Long Tế

Chương 528: Tôi vẫn có thể chiến đấu!




Vương Hoằng Nghị cắn chặt môi, không nói gì, ông ấy nhìn vài nơi dưới khán đài, rồi âm thầm thở dài một hơi.

Thực lực của Vương Càn đã đạt đến trình độ này rồi, vậy thì thân là át chủ bài thật sự của Hiệp hội thương nhân Trung Hải, cháu còn mạnh đến mức nào đây?

Vương Càn nhanh chóng được dìu xuống dưới.

“Vương sư huynh, anh không sao chứ?”. Mọi người vây lại, quan tâm hỏi han.

Vương Càn xua tay, ra hiệu rằng không có gì nghiêm trọng. Bỗng, anh ta ngồi xuống điều chỉnh nhịp thở, anh ta còn muốn tham gia trận đấu tiếp theo.

Lúc này, Sở Dật Phi mặt mày u ám đi tới.

“Anh Sở, ban nãy tên nước R đó nuốt đan, điều này không công bằng…”, Vũ Văn Thiến nhìn Sở Dật Phi, sốt ruột nói, mọi người đều có thể nhìn thấy, thực lực của Sakai Toushuu thực chất không bằng Vương Càn, nếu như anh ta không nuốt viên đan dược đó, thì căn bản không đấu lại được với Vương Càn.

Nhưng sau khi nuốt đan, anh ta đã phải trả giá bằng việc nổ tung, làm Vương Càn bị thương nặng.

“Tôi biết”, Sở Dật Phi sầm mặt gật đầu, nói: “Tôi đã nói chuyện này với Quản trưởng lão rồi, nhưng Quản trưởng lão nói, quy tắc chiến đấu không có điều khoản cấm nuốt đan”.

“Cái gì? Trong quy tắc chiến đấu không có điều khoản cấm nuốt đan?!”

“Vậy tức là cho phép nuốt đan sao?! Nếu cho phép nuốt đan thì trận thi đấu này còn ý nghĩa gì nữa chứ? Mọi người ai cũng nuốt đan thì còn thi thố gì nữa?!”, Vũ Văn Thiến phẫn nộ nói, nếu như ai ai cũng dựa vào nuốt đan để bộc phát năng lực như tên thanh niên áo đen đó, vậy thì trận đấu cược lần này chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì thực lực hai bên bộc phát ra đều không phải là thực lực thật sự.

“Văn Thiến, cô đừng kích động”. Trần Phong cau mày: “Anh Sở cũng không ngờ lại xảy ra tình trạng này, sự việc cũng đã xảy ra rồi, giờ việc chúng ta cần làm là tập trung mọi người vào suy nghĩ sách lược đối phó, chứ không phải là oán trách”.

Sở Dật Phi lại thở dài, nói với vẻ áy náy: “Chuyện này Hiệp hội thương nhân Trung Hải chúng tôi có trách nhiệm rất lớn, lúc đưa ra quy tắc, chúng tôi nên cân nhắc đến mức độ vô liêm sỉ của những tên nước R này”.

“Anh Sở, đừng tự trách nữa, người đâu phải thần thánh, ai mà không mắc lỗi chứ. Huống hồ, việc này cũng không thể trách các anh suy nghĩ không tới, trước khi trận đấu bắt đầu, chẳng ai nghĩ là mấy tên nước R này lại bụng dạ nham hiểm như thế, lấy mạng người đề lấp vào chiến thắng của trận đấu lần này”, Trần Phong trầm giọng nói.

Đừng nói là Sở Dật Phi, đến cả anh cũng đã đánh giá thấp quyết tâm giành chiến thắng trong trận đấu lần này của người nước R.

Những tuyển thủ giống thanh niên áo đen kia, ở nước R, tuyệt đối là những thiên tài tuyệt thế cùng đẳng cấp với Trương Thiên Dụ, muốn bồi dưỡng một nhân tài tuyệt thế như vậy, nước R nhất định phải bỏ ra ít nhất là hai đến ba tỉ tài nguyên võ thuật.

Nhưng đến nay, Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy lại nói để họ chết là sẽ để họ chết. Không thể không nói, mức độ nham hiểm độc ác này đã vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

“Bây giờ phải làm sao? Vương Càn còn có thể tiếp tục lên đài nữa không?”, Sở Dật Phi không kìm được nhìn Vương Càn, anh ta tuy là một võ sĩ, nhưng cảnh giới của anh ta mới chỉ có Minh Kình giai đoạn cuối, cho nên anh ta không nhìn ra được Vương Càn rốt cuộc còn còn có thể chịu được thương nặng đến đâu.

Bị thương như thế này, còn có thể ứng phó với trận đấu tiếp theo không?

“Anh Sở, tôi vẫn có thể chiến đấu”. Lúc này, Vương Càn mở to mắt, sắc mặt của anh ta vẫn tái mét, nhưng ngữ khí thì cực kỳ kiên định.

“Không được, Vương sư huynh, anh không thể lên đấu nữa, ngộ nhỡ bọn họ lại cho người nuốt đan nữa, thì anh lấy cái gì ra đấu với họ?”, Vũ Văn Thiến kịch liệt phản đối, Vương Càn là người phục hưng của Kiếm Tông, là thiên tài trăm năm có một của Kiếm Tông, lần thi đấu này có thể thua, nhưng tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì.

“Bọn họ sẽ không cho người nuốt đan nữa đâu, ít nhất trận đấu với Vương Càn này sẽ không”, Trần Phong trầm giọng nói. Mặc dù không biết ban nãy thanh niên áo đen kia đã nuốt đan dược gì, nhưng anh có thể khẳng định, giá của loại đan dược đó tuyệt đối không rẻ.

Hơn nữa, Vương Càn lúc nãy đã cho người ta cảm giác nổi hết da gà, người phụ trách của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy nếu như là người biết nghĩ, thì sẽ cân nhắc lợi hại, dùng đan dược giá cao để thắng Vương Càn rốt cuộc có đáng không.

“Sao anh biết là bọn họ sẽ không cho người nuốt đan nữa chứ?”, Vũ Văn Thiến hỏi.

Trần Phong nhìn Vũ Văn Thiến một cái, rồi nói hết phán đoán trong lòng mình ra.

Sau khi Trần Phong nói xong, mọi người đều có vẻ do dự chần chừ. Mặc dù cảm thấy lời Trần Phong nói rất có lý, nhưng chuyện này không thể đánh cược được.

Nếu như cược thua, người của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy thật sự vẫn nuốt đan, thế thì Vương Càn sẽ bị đe dọa đến tính mạng.

“Tôi tin cậu”. Lúc này, Vương Càn sắc mặt bình tĩnh đứng dậy, anh ta nhìn Trần Phong nói.

Anh ta tin Trần Phong.

Anh ta cảm thấy phán đoán của Trần Phong là chính xác. Mà cho dù phán đoán của Trần Phong không chính xác, thì trận chiến này anh ta cũng không thể trốn tránh.

Phía bên kia, rất nhiều võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đang đổ dồn ánh mắt vào Miyamoto Yuichi.

“Hội trưởng, hình như tên Vương Càn đó vẫn muốn lên đấu tiếp...”

“Tôi biết rồi”, Miyamoto Yuichi nhìn về phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải.

“Vậy có cần đưa cho Takashi Kudo hai viên âm dương đan không...”, có người không kìm được mà hỏi. Takashi Kudo là tuyển thủ lên thi đấu tiếp theo của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy.

“Cậu nghĩ âm dương đan là rau cỏ à?”, Miyamoto Yuichi không vui nhìn sang người vừa hỏi, giá của một viên âm dương đan đổi ra tiền của Hoa Hạ là một tỉ! Mà tuyển thủ lên thi đấu, muốn bộc phát ra sức mạnh vượt xa thực lực của bản thân ít nhất cũng phải nuốt 2 viên.

Hai viên là hai tỉ đấy!

Cho dù Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy là Hiệp hội thương nhân lớn nhất nước R, thì cứ tiêu tiền kiểu này cũng không thể trụ được.

“Nhưng mà, thực lực của Vương Càn...”

“Vô dụng! Tên Vương Càn đó đã bị thương rồi, các cậu đến một người bị thương cũng không đối phó nổi sao?!”, Miyamoto Yuichi tức giận quát, cái chết thảm của Sakai Toushuu đã tích tụ lửa giận trong lòng ông ta, không ngờ mấy tên ngu xuẩn này vẫn còn muốn hi sinh thêm mạng người, thật nghĩ rằng ông ta ở trong giới võ thuật nước R là một tay che trời sao?

“Dạ vâng, thưa hội trưởng”, sau khi bị Miyamoto Yuichi quát lớn, các võ sĩ đều toát mồ hôi lạnh, khom người xuống.

Thời gian 10 phút nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh. Trận đấu thứ 6, cũng là trận đấu được cuối cùng của ngày hôm nay chính thức bắt đầu.

Vương Càn tiếp tục lên đài, bộ quần áo vốn trắng không tì vết nào giờ đã vương vài vệt máu đỏ. Trong đó, có cả máu của kẻ địch và cả máu của bản thân.

Nhưng lúc này đây, biểu cảm của anh ta vẫn rất bình tĩnh.

Đối diện với Vương Càn, là một chàng trai gầy gò mặc một bộ võ phục bó sát, tay đeo nắm đấm gấu kim loại đứng đơn độc, biểu cảm nghiêm trọng.

Trận thi đấu đi đến giai đoạn này, đã không còn đánh đấm nhộn nhạo giống như lúc trước nữa. Lúc trước chỉ là phân cao thấp, bây giờ mỗi trận đấu đều quyết định sống chết.

Nếu như không cẩn thận, thì sẽ phải bỏ mạng ở võ đài!

“Bắt đầu!”.

Tiếng hạ lệnh của người trọng tài lớn tuổi vang lên. Chàng trai gầy gò hét to một tiếng, bỗng nhiên đạp mạnh chân xuống đất, rồi cả người lao về phía Vương Càn giống như một quả đạn pháo vừa bắn ra khỏi nòng.

Trong tay anh ta không có bất cứ vũ khí nào, vũ khí của anh ta, chính là đôi nắm đấm thép kia!

Binh!

Nắm đấm gấu kim loại của chàng trai gầy gò kia và thanh kiếm dài của Vương Càn va mạnh vào nhau, dường như cùng lúc phóng ra nội kình khủng khiếp, giống hệt hai đội quân đang giao chiến, tiêu diệt lẫn nhau.

Tiếng nổ trên không trung lại vang lên, tựa như tiếng pháo nổ bên tai không dứt.