Vì từ khi Bảng Thần được lập ra đến này vẫn chưa từng ghi nhận võ sĩ dưới 70 tuổi.
Đa số những người lên Bảng Thần đều là võ sĩ 78 tuổi, thậm chí là trăm tuổi.
Bảng Thần là bảng xếp hạng người mạnh toàn cầu, yêu cầu không thể thay đổi duy nhất của nó với võ sĩ được lên bảng xếp hạng là thực lực.
Phải biết là các nước trên thế giới có gần nghìn võ sĩ Hóa Kình, nhưng người có thể lên Bảng Thần chưa quá 50 người.
Năm mươi người này không có ai không phải là người mạnh đỉnh cao của các nước.
Dù là người hiện giờ xếp ở cuối thì cũng là thực lực giai đoạn cuối Hóa Kình.
Nghĩ thôi cũng biết, bảng xếp hạng này có chất lượng thế nào.
Lần này sở sĩ Trần Phong có thể gây ra tiếng vang lớn như vậy cho cả thế giới có một phần nguyên nhân rất lớn là anh khiến hai người mạnh cái thế trên Bảng Thần một người chết, một người bị thương nặng.
Miyamoto Hanzo xếp hạng 32, bị Trần Phong cho nổ chết.
Amaterasu Takeno xếp hạng 18, thì bị Trần Phong cho nổ tàn phế, mặc dù ông ta chưa chết nhưng kết cục còn tệ hơn cả chết cả trăm lần.
Sở dĩ người trên diễn đàn võ thuật bây giờ đề nghị để Trần Phong lên bảng xếp hạng là vì chiến tích này của Trần Phong.
Bình thường, chỉ cần có võ sĩ đánh bại hoặc giết chết người mạnh trên bảng xếp hạng thì có thể thay thế thứ hạng của võ sĩ đó trên bảng xếp hạng.
Giờ Trần Phong làm được rồi, vậy đương nhiên anh được lên bảng xếp hạng.
Sở dĩ có tranh luận là vì cách thức anh giết hai người mạnh trên bảng này là dùng thuốc nổ chứ không phải dùng vũ lực.
…
3 giờ 50 phút chiều, một chiếc máy bay thương mại bay đến Yên Kinh từ Bunsan, CL, chuẩn bị hạ cánh, tiếp viên hàng không đang lặp lại nhắc nhở hành khách những việc cần chú ý như thắt dây an toàn, gập bàn ăn lại.
Trong khoang thương gia, Trần Phong gấp tạp chí lại, sau đó xoay đầu nhìn ra cửa sổ, kết quả lại đón lấy một ánh mắt ác độc.
Chủ nhân của ánh mắt này là một thanh niên rất am hiểu việc ăn mặc, phong thái phi phàm, mà ngồi bên cạnh thanh niên là một cô gái trẻ tuổi thân hình cao gầy, ngũ quan tinh tế, mặt dưa hấu tiêu chuẩn.
“Ranh con, nhìn gì mà nhìn?”.
“Tôi biết cậu bị vẻ đẹp của cô Kim làm cho mê mẩn, nhưng tôi vẫn muốn nhắc cậu một câu, Hoa Hạ có một câu nói ếch đừng hòng ăn thịt thiên nga, cô Kim không phải người cậu có thể với tới được”.
Sau khi thanh niên hung dữ lườm Trần Phong một cái, thì dùng tiếng Hoa Hạ không sõi nói: “Ngoài ra, tôi nhắc nhở cậu, nhìn một cô gái xinh đẹp như vậy là một hành vi bất lịch sự, mặc dù người Hoa Hạ các cậu vẫn luôn thô lỗ”.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú với mặt phẫu thuật thẩm mỹ”.
Bên tai vang lên lời thanh niên nói, cảm nhận được cảm giác thượng đẳng của thanh niên kia, Trần Phong hờ hững nói: “Ngoài ra, tôi cũng nhắc anh, đây là Hoa Hạ, anh nói chuyện để ý chút, nếu không thì có thể sẽ có chuyện không hay xảy ra đấy”.
Xoạt!
Lời Trần Phong nói khiến sắc mặt cô gái trẻ tuổi thay đổi, cực kì tức giận lườm Trần Phong một cái.
“Anh…”.
Cùng lúc đó, sắc mặt thanh niên cũng hơi khó coi, anh ta muốn nói mấy lời ghê gớm, nhưng nhớ ra câu nhắc nhở của Trần Phong, lại nhìn thấy Trần Phong vạm vỡ như con nghé non, chỉ đành nuốt lời đã đến bên môi lại vào bụng.
Còn Trần Phong sau khi nói xong câu đó thì chuyển tầm nhìn luôn, hoàn toàn lờ luôn đôi nam nữ trẻ tuổi.
Vừa nãy anh mới chỉ định xoay đầu nhìn cửa sổ một cái, nhưng động tác xoay đầu rơi vào mắt thanh niên kia lại trở thành anh nhìn trộm người đẹp cao gầy.
Nhưng thanh niên kia sở dĩ nghĩ nhiều vậy cũng có liên quan đến thân phận của người đẹp cao gầy kia.
Qua cuộc nói chuyện của hai người, Trần Phong biết được, người đẹp cao gầy tên là Kim Hee Yeon là một sao nữ nổi tiếng, lúc trước, cô ta từng làm đại diện cho sản phẩm của tập đoàn y dược nào đó của Hoa Hạ, nhưng năm nay, vì chính sách của lãnh đạo, tập đoàn y dược của Hoa Hạ đã đổi người đại diện, sử dụng ngôi sao của Hoa Hạ.
Vì vậy, thanh niên xuất thân từ nhà họ Lee của CL định đến Hoa Hạ đòi lại công bằng cho Kim Hee Yeon.
Mười phút sau, máy bay hạ cánh ở Sân bay Quốc tế Yên Kinh đúng giờ.
Sau khi máy bay trượt đến vị trí chỉ định rồi dừng lại, thì tiếp viên hàng không hướng dẫn hành khách xuống máy bay có trật tự, đồng thời tạm biệt hành khách.
Trần Phong xuống máy bay trước, từ lúc anh đứng dậy đến khi rời khỏi khoang máy bay, không nhìn đôi nam nữ kia lấy một cái, hoàn toàn coi việc vừa nãy chỉ là một khúc nhạc đệm, coi hai người là không khí.
“Người Hoa Hạ thô lỗ!”.
Sau đó, thanh niên nhà họ Lee của CL dẫn Kim Hee Yeon và quản lý của cô ra khỏi khoang hành khách, nhìn bóng lưng Trần Phong, không nhịn được mắng một câu.
“Người Hoa Hạ không những thô lỗ mà còn giả tạo, rõ ràng anh ta nhìn em một cách rất bất lịch sự, còn nở nụ cười đê tiện, nhưng lại giả dối đến mức nói ra lời như thế, người như anh ta chắc chắn là ế nhăn răng!”, Kim Hee Yeon cũng nói khẽ, trong lời nói tràn ngập bực bội và mỉa mai.
Trần Phong nghe lời hai người nói, không thèm để ý, chỉ đi ra ngoài sân bay.
Cửa ra sân bay, Lâm Uyển Thu đứng trong đám đông, mong đợi và sốt sắng nhìn hành khách đi ra ngoài, tìm kiếm bóng dáng Trần Phong trong đám đông, chờ mong ra mặt.
Cùng lúc đó, ánh mắt của cánh đàn ông chỗ cửa ra sân bay hầu như đều từng dừng trên người Lâm Uyển Thu, mà không chỉ một lần.
Tất cả chỉ vì Lâm Uyển Thu thực sự quá thu hút.
Cô cởi mái tóc dài tự nhiên, trên mặt trang điểm tinh tế, mặc chiếc váy liền cổ chữ V màu đỏ.
Ý tưởng thiết kế của chiếc váy liền này là khoe ngực, giấu bụng, bó eo và ôm mông, gần như là đo ni đóng giày cho Lâm Uyển Thu, thể hiện hoàn hảo thân hình gợi cảm của cô.
Ngực nhìn ngang như núi, bụng như vùng đất bằng, cặp mông đẹp đẫy đã, kết hợp với đôi chân thẳng tắp không có chút thịt thừa nào, khiến đàn ông nhìn rồi thì adrenalin có thể ngay lập tức tăng vọt.
Nói không ngoa, cô hôm nay đặt ở bất kì thời đại nào, bất cứ nơi nào, nếu không có sự ràng buộc của pháp luật, đạo đức thì đều có thể khiến đàn ông ngay lập tức trở thành thú hoang!
Đối diện với ánh mắt chứa đựng dục vọng và sự say mê, Lâm Uyển Thu không hề để ý, cô chỉ nhìn chằm chằm phía trước, tìm kiếm bóng dáng Trần Phong.
Cuối cùng, cô cũng thấy Trần Phong trong đám đông.
Khoảnh khắc đó mọi thứ xung quanh như xa rời cô, trên mặt cô ngập tràn xúc động, trong mắt chỉ có Trần Phong, cứ như cả thế giới đều trở nên tốt đẹp hơn.
Ba mươi mét, hai mươi mét, mười mét…
Cô cố nhịn xúc động muốn lao vào, đợi Trần Phong đi ra.
“Anh Trần Phong!”.
Sau đó, khoảnh khắc Trần Phong bước ra khỏi sân bay, cuối cùng cô cũng không nhịn được lên tiếng gọi.
Một tiếng gọi này, âm lượng rất lớn, cứ như xả hết những cảm xúc cô cố gắng đè nén.
Một tiếng gọi này, khiến cô – người vốn được coi là tiêu điểm, ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Ngay sau đó.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô bước nhanh lên phía trước, lao vào lòng Trần Phong, ôm lấy Trần Phong.
Cái ôm này rất đột ngột khiến Trần Phong hơi sửng sốt.
Nhưng Trần Phong cũng có thể hiểu tâm trạng của Lâm Uyển Thu.
Dù sao thì mấy hôm trước cô cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường.
Nhưng đột nhiên xảy ra việc bắt cóc xuyên quốc gia, lại khiến cô trở thành tiêu điểm của cả thế giới.
Hàng loạt sự việc như thế lực ngầm đẳng cấp, đời sau tông sư… đều tạo thành cú sốc không nhẹ với tinh thần cô.