Long Tế

Chương 558: Lạy ông tôi ở bụi này




“Anh nói cái bóng đen vừa nãy à? Tôi thấy rồi, sao có thể là bóng người được? Thế thì cần tốc độ nhanh thế nào mới không bị camera quay lại chứ?”, một vệ sĩ khác lắc đầu cười nói.

Song…

Nụ cười của anh ta rất nhanh đã cứng đờ, hai mắt trợn tròn, trong mắt tràn ngập không thể tin được!

Bởi vì, anh ta nhìn thấy một bóng người qua kính cửa phòng giám sát.

Trần Phong cứ như hồn ma, đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng giám sát.

“Anh sao thế?”.

Vệ sĩ nói đầu tiên thấy vậy thì hơi khó hiểu hỏi.

Ken két!

Trả lời anh ta là tiếng mở cửa.

Trần Phong trực tiếp đẩy cửa vào cứ như về nhà mình.

Trần Phong của Hoa Hạ?

Là vệ sĩ của gia tộc Matsushima, họ không những biết Trần Phong mà còn biết sự tích Trần Phong giết sát thủ Thần Ẩn và môn đồ của Kiếm Thánh, cũng biết việc Trần Phong sẽ đến nước R để cứu đời sau của tông sư.

Trong tình hình thế này, họ đột nhiên nhìn thấy Trần Phong xuất hiện thì sợ đến ngu người luôn!

Họ trợn to mắt, cả gương mặt tràn ngập vẻ khó tin nhìn Trần Phong, miệng hơi hé, cứ như muốn nói: Sao cậu có thể đến được đây?

“Bốp!”.

“Bốp!”.

Cứ như để trả lời hai người, Trần Phong liên tục đập hai chưởng, tốc độ nhanh như chớp, gần như là đồng thời đập trúng đầu của hai vệ sĩ, đánh vỡ đầu họ luôn, khiến họ còn chưa kịp kêu thì đã ngã ra đất, tắt thở.

Làm xong mọi việc, Trần Phong ra khỏi phòng bảo vệ, sải bước đi về phía nhà chính của biệt thự.

“Bố, bố nghĩ bao giờ Trần Phong sẽ đến nước R?”, Matsushima Kaede hỏi.

“Chắc mai, cậu ta muốn đến R thì tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa còn phải tìm hiểu kế hoạch phòng thủ của Daito”, Matsushima Jino tùy tện nói.

“Mai?”, Matsushima Kaede hơi lo lắng, mặc dù chỉ tiếp xúc với Trần Phong một lần, nhưng cảm giác Trần Phong tạo cho cậu ta lại là một người rất làm việc nhanh gọn, cậu ta không cảm thấy Trần Phong sẽ chậm như vậy.

Dường như biết Matsushima Kaede đang nghĩ gì, Matsushima Jino cười nói: “Đừng lo, đã liên hệ với phía sân bay rồi, chỉ cần Trần Phong xuất hiện ở sân bay thì chúng ta tất nhiên sẽ nhận được tin tức ngay”.

Matsushima Jino vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng rầm.

Cửa nhà bằng gỗ nứt vỡ!

Trong lúc bố con Matsushima Jino mong mỏi Trần Phong đến sớm chút thì Trần Phong xuất hiện rồi, anh đạp một phát làm cửa của nhà chính bật mở, nội công đáng sợ khiến cánh cửa bằng gỗ vỡ vụn, sau đó sải bước vào phòng khách.

“Ặc…”.

Cảnh tượng đột ngột này khiến bố con Matsushima Kaede đều trố mắt!

Dưới ánh đèn, họ trợn to mắt, mặt mày đờ đẫn nhìn Trần Phong vào cửa rất khí thế, cứ như là hai khúc gỗ, không động đậy gì.

Khoảnh khắc này họ thậm chí còn nghi ngờ mình bị ảo giác!

Phải biết là, để nhận được thời gian chính xác Trần Phong đến nước R, từ đó chuẩn bị sẵn việc giết Trần Phong, gia tộc Matsushima đã kết hợp với các sân bay lớn của nước R, có thể nhận được tin tức tất cả người Hoa Hạ nhập cảnh, dù khách còn chưa lên máy bay ở nước ngoài thì họ đã nắm được tư liệu của hành khách rồi!

Thông qua việc giám sát, đến giờ họ vẫn chưa nhận được tin tức gì có liên quan đến việc Trần Phong sẽ đến nước R, vì thế mới mong mỏi Trần Phong có thể đến nước R sớm chút.

Thế mà Trần Phong lại đến rồi, đến bất ngờ thế này, trực tiếp ngông nghênh phá vỡ cửa lớn đi vào!

Việc này… mang đến nỗi hãi thế nào với họ nghĩ thôi cũng biết.

“Cộp, cộp, cộp!”.

Sau đó, không đợi bố con Matsushima Kaede bình tĩnh sau cú sốc, Trần Phong đã sải bước đi về phía hai người, tiếng bước trần trầm đục phá vỡ sự yên tĩnh vốn có trong phòng khách.

Âm thanh đó cứ như tiếng gào thét đến từ ma quỷ, đánh thức bố con Matsushima Kaede.

Dưới ánh đèn, cơ thể họ căng cứng, lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên, sắc mặt tái nhợt, tim đập như trống, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Mặc dù họ không biết Trần Phong rốt cuộc vào nước R kiểu gì, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết mục đích Trần Phong đến đây!

Mà họ vừa nãy còn không biết sống chết là gì bàn luận sẽ bằm vằm, lột da rút gân Trần Phong.

Cạch…

Ngay sau đó, không đợi Trần Phong đến gần, bố con Matsushima Kaede đã không hẹn mà cùng đứng dậy, kết quả là vì quá hoảng loạn nên va vào bàn ghế, hai chiếc bát đĩa rơi xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng “xoảng”, rồi vỡ vụn.

“Đừng có đấu tranh, cũng đừng có hòng chạy trốn, không được đâu”.

Trần Phong nói, vừa dứt lời thì cơ thể anh nhảy lên, ngay lập tức đứng trước mặt bố con Matsushima Kaede.

Bên tai vang lên lời nói của Trần Phong, thấy Trần Phong đứng thẳng tắp như súng ở đó, nghĩ đến năng lực võ thuật và thủ đoạn hành sự đáng sợ của Trần Phong, bố con Matsushima Kaede chỉ cảm thấy như có một con dao đang kề ở cổ, lại lần nữa cứng còng tại chỗ, không dám động đậy, trên mặt thì toàn là sợ hãi!

“Trần… Trần Phong-kun, chào anh”, Matsushima Kaede run rẩy nói, cậu ta dù sao cũng từng có duyên gặp Trần Phong một lần, nên lúc này, mặc dù hoảng loạn nhưng cũng không đến mức mất kiểm soát.

“Matsushima Kaede, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Trần Phong mỉm cười nhìn Matsushima Kaede một cái, anh vẫn nhớ cảnh tượng gặp Matsushima Kaede, lúc ấy, Matsushima Kaede còn muốn ra oai với anh, sỉ nhục anh trước mặt mọi người.

“Trần… Trần Phong-kun, việc bắt cóc cô gái kia không liên quan gì đến tôi”, Matsushima Kaede nuốt nước bọt, hơi sợ hãi nói.

Trần Phong cười trêu tức: “Tôi có nói việc đó có liên quan đến các anh sao? Hình như là không nhỉ? Đúng là lạy ông tôi ở bụi này”.

Trần Phong vừa nói xong thì sắc mặt Matsushima Kaede ngay lập tức thay đổi, cậu ta thực sự quá ngốc! Thế mà lại khai ra trước!

“Mặt không cần xám xịt vậy đâu”, Trần Phong bật cười thành tiếng: “Dù các anh không thừa nhận thì tôi cũng biết việc này có liên quan đến các anh”.

“Trần… Trần Phong-kun, anh nghe tôi nói…”.

“Bốp!”.

Đáp lại Matsushima Kaede là một cũ đập vang dội.

Matsushima Kaede ngay lập tức bay ngược lại lại, người còn chưa rơi xuống đất thì trong miệng đã bắn ra nhiều chiếc răng dính máu.

Đến tận lúc này, Trần Phong mới bình tĩnh nói: “Nói gì? Nói các anh bắt cóc Uyển Thu thế nào à?”.

“Hiểu… hiểu nhầm, Trần Phong-kun, chúng tôi không có ác ý”, thấy Matsushima Kaede bị đánh bay, Matsushima Jino lại không dám có bất kì lời oán giận nào.

“Ông tên là Matsushima Jino đúng không?”, Trần Phong nhìn về phía Matsushima Jino.

“Đúng, đúng, đúng, tôi là Matsushima Jino”, Matsushima Jino gật đầu như gà mổ thóc.

Trần Phong gật gù: “Hỏi ông một vấn đề, kế hoạch đối phó tôi lần này của các ông là gì?”.

“Kế… kế hoạch gì? Trần… Trần Phong-kun, cậu đang nói gì thế, tôi không hiểu”, Matsushima Jino toát mồ hôi đầy đầu, nói cũng không trôi chảy nữa.

“Không hiểu?”, Trần Phong nhếch mép khinh bỉ.

Nói rồi, anh bóp cổ Matsushima Jino.

“Cậu… cậu muốn làm gì?”, Matsushima Jino đỏ bừng mặt, quẫy đạp trong tay Trần Phong như một con gà con.