Long Tế

Chương 62: Cháy nhà ra mặt chuột




Trên thực tế, bấy giờ Thẩm Quân Văn đã bị chọc tức đến sắp nổ phổi rồi.

Trước đêm nay, anh ta đã tuyên bố trước mặt người dân toàn thành phố là Hạ Mộng Dao sẽ trở thành người phụ nữ của anh ta, nhưng bây giờ, trước mặt anh ta, Hạ Mộng Dao lại rúc vào lòng người đàn ông khác.

Thẩm Quân Văn thấy mặt mình sắp xanh xét rồi.

"Hạ Mộng Dao, đong đưa chán chưa?" Thẩm Quân Văn lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Dao một cái rồi quát: "Chán rồi thì lăn về đây cho ông, đừng quên bây giờ cô là người phụ nữ của ông đây!"

Cháy nhà ra mặt chuột!

Thẩm Quân Văn tháo dỡ hết lớp ngụy trang, nếu Hạ Mộng Dao đã không biết điều thì anh ta cũng chẳng cần thiết phải diễn tiếp, dù sao thì trong tay anh ta còn cầm hợp đồng với Lâm Lan, chỉ cần anh ta lấy hợp đồng ra thì Hạ Mộng Dao sẽ phải ngoan ngoãn.

"Thẩm Quân Văn, tôi không biết anh và mẹ tôi đã kí hợp đồng gì, nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, cho dù là hợp đồng gì thì tôi đều không đồng ý, tốt nhất anh nên bỏ cuộc sớm đi!" Hạ Mộng Dao bình tĩnh nói.

"Hạ Mộng Dao, cô đừng nói cô không biết chuyện mẹ cô cầm của ông đây một trăm triệu nhé!" Giọng điệu Thẩm Quân Văn lạnh lùng, tiền của anh ta đâu có dễ lấy đến vậy?

"Tôi sẽ bảo mẹ tôi trả lại anh không thiếu một đồng." Hạ Mộng Dao thản nhiên nói.

Thẩm Quân Văn cười dữ tợn rồi hỏi: "Cô cảm thấy ông đây thiếu tiền sao?"

"Vậy anh muốn thế nào?" Hạ Mộng Dao nghiến răng, hơi tức giận hỏi.

"Đơn giản, bây giờ cô lập tức li hôn với thằng vô dụng Trần Phong này rồi làm người phụ nữ của ông đây là được!" Thẩm Quân Văn liếm môi một cái, không hề che giấu sự dâm dục trong đôi mắt của mình. Thằng vô dụng Trần Phong có tài thì cũng làm được gì, trước mặt quyền thế, tài hoa chẳng là cái đinh gì cả.

"Không bao giờ!" Hạ Mộng Dao lạnh lùng lên tiếng.

"Không bao giờ?" Thẩm Quân Văn cười khẩy: "Thế cô cứ đợi mẹ cô ngồi tù mọt gông đi."

Thẩm Quân Văn nói xong thì lấy điện thoại ra, số tiền Lâm Lan nhận không phải là con số nhỏ, mà là cả trăm triệu, để đội ngũ luật sư trong tay anh ta làm việc thì có thể khiến Lâm Lan ngồi tù cả đời.

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao thoáng hoảng hốt, lẽ nào thật sự trơ mắt nhìn mẹ ngồi tù cả đời sao?

Ở nơi khác, Lâm Lan ngồi canh trước màn hình phát trực tiếp thì khóc cha gọi mẹ, bây giờ cuối cùng bà ấy cũng đã rõ vì sao Tôn Quế Phương lại nói không dễ cầm tiền của Thẩm Quân Văn rồi.

Đây đâu phải là không dễ cầm, mà là cầm vào bỏng tay!

"Cậu Thẩm, nể mặt tôi được không?" Trần Phong thở dài, cuối cùng vẫn không kìm được mà đứng ra.

Đúng là anh muốn cho Lâm Lan một bài học nhưng cũng không định thật sự để bà ấy ngồi tù cả đời, như thế Hạ Mộng Dao cũng không chịu được.

"Nể mặt mày? Mày là cái thá gì!" Thẩm Quân Văn khinh thường liếc Trần Phong một cái rồi hừ một tiếng nói, thằng vô dụng bây giờ biết cầu xin ông rồi sao? Muộn rồi nhé!

Trần Phong nhíu mày: "Anh thật sự không định nể mặt tôi?"

Thẩm Quân Văn đột nhiên cười lên: "Muốn ông đây nể mặt mày? Cũng được, quỳ xuống, sủa ba tiếng, sau đó chui qua đũng quần ông thì ông sẽ nể mặt mày!"

Thẩm Quân Văn vô cùng ngông cuồng, đây là cơ hội tốt để sỉ nhục Trần Phong, anh ta phải xả cục tức này cho đã mới được.

"Thẩm Quân Văn, anh đừng có quá đáng!"

Hạ Mộng Dao tức giận rồi, nếu thật sự phải trả giá bằng việc Trần Phong bị sỉ nhục mới có thể cứu Lâm Lan thì cô ấy thà rằng mặc kệ Lâm Lan!

"Quá đáng không? Hạ Mộng Dao, bảo thằng vô dụng này sủa ba tiếng, sau đó chui qua đũng quần ông đây thì có thể khiến mẹ cô không phải ngồi tù mấy chục năm, tôi thấy không hề quá đáng chút nào." Thẩm Quân Văn nói một cách cà chớn. Đương nhiên, cho dù Trần Phong có làm mấy chuyện đó thì những chuyện cần uy hiếp anh ta vẫn sẽ uy hiếp, không thể thật sự tha cho Hạ Mộng Dao được.

"Quỳ xuống đi! Mau sủa như chó đi chứ!" Lâm Lan ngồi canh trước màn hình phát trực tiếp hận không thể bay tới trước mặt Trần Phong, đè đầu anh quỳ xuống.

Trần Phong không hề biết suy nghĩ lúc này của Lâm Lan, nếu không e rằng anh sẽ lập tức kéo Hạ Mộng Dao bỏ đi.

"Suy nghĩ thế nào rồi? Thằng vô dụng, Lâm Lan là mẹ vợ mày đó, lẽ nào mày nhẫn tâm để bà ấy ngồi tù cả đời à?" Lời nói này của Thẩm Quân Văn có ý khích bác. Cho dù hôm nay không có được Hạ Mộng Dao thì cũng sau này quan hệ giữa Trần Phong và Hạ Mộng Dao cũng sẽ bị rạn nứt.

Trần Phong mỉm cười, đi tới trước mặt Thẩm Quân Văn: "Còn nhớ mấy ngày trước ở nhà Từ Phi Dung, tao đánh mày thế nào không?"

Hạ Mộng Dao ngây người, Trần Phong từng đánh Thẩm Quân Văn ở nhà Từ Phi Dung sao? Sao cô ấy lại không biết, chẳng trách cô ấy cứ có cảm giác mục đích thật sự của Thẩm Quân Văn hôm nay là Trần Phong chứ không phải mình, thì ra Thẩm Quân Văn từng bị Trần Phong đánh.

Sắc mặt Thẩm Quân Văn lúc tái lúc đỏ, nheo mắt lại nói: "Thế nào, hôm nay thằng vô dụng mày muốn ra tay với ông à?"

Trần Phong cười mỉm: "Mày đoán đúng rồi."

"Đệch mẹ mày!"

Thẩm Quân Văn chửi một câu rồi vô thức muốn lùi ra sau.

Nhưng Trần Phong lên gối, dứt khoát thọc thẳng vào bụng dưới Thẩm Quân Văn.

Bỗng chốc, Thẩm Quân Văn cảm thấy vùng bụng mình đau đớn như nứt toác ra, sau đó không khống chế được cả người, quỳ một chân xuống đất, người co quắp như một con tôm.

Mấy tên vệ sĩ đứng sau Thẩm Quân Văn đều ngơ ngác, không ai ngờ được Trần Phong nói ra tay là ra tay liền như vậy, không chần chờ một giây nào.

Phải biết rằng, hôm nay Thẩm Quân Văn tới đây không phải chưa chuẩn bị gì cả. Anh ta đã cân nhắc trước đến tình huống Trần Phong sẽ ra tay đánh người, thế nên đã dẫn theo mười mấy tên vệ sĩ tới, chỉ là không ngờ tốc độ của Trần Phong lại nhanh đến vậy, mấy tên vệ sĩ chẳng có thời gian để phản ứng thì Thẩm Quân Văn đã ăn đòn rồi.

"Đám vô dụng này, bọn bay đứng đực ra đó làm gì, dần chết thằng chó chết này cho ông nhanh." Thẩm Quân Văn gào lên, cũng không biết cú lên gối này của Trần Phong là như thế nào, anh ta cảm thấy mình đau sắp khóc rồi.

"Lên!"

"Đánh chết hắn!"

Mặt mấy tên mặc áo vest đen đeo tai nghe biến sắc, bao vây lấy Trần Phong.

Bọn họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp đã được huấn luyện qua trường lớp, ngày thường một chọi bảy tám người thường cũng là chuyện đơn giản.

Trần Phong này, tuy nhìn không đơn giản nhưng bọn họ vẫn rất tự tin là có thể quật ngã được anh.

"Rầm."

Ai ngờ tên vệ sĩ lực lưỡng xông lên đầu tiên còn chưa chạm được vào gấu áo của Trần Phong đã bị anh đạp một phát vào miệng, bay vèo ra ngoài, đập xuống bàn ăn.

Leng keng, loảng xoảng.

Tình hình sau đó thì chẳng có gì để nói, Trần Phong hệt như hổ sà vào bầy dê, chỉ cần chưa tới một phút đã khiến mười mấy tên vệ sĩ của Thẩm Quân Văn nằm lăn dưới đất.

Thẩm Quân Văn sắp khóc rồi.

Có đánh chết anh ta cũng không ngờ được Trần Phong lại giỏi đánh đấm như thế.

Đệch mẹ nó, đây thật sự là thằng vô dụng trong miệng lũ ngu nhà họ Hạ sao?

Nếu người mạnh mẽ thế này còn là thằng vô dụng thì rốt cuộc trong mắt đám người nhà họ Hạ, người thế nào mới được xem là tài giỏi.

Phòng phát trực tiếp cũng bùng nổ.

Lượt người vào xem lên đến một triệu năm trăm nghìn, thật ra, rất nhiều người cả đời này chưa từng được xem buổi phát trực tiếp nào chuyển ngoặt nhanh chóng thế này.

Cảm thấy có thể quay thành một bộ phim ngắn luôn được.

Anh không những đánh đàn dương cầm hay mà đến đánh nhau cũng mạnh mẽ thế này, bảo người khác phải sống sao chứ?