Long Tế

Chương 561: Tập kích!




Vì thế, đừng nói là Trần Phong còn chưa xuất hiện, dù Trần Phong đã xuất hiện thì chỉ cần không tiếp cận vòng đu quay thì họ cũng sẽ không ra tay.

“Tổ 1 bình thường”.

“Tổ 2 bình thường”.

“Tổ 3 bình thường”.



Chẳng mấy chốc các nhân tài của Daito phụ trách tuần tra cảnh giới lần lượt báo cáo tình hình khu vực nhóm mình phụ trách theo tổ, toàn bộ đều bình thường.

“Đến giờ chúng ta cũng chưa nhận được tin tức Trần Phong vào nước R, tuần tra cảnh giới thế này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả”.

“Đúng đó, chúng ta đã canh cả ngày rồi, đến cả cái bóng của Trần Phong của Hoa Hạ cũng chẳng thấy, Mitsui sama cũng không cho chúng ta nghỉ ngơi một lúc”.

“Nếu Trần Phong Hoa Hạ đến đây vào một tiếng cuối cùng thì có lẽ chúng ta chẳng còn sức chiến đấu nữa”.

“Thực sự không biết ai lập ra kế hoạch này, quá là mệt luôn!”.

Sau khi báo xong, thành viên tổ 10 phụ trách khu vực xa nhất phía đông dừng lại, tắt bộ đàm rồi nói chuyện, trong lời nói đều là oán giận.

“Nào, hút điếu thuốc, nghỉ ngơi một lát”.

Sau đó, một người đàn ông mặc đồ đen moi thuốc lá từ trong túi ra, chia cho bốn đồng bọn.

Bốn đồng bọn thấy thế thì đều cất súng trong tay đi, trong bọn họ có bốn người có súng lúc, còn một người thì được trang bị súng tiểu liên.

Cùng lúc đó, trong lùm cây phía sau cách họ 10 mét, Trần Phong ngồi rình như mèo, nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của họ, hơn nữa qua khe hở của lùm cỏ thấy được họ đã cất súng, tụ lại hút thuốc.

Dựa vào nội dung nói chuyện, Trần Phong có thể khẳng định, năm người bọn họ đều đã tắt bộ đàm.

Với anh mà nói là một cơ hội hiếm có!

Song…

Trần Phong lại không ra tay ngay mà đầu tiên lấy ống nhòm ra, nhìn vòng đu quay ở phía xa một cái, phát hiện tay súng bắn tỉa không quan sát bên này thì mới nhanh chóng cất ống nhòm đi.

Xoạt!

Ngay sau đó, nội công trong người Trần Phong bỗng chốc cuộn trào, dồn xuống gót chân như suối, cả người bật lên một cái, như một con báo vồ mồi, nhanh chóng lao đến năm người phía trước.

Nhanh!

Khoảnh khắc này, Trần Phong kết hợp nội công và sức mạnh cơ bắp với nhau, tốc độ nhanh hết sức, chỉ thấy một bóng đen xẹt qua, rồi xuất hiện phía sau năm người đàn ông mặc đồ đen, hai tay hóa thành đao, chém xuống cổ hai người đàn ông phía sau.

Răng rắc!

Răng rắc!

Cùng với hai tiếng giòn tan, cổ hai người đàn ông ngay lập tức vỡ vụn, đầu lệch sang bên, cơ thể lắc lư, đổ ập về phía trước.

“Ặc…”.

Cảnh tượng đột ngột này khiến ba người còn lại giật mình kinh ngạc, đồng tử bỗng trợn tròn!

Vừa nãy họ còn vì việc Trần Phong chưa đến nước R mà lòng sinh oán hận, mà lúc này Trần Phong đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn giết hai đồng bọn của bọn họ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai…

Tất cả việc này sao có thể không khiến họ kinh hãi?

Phù!

Trần Phong không dừng lại, vọt lên trước, tay phải thuận thế vung ra, thành hình móng vuốt, một phát tóm lấy cổ người đàn ông đồ đen thứ ba, dồn sức bóp một cái, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, bóp nát cổ họng đối phương luôn.

Hửm?

Đến đây thì hai người đàn ông đồ đen còn lại mới hoàn hồn, họ - người từng trải qua huấn luyện đặc biệt, mặc dù họ bị dọa cho hết hồn, nhưng vẫn muốn lôi súng ra bản năng.

Xẹt!

Đúng lúc này, Trần Phong rút con gao găm ở hông người đàn ông mặc đồ đen vừa bị giết ra, lắc cổ tay một cái, con dao găm hóa thành một ánh sáng trắng, nhanh chóng bắn về phía người đàn ông mặc đồ đen cách mình xa nhất.

“Phập…”.

Không đợi người đàn ông cách Trần Phong xa nhất lấy súng lúc ở hông ra, thì ánh sáng trắng đã vụt qua, con dao găm sắc bén ngay lập tức xuyên qua cổ họng anh ta, máu tươi nóng hổi bắn tóe loe.

Còn người đàn ông mặc đồ đen cuối cùng thì thành công rút súng, nhưng không đợi anh ta ngắm chuẩn Trần Phong thì Trần Phong đã xuất hiện trước mặt anh ta, một tay túm lấy cổ tay anh ta, khiến anh ta không thể nổ súng, tay còn lại thì hóa thành chưởng đập vào gáy anh ta.

Gáy là một trong những chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể người, một khi bị tấn công nhẹ thì ngất xỉu, choáng váng, nặng thì chết.

Một chưởng này, Trần Phong đã khống chế lực một cách hoàn hảo, chỉ khiến người áo đen cuối cùng ngất đi.

Năm người áo đen bốn chết, một ngất, cả quá trình chưa tới hai giây!

Làm xong tất cả, Trần Phong không dừng lại, nhanh chóng kéo xác bốn người đàn ông đồ đen vào lùm cỏ ven đường, sau đó một tay xách súng tiểu liên, một tay kéo người đàn ông đồ đen bị ngất đi, nhanh chóng biến mất trong đêm tôi, cứ như chưa từng xuất hiện.

Trần Phong đã thành công hoàn thành bước đầu tiên của hành động giải cứu!

Trần Phong lặng lẽ giết bốn người đồ đen, nhanh chóng kéo người cuối cùng vào lùm cây, sau đó lợi dụng lùm cây che chắn, rời khỏi công viên giải trí.

Mấy phút sau, Trần Phong dừng chân ở sườn núi cách công viên giải trí 500 mét, sau rút dao găm ra, đâm một nhát lên đùi của người đàn ông mặc đồ đen.

“Phập”.

Máy tươi phun trào, đau đớn dữ dội khiến người đàn ông run rẩy, anh ta mở mắt ra, định hét đau theo bản năng, thế mà lại bị Trần Phong bịt miệng, căn bản không thể kêu thành tiếng.

“Ưm… ưm…”.

Sau đó, người đàn ông tỉnh táo lại, nhìn Trần Phong trước mặt, chứ như đối diện với thần chết, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, trong mắt tràn ngập kinh hãi.

Ngoài kinh hãi thì còn có chút khó hiểu!

Mặc dù trước đó anh ta đã nhận ra Trần Phong, nhưng đến tận giờ anh ta vẫn không hiểu làm thế nào Trần Phong đến nước R mà thần không biết quỷ không hay!

“Tôi cho anh hai lựa chọn”.

Trong lúc người đàn ông đang sợ hãi, Trần Phong lên tiếng, dùng tiếng R: “Thứ nhất, nói cho tôi biết sự phân bố người và tình hình thực lực trong công viên giải trí. Thứ hai, tôi đâm thủng động mạnh của anh, sau đó bịt miệng anh trói anh vào cây. Anh nghe tiếng máu chảy, nhìn máu tươi dần chảy khỏi cơ thể cho đến khi chết”.

Vừa nói xong thì Trần Phong buông lỏng tay để người đàn ông có thể nói chuyện.

“Phù… phù…”.

Không trả lời, hơi thở của người đàn ông càng gấp gáp hơn, anh ta sợ hãi mà bất an nhìn Trần Phong, không biết vì quá căng thẳng, sợ hãi hay là không thể đưa ra lựa chọn.

“Tôi chỉ cho anh thời gian 10 giây đê chọn”.

Trần Phong lại lần nữa nói, tạo áp lực với người đàn ông, tấn công phòng tuyến tâm lý của người đàn ông hơn nữa.

Ngoài ra, anh làm vậy cũng là để tiết kiệm thời gian, đề phòng tin nhóm này gặp chuyện bị truyền ra, như vậy thì bất lợi cho hành động tiếp đó.

“Giết… giết tôi thì cậu cũng chết chắc!”.

Người đàn ông nói, anh ta từng được huấn luyện đặc biệt, kiên cường hơn người bình thường, năng lực chịu đựng áp lực và sợ hãi cũng mạnh hơn, anh ta không khuất phục mà nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Phong.

“Xem ra anh chọn điều hai. Nếu đã vậy thì tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của anh!”.

Trần Phong nói rồi, tay phải đột nhiên vung một cái, lại một nhát nữa đâm vào đùi người đàn ông, cách động mạch chỉ không đến một xen-ti-mét, máu tươi lại tuôn trào.

Cả người người đàn ông cứ như bị điện giật, cơ thể lại lần nữa run rẩy dữ dội, hai tay ôm lấy vết thương theo bản năng, muốn thử ngăn máu chảy.