Trần Phong đã đáp xuống boong tàu, sắc mặt trắng nhợt, chân mày nhăn tít lại, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng, nhanh chóng áp chế khí huyết cuộn trào trong người và nội kình hỗn loạn.

“Âm dương quyền đúng là võ công tuyệt thế của giới võ học Hoa Hạ có khác, sát chiêu vừa nãy của Cảnh Đằng thực sự quá đáng sợ!”, sau khi Trần Phong đáp đất, sự yên tĩnh của hiện trường bị người ta phá vỡ, trên con tàu đầu tiên có người nói.