Tiếp sau đó, các lỗ chân lông trên người anh ta bắt đầu giãn ra, từng luông chân khí đỏ như máu thoát ra, tràn ngập khắp cơ thể.
“Chịu chết đi!”
Thanh niên áo đen đó thần sắc bỗng chốc trở nên dữ tợn, rống lên một tiếng.
Anh ta bắn về phía Vương Càn, thanh kiếm dài trong tay chém thẳng xuống đầu Vương Càn!
Toàn bộ quá trình diễn ra cực nhanh!
So với lúc trước khi nuốt đan, ít nhất phải nhanh hơn gấp 2 lần!
Sắc mặt Vương Càn thay đổi, nhanh chóng rút kiếm ra đỡ đòn.
“Keng!”
Hai thanh kiếm sắt va vào nhau, tóe ra một tia lửa lớn.
Bịch bịch bịch. Vương Càn mất khống chế lùi về sau ba bước, sau đó mặt mày trở nên tái nhợt.
Một kiếm của người thanh niên áo đen đó đã làm anh ta bị thương!
“Chuyện gì thế?!”
“Rốt cuộc anh ta đã nuốt thứ gì vậy?!”
Dưới đài, đám người Vũ Văn Thiến mặt mày cũng biến sắc, từ lúc thanh niên áo đen này nuốt viên đan dược đó, thực lực so với lúc đầu mạnh hơn hẳn hai đến ba lần là ít.
Đến Vương Càn còn bị anh ta một kiếm đánh lùi.
Trần Phong cau mày không nói gì, hành động nuốt đan dược của thanh niên áo đen ban nãy quá nhanh, cho nên anh chưa kịp nhìn ra thanh niên áo đen đó rốt cuộc đã nuốt loại đan dược gì.
Có điều, dựa vào việc thanh niên áo đen đó mặt đỏ tía tai và thực lực đột nhiên tăng mạnh, thì rõ ràng đấy là một thứ để thôi phát tiềm lực.
Loại đan dược này trước đây Trần Phong cũng đã từng được nghe người ta nhắc tới. Trong một thời gian ngắn có thể thôi phát tiềm lực của con người, khiến cho thực lực của người đó trong chớp mắt tăng mạnh lên hai ba lần.
Nhưng hậu quả của người nuốt đan cũng cực kỳ nghiêm trọng, nhẹ thì đứt gân mạch, nặng thì chết bất đắc kỳ tử!
Có thể nói, loại đan dược này chính là một biến tướng của thuốc độc!
Bình thường loại đan dược này chỉ có những người rơi vào nguy hiểm đe dọa đến tính mạng thì mới dùng đến. Nhưng trước mắt, chỉ vì để đối phó với Vương Càn, mà người thanh niên áo đen này lại nuốt luôn hẳn hai viên...
“Keng!”
Vương Càn lại một lần nữa bị đánh lùi, lần này, khóe miệng anh ta đã rỉ ra một ít máu tươi, chứng tỏ là đã bị nội thương.
Mặc dù thanh niên áo đen kia đã chiếm được thế thượng phong, nhưng nhìn mặt các võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy ở dưới đài, chẳng ai là trông có vẻ hoan hỉ cả.
Bọn họ rất rõ thứ ban nãy Sakai Toushuu nuốt là thứ gì.
Âm dương đan! Một loại mật đan của nước R.
Loại mật đan này số lượng rất ít, hơn nữa còn rất khó luyện. Cả nước R một năm cũng chỉ có thể luyện ra được 15 viên.
Vì để đảm bảo trận đấu cược lần này không xảy ra sơ suất, trước khi lên đường, Miyamoto Yuichi đã đặc biệt bỏ ra mười tỉ mua 10 viên âm dương đan.
Chính là vào những giờ phút như thế này, gặp phải đối thủ không tài nào địch nổi, phải nhờ đến âm dương đan để chiến thắng.
Hiệu lực của âm dương đan rất kinh khủng.
Sakai Toushuu vốn dĩ chỉ có tu vi của Ám Kình giai đoạn giữa, nhưng sau khi nuốt âm dương đan, thực lực của anh ta lúc này đã lên đến Ám Kình giai đoạn cuối!
Thực lực như vậy, đương nhiên là có thể áp chế Vương Càn.
“Mấy phút rồi?”. Lúc này, Miyamoto Yuichi đột nhiên hỏi.
“Hội trưởng, mấy phút gì ạ?”
“Sakai nuốt âm dương đan được mấy phút rồi?”, Miyamoto Yuichi lạnh lùng hỏi, mặc dù hiệu lực của âm dương đan rất mạnh, nhưng cũng không phải là không có nhược điểm.
Ngoài việc nhẹ thì đứt gân mạch, nặng thì chết bất đắc kỳ tử ra, thì âm dương đan còn có một nhược điểm nữa, đó là nó chỉ có thể duy trì được công hiệu trong năm phút.
Nếu như người nuốt âm dương đan không thể giải quyết trận đấu sau năm phút, thì âm dương đan sẽ trở thành độc dược chí mạng, nó sẽ phát sinh phản ứng dữ dội với kình khí bên trong cơ thể của người dùng đan, rồi sau đó phát nổ.
“Hội trưởng, Sakai nuốt âm dương đan đã được ba phút rưỡi rồi ạ”.
“Ba phút rưỡi?!”, đồng tử Miyamoto Yuichi thu nhỏ lại, ba phút rưỡi, từ giờ đến lúc kết thúc trận đấu e là còn lâu lắm!
Vương Càn mặc dù đã bị thương, nhưng vẫn còn năng lực chiến đấu. Với tình trạng như thế, Sakai vốn không thể nào hạ được anh ta.
“Bảo Sakai mau chóng kết thúc trận đấu đi!”, Miyamoto Yuichi tối sầm mặt, Sakai Toushuu là người ông ta mượn từ chiến đường của Thần Ẩn, mặc dù lúc mượn người ông ta đã nói với Thần Ẩn là không dám đảm bảo Sakai Toushuu sẽ sống sót trở về. Nhưng nếu như thực sự để Sakai Toushuu chết ở đây, thì ông ta cũng sẽ gặp rắc rối không nhỏ.
Hơn nữa, giá của một viên âm dương đan là 1 tỉ! Sakai Toushuu vừa nuốt hai viên, là 2 tỉ!
Nếu như anh ta không thể hạ được Vương Càn, thì những võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy ra trận sau đó vẫn sẽ phải nuốt hai viên nữa.
Cái giá này thực sự là quá đắt!
Trên thực tế, không cần Miyamoto Yuichi phải nhắc nhở, Sakai Toushuu ở trên đài sớm đã nóng hết cả ruột gan rồi, anh ta rõ hơn ai hết, là âm dương đan chỉ có hiệu lực trong năm phút.
Nhưng Vương Càn giống như một con gián đập mãi không chết, bất luận anh ta sử dụng kình khí áp chế mạnh đến đâu, Vương càn cũng không gục ngã.
Bấy giờ, anh ta đã cảm thấy âm dương đan đang mất dần hiệu lực, gân mạch trong cơ thể thì đau đớn như bị lửa thiêu đốt.
Nếu như còn không mau giải quyết Vương Càn, thì sau khi năm phút qua đi, không cần Vương Càn ra tay, anh ta cũng sẽ nổ tung mà chết.
Sakai Toushuu cuống rồi!
Vương Càn lúc này cũng đã bình tĩnh hơn. Anh ta nhận ra điểm không đúng, hay nói cách khác là nhược điểm của Sakai Toushuu.
Hơi thở của Sakai Toushuu rõ ràng là càng lúc càng yếu. Hơn nữa, kình khí trong cơ thể anh ta cũng có dấu hiệu không thể khống chế được.
Đây chính là di chứng của việc nuốt hai viên đan dược.
Câu giờ!
Lúc này, chỉ cần kéo dài trận đấu là có thể thắng!
Vương Càn chắc chắn vào suy nghĩ của mình, thế là anh bắt đầu kế sách câu giờ.
Anh ta không chiến đấu trực diện với Sakai Toushuu nữa, mà bắt đầu đi vòng quanh võ đài.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Phong bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước anh còn lo lắng, một thiên tài tính tình kiêu ngạo như Vương Càn, liệu có đấu đường vòng không, hay sẽ lựa chọn phương thức chiến đấu đối đầu trực diện, giờ xem ra lo lắng là thừa rồi.
Vương Càn mặc dù kiêu ngạo, nhưng anh ta không phải loại thiên tài không biết thời thế.
Từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh, thời gian âm dương đan hết hiệu lực chỉ còn 30 giây.
Còn Sakai Toushuu giờ đã ở ngưỡng không thể khống chế kình khí được nữa.
Anh ta sớm đã tuyệt vọng rồi.
“Cùng chết đi!”, Sakai Toushuu lộ ra vẻ bi thảm, anh ta bỗng cười gằn lao về phía Vương Càn.
“Vương sư huynh cẩn thận…”
Dưới đài, các võ sĩ Hiệp hội thương nhân Trung Hải vội vàng nhắc nhở, nhưng chưa kịp nói hết câu, thì đã nghe thấy một tiếng “bùm”.
Sakai Toushuu nổ tung rồi!
Nổ thành một màn sương máu!
Một luồng kình khí vô hình tỏa ra như một cơn lốc xoáy, thổi quét cả võ đài!
Vương Càn đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị cơn lốc kình khí thổi bay mười mấy mét. Mãi cho đến sát rìa của võ đài, anh ta mới khó khăn giữ được bản thân lại.
Có điều, miệng cũng liên tiếp phun ra máu tươi, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.
Sakai Toushuu tự phát nổ khiến tất cả mọi người thất kinh.
Vốn tưởng rằng Yamayaki chết đã thảm rồi. Nhưng so với Sakai Toushuu trước mặt, thì Yamayaki chẳng thấm vào đâu.
Yamayaki ít nhất vẫn còn được toàn thây, nhưng Sakai Toushuu thì chẳng còn gì cả.
“Hoằng… Hoằng Nghị, những võ sĩ này, thật… thật là đáng sợ”. Trên khán đài, Bành Diễm Phương bị dọa cho sợ đến run rẩy, đến nói cũng không nói được lưu loát.
Lý Thế Bình và Vương Thi Viện mặt mày trắng bệch, đây là lần đầu tiên bọn họ được xem chiến đấu như thế này.
Võ sĩ!
Trên thế giới này sao lại tồn tại một đám người đáng sợ như vậy chứ!
Chỉ trong một cái giơ tay một cái nhấc chân, mà có thể bộc phát ra một sức mạnh kinh thiên động địa.